Nói đến việc làm sao để thâm nhập vào phủ Ma Tôn, diện kiến vị Linh Ngọc công tử trong truyền thuyết nọ, Nhạc Chí đã vắt óc suy nghĩ mãi, cuối cùng chỉ nghĩ được một cách.
Cách mà hắn cực kỳ chán ghét.
“Lần này Yêu Chủ vừa đến vừa khua chiêng gióng trống rầm rộ rình rang, chắc chắn có không ít kẻ hầu người hạ và Yêu tu theo tháp tùng, hay là chúng ta giả dạng tùy tùng của y, rồi trà trộn vào phủ Thành chủ?” Hắn hỏi.
Ngay cả cái tên của người đó hắn cũng không muốn nhắc đến, giờ lại phải dựa vào y để đột nhập phủ Thành chủ, cũng là vạn bất đắc dĩ.
Tần Thái Hòa không nói tiếng nào.
“Thái Hòa Chân nhân, ngài thấy sao?” Nhạc Chí lại hỏi.
“Các hạ thấy ta đây có chỗ nào giống đầy tớ không?” Y hỏi lại bằng gương mặt vô cảm.
Nhạc Chí nhìn gương mặt yêu nghiệt của y, lắc đầu lia lịa.
Sắc mặt Tần Thái Hòa mới tươi tỉnh hơn một chút.
“Dù giấu được chân khí trên người, cũng không ngụy tạo được khí của Yêu tu, nên cũng không thể giả làm đệ tử của y được. Thế phải làm sao đây?” Nhạc Chí hỏi.
“Dẫu có trà trộn được vào phủ Thành chủ đi chăng nữa, trong đó ma khí rất nồng, chúng ta cũng không thể hành động.” Tần Thái Hòa nói.
“Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi đây chờ Linh Ngọc công tử đến ư?” Vậy thì biết phải chờ tới khi nào.
“Tuyết Qua cô nương.” Tần Thái Hòa thốt ra một cái tên.
“Tuyết Qua cô nương là ai?” Nhạc Chí nghi hoặc hỏi lại.
“Chính là vị mỹ nữ được dâng cho Yêu Chủ. Tuyết Qua cô nương đến từ núi tiên vùng Mạc Bắc, vì Viêm Nguyệt Lão Tổ muốn dâng tặng Yêu Chủ một Tuyết Qua băng thanh ngọc khiết, không vương ma khí, nên gã ta để nàng ở trên đài Phượng hoàng, đài này là nơi ma khí yếu nhất trong toàn thành, tuy cũng có lính canh phòng, nhưng không nghiêm ngặt bằng phủ Thành chủ. Chúng ta cứ canh chừng ở đài Phượng hoàng, ngày Yêu Chủ đến, Viêm Nguyệt Lão Tổ chắc chắn sẽ đến đó, khi ấy ắt Linh Ngọc công tử cũng theo hầu bên gã.”
Nhiều ngày nay, Nhạc Chí toàn ở trong quán trọ nhưng thường không thấy bóng dáng Tần Thái Hòa, hóa ra y đi tìm hiểu tin tức.
Nghe nói Tuyết Qua cô nương có tài ca vũ thiên địa vô song, nàng lại đang luyện một vũ khúc vì Yêu Chủ, nên hiển nhiên phải có âm nhạc hỗ trợ.
Không biết từ khi nào, Tần Thái Hòa đã liên hệ được với Tuyết Qua cô nương, trở thành cầm sư của nàng.
Tần Thái Hòa xoay người biến đổi, thế là hóa thành một cầm sư, cả người y vận y phục trắng, trong tay ôm một cây đàn cổ, trông rất có phong thái.
Nhìn Tần Thái Hòa như vậy, Nhạc Chí chợt cảm thấy quen mắt đến kì lạ.
“Tiểu Nhạc, ôm đàn giúp ta.” Y cười rồi nói.
“…” Tần Thái Hòa bảo hắn là đệ nhất nhạc sư của nước Lâu Vân ở phía Nam, dĩ nhiên cần có một tay tiểu đồng sai vặt, vai diễn này đương nhiên dành cho Nhạc Chí.
Từ Dược đồng đến tiểu đồng, Nhạc Chí có hơi bỡ ngỡ với thân phận mới của mình, hơn nữa thân phận này lại còn có cả một cái tên mới.
Hắn không quen lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm lấy đàn.
