Nhu Phúc Đế Cơ

Quyển 11 - Chương 10: Thiên mệnh




Lần tiếp theo vào cung thăm mẫu thân, trước Khánh Nguyên cung, Tông Tuyển chạm mặt Ngọc Tương đang chậm rãi bước ra.

Bước đi như mây trôi, y phục bồng bềnh, mỗi cử chỉ hành động của nữ tử này đều bình thản mà ung dung, trông thấy Tông Tuyển, bèn nhàn nhạt cười như ánh sáng lướt qua.

Tông Tuyển cũng đáp lễ, giữa lúc cúi đầu thoáng quan sát nàng, nhìn thấu vẻ bất an bên dưới biểu cảm trấn tĩnh của nàng, đoán ra mục đích nàng tới gặp Hột Thạch Liệt thị.

Hai hàng thị tòng trong tay đều cầm những thứ giá trị vô ngần. Nhân sâm, nhung hươu, da chồn tím, cổ vật và châu báu Nam triều, mỗi món đều là cực phẩm, số lượng lại không ít, không phải đồ vật trong cung của Hột Thạch Liệt thị, hiển nhiên là do Ngọc Tương mang tới. Thế nhưng trên mỗi khay lễ vật được sắp xếp cẩn thận đều phủ sa nhẹ, giống như chưa từng được chạm vào, cũng chứng minh Hột Thạch Liệt thị đã từ chối những lễ vật này.

Ngọc Tương chiếm trọn phong hoa trong hậu cung Đại Kim, ngoài sự sủng ái của Lang chủ ra, kỳ thực không còn gì khác. Bông tuyết ngày Xuân không thắng nổi tiết trời dần dần ấm lên, tan chảy là vận mệnh bất cứ lúc nào cũng có thể ập tới. Địa vị trước mắt của nàng yếu ớt mong manh hệt như vậy.

Hoàng hậu thất thế không đồng nghĩa với việc nữ tử bị bắt về phương Bắc như nàng sẽ có cơ hội được lập làm kế hậu. Mà sự sủng ái nàng nhận được nay đã khiến quyền thần tông thất Đại Kim lo sợ, bảo vệ Hoàng hậu hiện nay hoặc tìm cách khiến Hoàn Nhan Thịnh lập một nữ tử danh môn Nữ Chân khác là việc bọn họ đang ra sức lên kế hoạch.

Tông Cán kiến nghị Hoàn Nhan Thịnh lập hoàng hậu mới, đồng thời giúp ông lựa chọn ra mấy nữ tử thích hợp, đều thuộc dòng họ Bùi Mãn và Đồ Đan, mẫu thân và chính thất của y lần lượt xuất thân từ hai gia tộc lớn này.

Hành động của Tông Cán đã chọc giận tới trưởng tử của Đường Quát hậu là Tông Bàn. Y một mặt đối kháng với Tông Cán, mặt khác cùng mưu sĩ và bè đảng của mình thương nghị, tìm cách giúp Hoàng hậu được Lang chủ tha thứ, lấy lại quyền quản lý hậu cung.

Những người đứng đầu trong tộc Đường Quát lại phải suy nghĩ cách bảo toàn lợi ích. Huynh trưởng của Hoàng hậu giúp đỡ Tông Bàn tìm cách cứu Hoàng hậu, song cũng không dám đặt hết hi vọng vào việc này. Ông đã chọn ra nhiều nữ tử tài mạo song toàn trong dòng họ, nếu Hoàng hậu không thể ra khỏi lãnh cung thì sẽ đưa những nữ tử này nhập cung.

Bất luận thế nào, cho dù Hoàn Nhan Thịnh có thực sự phế hậu thì kế hậu được lập có lẽ sẽ mang họ Bùi Mãn, Đồ Đan, hoặc lại là một Đường Quát thị khác, chứ tuyệt đối không có khả năng là Ngọc Tương - nữ tử thuộc tông thất Triệu thị.

Dù xinh đẹp mỹ lệ, song nàng vẫn luôn cô độc bơ vơ. Một khi hoàng hậu mới được lập, nàng sẽ lập tức quay về trạng thái của một phi tần bình thường, đây chắc hẳn là điều mà nàng không muốn nhìn thấy nhất. Nàng cần thế lực có thể giúp đỡ mình, cùng nàng ngăn cản việc này xảy ra. Mà Hột Thạch Liệt thị từng có ơn với nàng là hoàng tẩu được Hoàn Nhan Thịnh kính trọng, cũng là quý nhân duy nhất nàng có thể tiếp cận.

