Có người giống mây đen lẩn khuất sau thái dương, nhìn không thấy, chạm không được.
Có người lại chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ví như Đường Kỳ Chân nhân.
Vị này có dung mạo tựa trăng sáng, cử chỉ như Loan Phượng*. Dẫu chưa phi thăng, đã thấp thoáng phong thái của người cõi tiên.
*Loan Phượng: Loan, Phượng là chim thần, nên câu này chỉ sự cao quý, thoát tục.
Từ khi còn rất nhỏ, Nhạc Chí đã được nghe danh vị cao nhân này, lúc ấy hắn vừa gia nhập Đan môn. Người nọ tựa non cao núi xa, không thể vượt qua.
Trước kia hắn từng nghĩ, đợi mình trở thành một Luyện đan sư lợi hại, sẽ đến diện kiến nhân vật trong truyền thuyết này.
Tiếc rằng về sau, khi Tất Cảnh xuất hiện, hắn chỉ lo quấn quýt bên y, lãng quên mất ý định ban đầu.
Mà giờ đây, quanh đi quẩn lại, hắn lại đứng ở cửa Đệ Tam đại điện, đợi đệ tử thông truyền đến, chờ diện kiến Đường Kỳ Chân nhân.
Trong lòng Nhạc Chí cảm thấy vô cùng vi diệu.
“Thẩm Mạn, sắp gặp Đường Kỳ Chân nhân rồi, huynh cảm thấy thế nào?”
“Có buồn có vui, cũng không vui không buồn.” Thẩm Mạn đáp.
Nhạc Chí hoang mang.
“Vui vì được làm đệ tử của Đường Kỳ Chân nhân, buồn vì phải rời xa sư muội, chứ sao lại không buồn không vui được?”
“Đường Tu Chân đằng đẵng, cơ duyên kiếp nạn muôn trùng, nên không buồn không vui.” Y đáp.
“Nhưng nghĩ đến việc được gặp Đường Kỳ Chân nhân, lòng ta lại vui mừng quá, làm sao đây?” Nhạc Chí nói, “Vui buồn tùy tâm, sao phải trói buộc trái tim mình làm gì?”
“… Đệ còn nhỏ, rất nhiều việc phải từ từ lĩnh ngộ.”
“…”
“Tất Phương điểu của đệ có nghe lời không?”
Khâm Ly đứng một mình trên vai Nhạc Chí, giống như một ngọn lửa.
“Ngoan ngoãn lắm.” Nhạc Chí nói, “Kiếm của huynh thì sao?”
“Rất thuận tay.” Thẩm Mạn đáp.
“Vậy có thể giết heo mổ dê không?”
“…”
Hai người cùng hàn huyên, trước khi đề tài xoay chuyển lung tung tới mức không thể cứu vãn được, trên trời đột nhiên xuất hiện một đốm trắng như tuyết.
Đốm tuyết trắng đó càng lúc càng gần, rồi hóa thành một cô gái áo trắng cưỡi hươu tuyết*.
*Hươu tuyết: Bản gốc là Bạch Lộc, tức hươu trắng.
Con hươu tuyết đạp mây tiến đến, lúc tới gần thì thấy cô gái đó da trắng tựa tuyết, dung mạo như tranh.
“Hai vị đây là Thẩm Mạn và Nhạc Chí ư?” Cô gái hỏi, lúc thấy Tất Phương điểu trên vai Nhạc Chí, nàng có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Phải.”
“Ta là đệ tử thứ mười tám dưới trướng Đường Kỳ Chân nhân, đến đón hai vị gia nhập Bà Sa Phong*.”
*Bà Sa Phong: “Bà Sa” là che phủ. “Phong” là đỉnh núi.
“Xin làm phiền.” Thẩm Mạn đáp lời.
Đường Kỳ Chân nhân ngự trên đỉnh Bà Sa.
Đỉnh Bà Sa thẳng đứng ngàn nhận*, nhìn từ xa chỉ thấy mây mù khuất lấp, phủ mờ chóp cao.
