Một bóng hình quen thuộc, Tông Tuyển nhận ra nàng, bởi thế bèn đi theo, trước khi nàng lần nữa vấp ngã đã vòng ra trước mặt nàng, chìa tay ra.
Nàng do dự nhìn y, không đưa tay ra, rưng rưng hỏi: "Lửa không phải do anh đốt?"
Tông Tuyển đáp: "Không phải."
"Vậy thì," Nàng tức thì túm chặt lấy vạt áo của y, khẩn cầu: "Anh gọi người đến dập lửa, cứu muội muội của tôi!"
"Không kịp nữa rồi," Y không cho nàng chút hy vọng nào, "Lửa quá lớn, nếu có người ở bên trong, chắc chắn đã chết rồi."
Nàng đau đớn kêu lên một tiếng, bò dậy tiếp tục chạy về phía trước. Tông Tuyển phía sau lạnh lùng nói: "Đứng lại! Nếu nàng còn chạy, ta sẽ đem tất cả tỷ muội của nàng ném vào đó chết cùng nàng!"
Nàng nghe vậy sững sờ, cũng dừng bước, nhìn về phía căn phòng rực lửa im lặng đứng hồi lâu. Một lát sau, nàng chậm rãi xoay người lại nhìn Tông Tuyển.
Không khí rét lạnh bị nhiệt lượng to lớn thiêu đốt khiến cảnh tượng như có chút lay động, tựa hình ảnh phản chiếu soi trên mặt nước. Lửa cháy rừng rực sau lưng, mái tóc dài bay tán loạn trong gió, đường nét trên khuôn mặt Nhu Phúc trong ánh sáng bập cùng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Khoảnh khắc ấy Tông Tuyển quên cả hít thở, bỗng nhớ lại hồi nhỏ từng trông thấy ánh mặt trời lấp lánh trên mặt nước, một đóa sen trắng la đà hé nở.
"Lũ man di mọi rợ không nhân tính, sau này nhất định sẽ gặp phải báo ứng." Sắc mặt nàng lạnh lùng, đau thương và phẫn nộ hòa vào những lời nguyền rủa, từng chữ từng chữ thốt ra: "Cửu ca của ta là Khang vương Triệu Cấu, thiên hạ binh mã đại nguyên soái của Đại Tống, là khắc tinh của người Kim mà nhị ca ngươi cũng khiếp sợ. Huynh ấy sẽ dẫn ngàn vạn nam nhi anh dũng của Đại Tống quyết chiến với các ngươi, nhất định sẽ có một ngày cứu chúng ta ra, trả lại gấp bội lần nỗi đau và sự sỉ nhục các ngươi mang đến cho chúng ta."