Song Hột Thạch Liệt thị sẽ không đón nhận sự lôi kéo của nàng, điều này Tông Tuyển rất rõ ràng. Mẫu thân một đời chưa từng qua lại quá mức thân thiết với phi tần nào, đối xử với ai cũng thân thiện khách sáo, mãi mãi duy trì sự lãnh đạm và khoảng cách thích hợp. Bà từng ra tay cứu giúp khi Ngọc Tương gặp nạn, song sau đó chưa từng vì thế mà tiếp cận nàng, uyển chuyển từ chối lần hối lộ này của nàng là lẽ dĩ nhiên.

Trông thấy Tông Tuyển quan sát một loạt lễ vật, Ngọc Tương chậm rãi giải thích: "Ta thấy Hột Thạch Liệt Hoàng hậu cuộc sống giản tiện vô cùng, ngày thường mức chi tiêu sinh hoạt không giống cấp bậc của một hoàng hậu, ngẫm ra có thể do quản sự trong cung thường xuyên lơ là, bởi thế hôm nay chọn lấy vài món bổ dưỡng dâng lên, đích thân tới đưa, cũng là phép lịch sự nên có. Đáng tiếc hình như Hột Thạch Liệt Hoàng hậu không thích. Bát thái tử có thể nói cho ta mẫu thân ngài bình thường ưa thích thứ gì được chăng, tránh cho Ngọc Tương lần sau lại làm ra việc đường đột thất lễ, khiến bà ấy mất vui."

Tông Tuyển mỉm cười nói: "Phu nhân hiểu lầm rồi. Mẫu hậu ta không phải không thích, chỉ là trước nay tiết kiệm quen rồi, không thích những món đồ chơi quý giá, sức khỏe cũng còn tốt, không cần dùng quá nhiều đồ bổ, bởi thế mới xin phu nhân đem về. Thế nhưng ý tốt của phu nhân, mẫu hậu ta chắc chắn đã nhận rồi."

Ngọc Tương cũng nhàn nhạt cười: "Mẹ nào con nấy, lời Bát thái tử nói không khác lời Hột Thạch Liệt Hoàng hậu ban nãy một ly."

Tông Tuyển đáp: "Kẻ làm con, dĩ nhiên phải hiểu thói quen, tính cách của mẫu thân."

Ngọc Tương khẽ gật đầu, lại nói: "Nghe nói Bát thái tử đã tới Hàn Châu?"

Tông Tuyển đáp: "Phải, đưa Viện Viện đi đạp thanh."

"Vẫn là Bát thái tử có lòng." Ngọc Tương ngậm cười nói, sau đó nhìn hai hàng thị tòng phía sau, lệnh cho thị nữ bên cạnh: "Cáp Tử, ngươi dẫn bọn họ quay về đi."

Thị nữ đó tên Tần Cáp Tử, giống Khúc Vận Nhi, là cung nhân Nam triều được chọn ra từ Tẩy Y Viện tới hầu hạ Ngọc Tương. Nàng ta cúi người thưa vâng, dẫn theo thị tòng trước sau rời đi, Ngọc Tương chỉ giữ lại Khúc Vận Nhi bên mình.

Ngọc Tương lại nhìn Tông Tuyển, hỏi: "Bát thái tử có thể cùng ta tới hậu uyển hàn huyên, kể cho ta về cảnh Xuân dọc đường được chăng?"

Y thừa biết nàng chắc chắn sẽ không chỉ nói về cảnh Xuân, song cũng không từ chối, thản nhiên theo nàng tới hậu uyển.

Ngồi trong đình, Ngọc Tương vu vơ hỏi vài câu về phong cảnh dọc đường chuyến đi lần này của Tông Tuyển, sau đó đột nhiên chuyển chủ đề, nói: "Chuyến đi Hàn Châu này, đường xá xa xôi, thiết nghĩ Bát thái tử ắt còn công vụ khác trong người, song vẫn còn tâm trạng thưởng thức cảnh vật, quả thực là tiêu sái vô cùng."

"Công vụ?" Tông Tuyển lắc đầu cười: "Chuyến này đích thực là dẫn Viện Viện đi đạp thanh bởi nàng thương nhớ quê hương quá độ, tiện thể để nàng gặp tam ca của nàng. Kẻ bất tài như ta không đáng được Lang chủ trọng dụng, nào có công vụ để làm!"

Ánh mắt Ngọc Tương chậm rãi quét qua khuôn mặt y, cười nhạt nói: "Bát thái tử khiêm tốn rồi. Tài văn chương của Bát thái tử hơn người, tinh thông tiếng Hán, việc này ta đã sớm nghe nói, gần đây còn biết được võ công của ngài không tầm thường. Tháng Năm năm Thiên Phụ thứ bảy, ngài theo tiên đế và Nhị thái tử đánh dẹp Liêu quốc, bắt sống hoàng tử Tần vương, Hứa vương của Liêu chủ và công chúa Úc Dã. Khi ấy ngài mới chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, việc này lưu truyền trong nước đã thành giai thoại."