*Nhận: Đơn vị đo lường cổ. Một nhận khoảng 8m.
Cô gái cưỡi hươu đi trước, hình thành một con đường nhỏ phía sau, Thẩm Mạn và Nhạc Chí đi theo sau nàng.
Vượt qua một vùng biển mây, trước mắt họ xuất hiện một đường mòn khe núi hẹp, dài, hiểm trở.
Cô gái đáp xuống từ trên hươu tuyết: “Cuối con đường này chính là động phủ mà sư tôn tọa trấn. Sư tôn đang đợi hai vị, giờ cả hai có thể đi qua rồi.”
Rồi nàng xoay người đi mất.
Nhạc Chí đi trên đường mòn, hai bên là biển rừng mênh mông, xa xa là núi tiên ẩn hiện giữa mây mù, hắn có một cảm giác quen thuộc không lí giải được.
Hắn vắt hết óc, nghĩ đến kiếp trước lẫn kiếp này của mình. Trước kia hắn chưa bao giờ đến U Thảo Tông, chứ đừng nói gì đến con đường này.
Cho nên cảm giác quen thuộc này có lẽ là một loại… ảo giác chăng?
Thẩm Mạn đi được một quãng thì nhận ra Nhạc Chí không đuổi kịp, lúc quay đầu nhìn lại thì thấy hắn đang lơ ngơ nhìn ngó xung quanh. Y chỉ nghĩ hắn chưa từng thấy cảnh đẹp như thế nên mới ngây ngốc như vậy.
Thẩm Mạn giơ tay muốn gõ vào đầu hắn, chỉ là đưa ra một nửa mới cảm thấy hành vi này hơi thân mật quá, nên vội vàng rụt tay lại.
“Nhanh lên đi, đừng để Đường Kỳ Chân nhân đợi lâu.” Y lạnh lùng nói.
Nghe thấy giọng nói sốt ruột của y, Nhạc Chí tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo.
Sau khi băng qua con đường đằng đẵng, cả hai bắt gặp một sơn động, ở cửa động có muôn vàn cỏ cây chen chúc, trăm hoa đua nở, cảnh đẹp như chốn tiên bồng làm người xem hoa mắt.
Nhạc Chí và Thẩm Mạn cung kính đứng ở cửa động.
“Đệ tử Thẩm Mạn, Nhạc Thuật bái kiến Tông chủ.” Hai người nói.
“Vào đi.” Bên trong động truyền ra một âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng.
Cả hai sóng vai chung bước, lúc vào trong thì cực kỳ sửng sốt.
Bên trong động hệt như một thế giới khác, đây đình đài lầu các, kia khe suối lượn quanh, còn cả dáng người trăng trắng đang đứng trước lầu các kia nữa.
Nhạc Chí nhìn chằm chằm không chớp mắt vào hình bóng màu trắng đó, trên mặt hắn là sự tò mò và hưng phấn vô thức.
Người nọ từ từ xoay thân.
Mắt Nhạc Chí trừng đến tròn xoe, trông rất tức cười.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt đó, trong đầu hắn chỉ có tám chữ: “Tài mạo kinh tâm, tuyệt thế vô song.”
Sắc mặt Đường Kỳ Chân nhân lãnh đạm, âm thanh cũng thanh lãnh, dường như cả người không vương khói lửa phàm tục.
“Đệ tử Thẩm Mạn bái kiến Tông chủ.” Thẩm Mạn nói.
Thấy người bên cạnh không có động tĩnh gì, y quay đầu nhìn lại thì thấy Nhạc Chí cứ trân trối nhìn Đường Kỳ Chân nhân, nhìn ngắm lom lom, như si như mê, càn rỡ hết chỗ nói.
Nhìn bộ dạng hắn như thế, đáy mắt Thẩm Mạn nhuốm màu tăm tối.
“Nhạc Thuật.” Y lạnh lùng nạt.
Nhạc Chí phục hồi tinh thần, mặt đỏ bừng. Không biết từ khi nào, hắn đã bị lây tật xấu của Tất Cảnh, đó là ham mê cái đẹp.
