Nhu Phúc Đế Cơ

Quyển 11 - Chương 4: Lụa mềm




Tông Hiền thiếu kiên nhẫn, thấy bà dừng lại không bước tiếp nữa, bèn đứng phắt dậy vòng tay ra phía sau bình phong kéo bà ra ngoài.

Đó là một người phụ nữ trung niên ưa nhìn. Chiếc váy xếp sáu ly màu đen tím được thêu đầy cành lá hoa văn, tà váy xòe rộng, trông rất hoa lệ. Thân trên trong mặc áo giao lĩnh, ngoài khoác áo cổ dựng cùng màu, xẻ tà chấm đất, eo thắt dây lụa ngũ sắc. Tóc kết thành búi, bên trên cài nhiều trang sức quý giá. Toàn bộ là cách ăn vận của chính thất quý tộc nước Kim.

Bị Tông Hiền đột ngột kéo ra, bà kinh hoàng thất sắc, hốt hoảng ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Triệu Cát phía đối diện chiếu tới.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, ánh sáng lóe lên, song tức thì lại tắt lịm trong đôi mắt như xa như gần. Một chút vui vẻ của cửu biệt trùng phùng bị vật đổi sao dời đánh tan, hai người không hẹn mà cùng cúi đầu, cố gắng che giấu sự xấu hổ và bối rối tràn ngập trên gương mặt.

Triệu Hoàn gặp được vị phu nhân này cũng kinh ngạc vô cùng, mất tự nhiên ho khẽ một tiếng, cũng cúi đầu không quan sát tỉ mỉ nữa. Mà Nhu Phúc ngây ngốc nhìn thẳng vào bà, giống như nhất thời chưa kịp phản ứng.

Thấy tình hình trước mắt, Tông Tuyển tức thì hiểu ra. Vị phu nhân này ắt hẳn chính là Hiền phi Vi thị của Triệu Cát, sinh mẫu của Nam Tống Hoàng đế Triệu Cấu. Việc Vi thị sau khi bị đưa về phương Bắc được ban cho Tông Hiền y cũng đã sớm nghe nói, ban nãy Tông Hiền nhắc tới việc chăm sóc hai cha con Triệu Cát, y đã đoán ra hẳn có liên quan tới vị phu nhân này. Hiện giờ phu nhân xuất hiện, đám người Triệu Cát lại có phản ứng như thế, cũng đã chứng minh phỏng đoán của y không sai.

Tông Hiền để Vi phu nhân ngồi xuống bên cạnh mình. Vi phu nhân cúi đầu thật sâu, không dám nói một lời, sắc đỏ trên khuôn mặt lan tới tận mang tai, hai tay vô thức vân vê vạt áo, ắt hẳn đang hổ thẹn tới mức muốn chết.

Triệu Cát Triệu Hoàn cũng ủ rũ cúi đầu, không lên tiếng cũng không nâng chén chúc tụng nữa. Trong sảnh im lặng như tờ, bầu không khí yến tiệc nhất thời lạnh đi.

Trầm mặc hồi lâu, Tông Hiền đột ngột mệnh thị nữ mang rượu tới rót đầy cho cha con Triệu Cát và Vi phu nhân, mời bọn họ cùng uống, nói với Triệu Cát: "Ta vì nể mặt Vi phu nhân nên mới chăm sóc cho cha con hai người, ông có biết chăng?"

Triệu Cát im lặng không biết nói gì, chỉ nâng ly tỏ ý kính Vi phu nhân, lại miễn cưỡng uống rượu. Sau đó Triệu Hoàn cũng gượng cười, nâng ly nói với Vi phu nhân: "Đa tạ phu nhân." Sau đó tự mình uống cạn.

Vi phu nhân buồn bã cười nhạt, uống hết ly rượu trước mặt, vẫn rũ mắt không nói năng gì.

Sự tình tế nhị, Tông Tuyển tự cảm thấy cũng không tiện lên tiếng, bởi thế bữa tiệc chìm lại chìm vào im lặng. Cuối cùng lại là Tông Hiền mở lời trước, nói với Vi phu nhân: "Hai người đã rất lâu không gặp nhau rồi, nay sao lại không nói gì?...Không nói cũng được, nghe nói Hôn Đức Công khi xưa mở tiệc thường mệnh người ca hát trợ hứng, nàng hát rất hay, giờ cũng hát cho ông ấy nghe một bài đi."

Vi phu nhân cũng không đáp lời, đầu càng lúc càng cúi thấp, chỉ hận không thể vùi luôn vào lồng ngực. Tông Hiền lại thúc giục, bà vẫn không chịu đồng ý, cuối cùng chỉ lắc đầu, nước mắt sắp sửa rơi xuống.

"Haizzz..." Đột nhiên nghe thấy Triệu Cát thở dài thườn thượt, nói với Tông Hiền: "Trước đây là Vi nương tử hát cho tôi nghe, hôm nay để tôi hát một bài cho nàng ấy đi, cũng xem như cảm tạ tình nghĩa nhiều năm của nàng đối với tôi."

Sau đó ông lấy đũa gõ lên những chiếc ly trên mặt bàn, cao giọng hát:

"Tỉa cắt lụa mềm,

Nhẹ xếp mấy tầng,

Son phấn nhạt thoa cánh đỏ.