Đài Phượng hoàng tọa lạc ở phía Tây thành Viêm Dương, bốn phía được bao bọc bởi núi rừng, trúc xanh rậm rạp, tùng bách che trời. Đài được xây cao chót vót ngàn dặm, đứng tại nơi đây có thể thu trọn cảnh sắc thành Viêm Dương vào trong tầm nhìn, tựa như đang hòa mình vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhạc Chí và Tần Thái Hòa cùng đứng dưới đài Phượng hoàng, cả hai ngước mắt nhìn lên, thấy đỉnh đài xuyên tít tắp tận trời cao, nếu cứ nhìn mãi thế này, chỉ một lát sau sẽ rất mỏi cổ.
Cửa vào được hai Ma tu trấn giữ, dù thấy Nhạc Chí và Tần Thái Hòa, cả hai vẫn đứng im ỉm trơ trơ.
“Tần công tử, ngài đến rồi à, tiểu thư đang đợi ngài đấy!” Một tiểu cô nương tầm mười ba, mười bốn tuổi, mặc một bộ váy lụa xanh lục, bước từng bước đi xuống từ cầu thang phía trên.
Tần Thái Hòa gật nhẹ đầu, cô bé thấy Nhạc Chí, vẻ mặt tò mò: “Tần công tử, vị tiểu công tử này là ai thế?”
“Là tiểu đồng của tại hạ, gọi là Tiểu Nhạc.”
“Tiểu Nhạc, có phải huynh lớn hơn ta vài tuổi không?” Cô bé nghiêng đầu hỏi Nhạc Chí.
“…” Không phải vài tuổi thôi đâu, là mấy trăm tuổi đấy.
Nhạc Chí gục gặc đầu.
Tiểu cô nương đi trước dẫn đường, Tần Thái Hòa và Nhạc Chí theo sau.
Vì nơi này có linh khí ngập tràn, dù phải bước lên mấy ngàn bậc thang, họ vẫn không hề cảm thấy mỏi mệt.
Phía trên bậc thang cuối cùng là một mảnh đất bằng phẳng, trên đất bằng lại là đình đài, lầu các vây lấy đài Phượng hoàng ở trung tâm.
Đỉnh đài quá cao, chỉ dùng để ngắm cảnh, còn Tuyết Qua cô nương sẽ múa ở phía dưới.
Ba người đi đến bên ngoài đại điện, chỉ một mình Tần Thái Hòa được đi vào, Nhạc Chí và tiểu cô nương đành ngồi ở bậc thang bên ngoài.
Bên trong, tiếng nhạc từ từ vang lên.
Một khúc nhạc này lại được tấu đến tận bình minh ngày hôm sau.
Ngày hôm sau chính là ngày Yêu Chủ đến đài Phượng hoàng.
Sáng sớm, đài Phượng hoàng vẫn còn chìm đắm trong một tầng sương mù trắng xóa, Tần Thái Hòa bước từ trong đại điện ra, trong nháy mắt, trên người đã vương vấn khói sương.
“Một đêm xuân* ấy biết bao nhọc nhằn.” Nhạc Chí mở lời, giọng nói pha vẻ trêu đùa.
*Đêm xuân: Cách nói văn vẻ, ám chỉ chuyện luyến ái.
“Vũ điệu Đạp Liên là loại điệu vũ cổ xưa chỉ được lưu truyền ở Tiên giới, không thể cưỡng lại, cũng muôn phần đẹp đẽ diệu kỳ. Tối hôm qua, Tuyết Qua cô nương đã luyện tập không biết bao nhiêu lần.”
“… Ngài không cần phải giải thích cặn kẽ vậy đâu.” Nhạc Chí nói.
“Ta nghĩ các hạ tò mò.” Tần Thái Hòa đáp.
“…” Vì sao y cứ thích gán cho hắn những ý tưởng trời ơi đất hỡi thế này…
Vì Tần Thái Hòa là nhạc sư, nên sau này, lúc Tuyết Qua nhảy múa thì y sẽ đệm nhạc. Thế là y có lý do danh chính ngôn thuận để ở lại đài Phượng hoàng.
Nhạc Chí phục Tần Thái Hòa sát đất.
Nhạc Chí và Tần Thái Hòa nghỉ ngơi ở sân trong, thời gian dần trôi, hắn bỗng thấy thấp thỏm trong lòng.
Đài Phượng hoàng vốn đang yên tĩnh bỗng ngân vang tiếng nhạc, lòng Nhạc Chí giật thót, lại có một bàn tay đè lấy bờ vai hắn. “Các hạ ở đây, ta sẽ ngăn Linh Ngọc công tử.”
“Được.” Hắn đành ngồi lại trong sân.
Tần Thái Hòa rảo bước vài vòng thì đến một hoa viên, đó là lối vào đài Phượng hoàng, trong vườn là trăm hoa đua nở.