“Đệ tử bái kiến Tông chủ.” Hắn nói.
Đường Kỳ Chân nhân mỉm cười gật đầu, nụ cười đó tựa áng mây cuối trời, hư vô mịt mù.
“Si niệm quá nặng, tiên đạo khó tiến.”
Nhạc Chí nghe âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng kia vang lên, hắn ngẩng đầu, thì thấy Đường Kỳ Chân nhân đang nhìn chính mình.
Nghĩa là nói hắn si niệm quá nặng ư?
Đôi mắt của Đường Kỳ Chân nhân thâm thúy, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy bên trong không giấu giếm gì. Lời ngài nói nghĩa là, vạn vật thế gian đầy bụi bặm, không nên có vướng bận với phàm trần.
Nhìn đôi mắt lãnh đạm đó, lòng Nhạc Chí bỗng trào dâng một cơn giận không rõ lí do.
“Nếu có thể đạt thành tâm nguyện, dù không vào được tiên đạo thì đã sao?”
Lúc nói những lời này, hắn bỗng biến thành Nhạc Chí tùy tâm kia, không diễn vai Nhạc Thuật khờ khạo nữa.
“Lòng người đổi thay, thiên đạo bất biến.” Đường Kỳ Chân nhân thản nhiên đáp.
Hắn trợn tròn mắt, trừng trừng nhìn ngài.
Ánh mắt Đường Kỳ Chân nhân chuyển sang Thẩm Mạn, ngài nhìn y một lúc rồi buông một câu: “Tính kiên chí định, nhất định thành tài.”
Thẩm Mạn gia nhập Kiếm môn, Nhạc Chí vào Bách Thảo Viên.
Đó là Đường Kỳ Chân nhân an bài cho họ.
Hai người bái biệt Đường Kỳ Chân nhân, sóng vai đi ra, nhưng tâm tình lại không giống nhau.
Tuy Thẩm Mạn vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, nhưng không thể giấu nổi nét vui mừng, bước chân cũng nhanh nhẹn hẳn.
Sắc mặt Nhạc Chí lại rất khó coi, không biết vì tâm tư kia, hay vì không quen với thái độ của Đường Kỳ Chân nhân.
Hai người cùng đi qua đường mòn, sau đó phải chia tay.
Thẩm Mạn đột ngột dừng bước, Nhạc Chí lại đang cúi đầu lầm lũi đi về phía trước, thế là hắn lập tức va vào người y.
Thẩm Mạn nhìn người đột nhiên sà vào lòng mình, tim giật thót. Theo bản năng, y vươn tay muốn ôm lấy người trong ngực.
Y chưa từng có cảm giác này.
Loại cảm giác xa lạ làm người ta sợ hãi.
Rồi y đột ngột đẩy mạnh Nhạc Chí ra.
Đầu tiên là va phải thứ gì đó, rồi lại bị đẩy ngã xuống đất. Nhạc Chí ngồi bệt trên mặt đất một lúc mới có phản ứng.
“Đường Kỳ Chân nhân vốn không hiểu tình cảm thế nhân.” Hắn nói, vẫn canh cánh trong lòng chuyện ban nãy.
“…” Sắc mặt Thẩm Mạn tối dần lại.
“Tiếc cho một ngoại hình đẹp đẽ, lại không hiểu ái tình.”
“Chẳng lẽ đệ thì hiểu sao?”
Nhạc Chí sửng sốt.
“Nếu muốn thành tiên là phải vứt bỏ tình yêu, ta đây sẽ không thành tiên.”
“Mọi việc phải có chừng mực, không thể lún sâu vào. Nhạc Thuật, hy vọng có ngày đệ giác ngộ.” Thẩm Mạn thành tâm nói, “Trong Bách Thảo Viên có các loại kỳ trân dị thảo, đệ hãy tu luyện cho tốt, nếu nhàn rỗi cũng có thể tới Kiếm môn tìm ta.”
“Được.”
Nhạc Chí ngồi dưới đất, nhìn bóng dáng Thẩm Mạn đi xa, rồi mất hút.