Trang điểm thanh tân,

Sắc ngợp hương nồng,

Thẹn cả Nhị Châu cung nữ.

Dễ lắm điêu tàn,

Nào kể mấy vô tình mưa gió.

Sầu khổ,

Hỏi sân ngõ thê lương,

Mấy phen xuân úa?

Gửi nhờ biệt hận trùng trùng,

Đôi cái én nào đâu hiểu lời ta ngỏ.

Trời xa đất cách,

Muôn núi ngàn sông,

Nào biết cố cung đâu chứ?

Há chẳng đau buồn,

Chỉ trong mộng đôi khi về đó.

Không cứ,

Giờ mộng mị cũng không thấy nữa."*

(* Đây là bài từ "Yến sơn đình - Bắc hành kiến hạnh hoa" do chính Triệu Cát (Tống Huy Tông) sáng tác trên đường bị áp giải về phương Bắc. Bản dịch lấy từ nguồn thivien.net.)

Khi hát bài từ này, thần sắc ông bi ai, lời từ cũng thê lương tới cực độ, khiến Triệu Hoàn và Nhu Phúc lắng nghe đều che mặt lau lệ. Mà Vi phu nhân cũng không nhịn nổi nữa, nước mắt nóng hổi lăn xuống. Bà lấy khăn che mặt, mặc dù đã tận lực song vẫn không sao kìm nén nổi tiếng nấc nghẹn ngào.

Tông Hiền không biết nhiều tiếng Hán, bài từ Triệu Cát hát y nghe không hiểu, bèn hỏi Tông Tuyển: "Bài Hôn Đức Công hát có nghĩa gì thế?"

Tông Tuyển thản nhiên đáp: "Là vịnh xuân hoa, đại khái là miêu tả cảnh vật trên đường Hôn Đức Công nhìn thấy."

Tông Hiền bèn cười lắc lắc đầu với chúng nhân: "Người Nam các người thật lắm xúc cảm, một bài hát miêu tả hoa hoa cỏ cỏ thôi cũng khiến các người khóc tới mức này."

Vi phu nhân nghe vậy vốn dĩ muốn cười, song cuối cùng lại cảm thấy bi ai khôn tả, khóe môi cong lên, đôi mày lại nhíu chặt, nửa khóc nửa cười, khó coi vô cùng.

Tông Hiền thấy vậy bèn thở dài thườn thượt, nói: "Tâm sự của nàng, cũng không phải ta không biết... Thôi, thôi, nếu nàng vẫn còn lưu luyến hắn ta, hôm nay liền theo hắn quay về đi."

Lời này vừa thốt ra, không chỉ Vi phu nhân kinh ngạc tột độ, mà đám người Triệu Cát cũng trợn mắt há mồm. Lát sau, mới nghe thấy Vi phu nhân nhẹ giọng đáp: "Nô gia tự biết mình thất thố, về sau sẽ không tái phạm nữa, xin đại vương đừng chê cười."

"Ta nói thật đấy." Tông Hiền nghiêm túc nói: "Miễn cưỡng giữ nàng lại đây, thấy nàng cả ngày rầu rĩ không vui, ta cũng không thoải mái. Không bằng để nàng quay về bên hắn ta, cũng xem như làm một việc tốt, tác thành cho mối lương duyên."

Chúng nhân cẩn thận quan sát biểu cảm của Tông Hiền, đều cảm thấy y nghiêm túc vô cùng, hẳn không phải vờ vĩnh thử lòng, ánh mắt lại dồn về phía Vi phu nhân, xem bà trả lời thế nào.

Trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, Vi phu nhân chậm rãi ngước lên nhìn vào mắt Tông Hiền, khẽ khàng nói: "Sự tình đã đến nước này, còn có thể quay đầu được nữa ư? Nô gia cam tâm tình nguyện tiếp tục đi theo đại vương, nửa đời về sau mãi mãi không xa rời."

Triệu Cát im lặng quay mặt đi, buồn bã bật cười. Mà Tông Hiền sau khi nhìn vào mắt bà đột nhiên sảng khoái cười lớn thành tiếng: "Được! Rốt cuộc nàng vẫn có lòng. Không uổng công ta đối xử với nàng như vậy!"

Sau đó Tông Hiền khoác lấy vai bà, tự mình uống cạn một ly, lại đích thân nghiêng vò rót đầy cho Vi phu nhân, nâng ly mời bà uống. Vi phu nhân lại nhẹ nhàng đẩy ra, đứng dậy hành lễ cáo lui: "Nô gia tửu lượng kém, ban nãy uống quá vội, giờ đầu nhức mắt hoa, chỉ e không thể tiếp tục hầu hạ, xin đại vương cho phép nô gia được rời tiệc về phòng nghỉ ngơi trước."

Tông Hiền gật đầu đầu ý, Vi phu nhân liền thở phào nhẹ nhõm, vội vã cất bước toan lui ra. Không ngờ lúc này đột nhiên có người lên tiếng ngăn bà lại: "Gượm đã!"

Mọi người trong sảnh đều đổ dồn ánh mắt về phía người lên tiếng, trông thấy Nhu Phúc ngồi bên cạnh Tông Tuyển đứng lên, thần sắc phẫn nộ, đôi mắt bừng bừng lửa giận nhìn về phía Vi phu nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.