Trên trời, một mảng sương mù đen kịt ùn ùn kéo đến, Ma khí nồng nặc u ám, khi đám mây đen đó dừng trên đài Phượng hoàng, có hai người đàn ông từ giữa mây đáp xuống.
Một người mặc áo đen, tóc trắng như cước, gương mặt hiền hòa, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy đôi mắt hơi vằn đỏ, trong mắt nặng nề sát khí.
Người còn lại cũng vận áo đen, dung mạo anh tuấn, trên mặt luôn nở nụ cười ấm áp, nếu xem xét thì thấy tu vi của y thấp hơn nhiều so với người phía trước.
Thấy hai người, toàn bộ đệ tử trên đài Phượng hoàng đồng loạt quỳ xuống: “Bái kiến Thành chủ đại nhân.”
Lão ma đầu hai mắt lởn vởn sát khí đó đúng là Viêm Nguyệt Lão Tổ, mọi người đều bảo Viêm Nguyệt Lão Tổ đi đến đâu cũng mang theo Linh Ngọc công tử, vậy người còn lại chính là Linh Ngọc công tử rồi.
“Đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa chưa?” Viêm Nguyệt Lão Tổ hỏi.
“Tuân theo mệnh lệnh Thành chủ, tất cả đã sẵn sàng.”
Đoàn người của Viêm Nguyệt Lão Tổ vừa đến không bao lâu, trên trời lại xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, vầng sáng càng lúc càng gần.
Phía trước là hươu tuyết dẫn đường, phía sau là một cỗ xe tứ mã màu trắng có lọng che cao quý, xung quanh lấp lánh hào quang.
Cỗ xe đó dừng trên đài Phượng hoàng, một người từ trên xe bước xuống, tóc đen như mực, dung mạo tuấn mỹ vô song.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy gương mặt y ẩn giấu vẻ tiều tụy.
“Hoan nghênh Yêu Chủ đại nhân đến thành Viêm Dương, hành trình xa xôi vất vả, không bằng trước tiên hãy ở đài Phượng hoàng này nghỉ tạm chốc lát?” Viêm Nguyệt Lão Tổ nói.
“Viêm Nguyệt Lão Tổ khách khí rồi, cả chặng đường là cảnh sắc tú lệ, chỉ cảm thấy cảnh đẹp lòng vui, nào có mệt mỏi gì.” Tất Cảnh ngồi xuống bên cạnh Viêm Nguyệt Lão Tổ, điệu bộ y lười biếng, phong thái phong lưu vương vấn đó đây.
“Là người đẹp hay cảnh đẹp vậy?” Viêm Nguyệt Lão Tổ nhìn bộ dạng của y, cũng quên luôn việc giữ ý tứ ngôn từ, giọng gã không giấu nổi vẻ cợt nhả.
“Cảnh đẹp… Người càng đẹp hơn!” Tất Cảnh híp mắt nói.
“Ha ha!” Viêm Nguyệt Lão Tổ cười to nói, “Yêu Chủ đại nhân quả nhiên là người cởi mở, nếu có thể cùng Yêu Chủ đại nhân kết bạn tri kỷ, chính là may mắn cho cuộc đời Viêm Nguyệt này. Sẵn nói đến mỹ nhân, lão phu đã giúp Yêu Chủ đại nhân chuẩn bị chút lễ mọn ra mắt rồi đây.”
Thấy Tất Cảnh chỉ mang theo người hầu bên mình, cũng không có mỹ nữ, tướng mạo của người hầu cũng rất bình thường, Viêm Nguyệt Lão Tổ lại càng thêm đắc ý.
“Thành chủ đại nhân làm thế, quả là khiến Tất Cảnh vui mừng mà đâm sợ.” Y nói, chỉ là trên mặt không lộ ra vui buồn.
Ai cũng bảo Yêu Chủ thích mỹ nhân, Viêm Nguyệt Lão Tổ chắc mẩm rằng lòng y rất thích thú. Bọn họ ngồi giữa trăm hoa, bên người là hoa reo bướm lượn, Viêm Nguyệt Lão Tổ phất tay, một mảnh đất trống hiện ra ở vùng trung tâm, ở giữa chỉ có một gốc mẫu đơn đang trổ hoa chi chít.
Chỉ trong nháy mắt, trên đóa mẫu đơn xuất hiện một cô gái.
Nàng khoác làn áo trắng, dáng hình mảnh mai duyên dáng, khuôn mặt lại càng xinh đẹp tuyệt trần, tựa như tiên linh sinh ra giữa đóa hoa, mang theo linh khí đất trời.
Tất Cảnh hứng thú nhìn cảnh đẹp trước mắt.
Viêm Nguyệt Lão Tổ đang nhìn chằm chặp vào y cũng toe toét cười.
Tiếng đàn trầm bổng vang lên, cô gái hạ bước chân trên đóa mẫu đơn, nhẹ nhàng tung múa.
Bước nhẹ tựa mây, khi dừng khi chuyển, cuốn theo muôn vạn u sầu, lại tựa như không buồn không oán, xoay tròn, bay múa, điệu vũ nào cũng xinh đẹp động lòng người.
Nhạc ngừng, vũ điệu cũng vãn.
Ngay cả Viêm Nguyệt Lão Tổ, kẻ đã thưởng qua vô số mỹ nhân cũng ngây ra, gã ngẩn người một lát, nếu không vì phải lấy lòng Yêu Chủ, mỹ nhân này hẳn là phải giữ cho riêng mình…
Viêm Nguyệt Lão Tổ dằn lại sự không cam tâm, liếc nhìn phản ứng của Yêu Chủ.
Tất Cảnh vẫn ngồi tùy ý như trước, gương mặt không lộ chút cảm xúc nào.
“Tuyết Qua xin bái kiến Yêu Chủ đại nhân.” Cô gái nghiêng người, cung kính nói, dáng người yểu điệu khiến người ta say đắm.
Đôi mắt đen nhánh của Tất Cảnh đánh giá Tuyết Qua, nhưng y cũng không đáp lại. Mãi một lúc sau y vẫn cứ trơ trơ như thế, không nói một lời.
Nụ cười trên mặt Tuyết Qua cứng đờ, nhưng nàng vẫn cố giữ nguyên tư thế đó.
“Yêu Chủ đại nhân!” Viêm Nguyệt Lão Tổ không nhịn được, đành phải lên tiếng.
Ai cũng nói Yêu Chủ thương hương tiếc ngọc, nhưng hôm nay, xem ra lại chẳng giống lời đồn, lòng Viêm Nguyệt Lão Tổ có đôi chút hồ nghi.
“Tuyết Qua… Tên hay lắm.” Tất Cảnh nói.
Lòng Tuyết Qua nhẹ nhõm hẳn, nàng nhoẻn một nụ cười ngọt ngào xinh xắn, rồi đi đến cạnh Tất Cảnh, nhẹ nhàng sà vào lòng y.
“Viêm Nguyệt Lão Tổ, thật ra, hôm nay bổn tọa đến đây là có một thỉnh cầu.” Tất Cảnh nói.
“Yêu Chủ đã mở lời, lão phu chắc chắn sẽ toàn tâm trợ giúp.” Gã ta muốn mượn sức Yêu Chủ, nên đối phương càng cần trợ giúp thì càng tốt.
“Truy Hồn châm, có thể căn cứ vào vật dụng lúc sinh thời để truy tìm linh hồn sau khi chuyển thế, bổn tọa muốn mượn chiếc châm này dùng một chút.” Tất Cảnh nói.
“Dĩ nhiên là được, nhưng thứ cho lão phu mạo muội hỏi một câu, người này là người thân thiết của Yêu Chủ đại nhân sao?” Viêm Nguyệt Lão Tổ hỏi. Tuy Truy Hồn châm có thể truy hồn, nhưng lại cực kỳ hao tổn linh khí của người sử dụng, nếu không đề phòng, sẽ tổn hại tu vi.
“Một cố nhân.” Tất Cảnh nói, không muốn nhiều lời.
Viêm Nguyệt Lão Tổ không hỏi nữa, gã đưa tay vào ống tay áo, một lát sau, trong tay gã xuất hiện một chiếc châm.
Toàn thân chiếc châm này ửng đỏ, Tất Cảnh nhận lấy, lúc nắm trong tay lại có cảm giác mát lạnh.
“Đặt vật dụng lúc sinh thời của người muốn tìm vào trong châm, thì có thể lần theo nó mà tìm thấy.” Viêm Nguyệt Lão Tổ nhắc nhở.
Tất Cảnh gật đầu, y lấy từ trong lòng ra một sợi tóc, vừa đụng vào Truy Hồn châm, sợi tóc lập tức tan rã.
“Ầm ầm…”
Vừa vang lên hai tiếng động, Truy Hồn châm rời khỏi tay Tất Cảnh, bay lên giữa không trung.
Tất Cảnh không màng đến mỹ nhân trong ngực, lập tức đuổi theo chiếc châm nọ.