"Đâu có," Nghe nàng nhắc lại chiến công huy hoàng của mình khi xưa, Tông Tuyển không lộ chút vui mừng nào: "Ngày hôm ấy chiến công đều thuộc về Phụ hoàng và nhị ca ta, còn ta không đáng nhắc tới."

Ngọc Tương cũng không tiếp tục tranh luận, ngẩng đầu nhìn chồi non trong vườn, quay lại hỏi y: "Công chúa Úc Dã đó cũng là một mỹ nhân phải không? Bát thái tử có nạp nàng chăng?"

Tông Tuyển mỉm cười đáp: "Đúng là rất đẹp, song ta không có phúc phận này. Ta đã dâng nàng cho Phụ hoàng."

"Dâng cho tiên đế?" Ngọc Tương kinh ngạc đáp: "Thế nhưng ta chưa từng gặp nàng trong cung."

"Hiện giờ dĩ nhiên là không gặp được." Tông Tuyển nói: "Sau khi Phụ hoàng băng hà, Lang chủ đã ban chết cho nàng tuẫn táng theo."

Ngọc Tương nhất thời không nói gì, song sóng mắt khẽ động, có thể thấy trong lòng cũng khiếp sợ. Lát sau, nàng nhẹ nhàng thở dài: "Nữ tử vong quốc, vận mệnh không do mình làm chủ, cũng không có gì hiếm lạ."

Tông Tuyển giữ nguyên nụ cười, hơi hạ thấp giọng, nhưng vẫn đủ để khiến nàng nghe rõ: "Cớ chi phu nhân phải thương cảm như vậy. Người mang thiên mệnh cao quý, sao có thể so sánh cùng những nữ tử vong quốc khác."

"Mang thiên mệnh?" Ngọc Tương trầm ngâm nhìn vào đôi mắt y, lại hỏi: "Lời này là có ý gì?"

Tông Tuyển vẫn giữ tư thế ngồi thư thái, không hề quay đầu, song khóe mắt lặng lẽ quan sát tất cả. Ngoài thị nữ Khúc Vận Nhi của Ngọc Tương đang im lặng rũ mắt đứng phía sau nàng, trong hậu uyển không còn bất kì ai khác, thi thoảng có người đi ngang qua cũng cất bước vội vã, có thể nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện chỉ có chim chóc bay trên đầu.

Bởi thế bèn không còn cố kỵ gì nữa. Y nói: "Không phải phu nhân có một chiếc ấn ngọc do trời ban hay sao? Từ đó có thể biết, phu nhân mẫu nghi thiên hạ là việc đã được sắp đặt trước."

"Ấn ngọc..." Nghe Tông Tuyển nhắc tới vật này, Ngọc Tương không chút kinh ngạc, chỉ khẽ gật đầu: "Đó chỉ là ấn của phi tần, nay ta đã là phi của Lang chủ, quả thực đã ứng nghiệm với điềm báo, nhưng mẫu nghi thiên hạ nào phải việc mà thần nữ Nam triều như ta có thể mơ tưởng? Bát thái tử nói vậy, Ngọc Tương khiếp sợ vô cùng."

Chưa rõ ấn ngọc trong truyền thuyết kia có thực sự tồn tại hay không, mà Tông Tuyển trước nay không hề tin những lời đồn đại quỷ dị liên quan đến Ngọc Tương. Ban nãy y nói vậy với ý đồ thăm dò, thấy thái độ nàng thản nhiên như vậy, càng cảm thấy hiếu kỳ hơn. Lẽ nào nàng thực sự có chiếc ấn này?

Bất động thanh sắc, y tiếp tục chủ đề ban nãy: " Phu nhân không cần cố kỵ. Nếu trên ấn đã khắc chữ 'Kim hậu chi tỷ', chứng minh đây chính là thiên ý, Lang chủ sớm muộn cũng sẽ lập phu nhân làm hậu."

Đôi mắt Ngọc Tương khẽ liếc, hỏi: "Trên chiếc ấn đó của ta có khắc 'Kim phi chi tỷ', Bát thái tử từ đâu nghe nói là 'Kim hậu chi tỷ' vậy?"

"Nghe được từ đâu ta cũng quên mất rồi, nhưng lời đồn là như vậy, nhất định không sai." Ngữ khí Tông Tuyển như chém đinh chặt sắt, như thể ấn ngọc kia là của chính y: "Không bằng phu nhân lấy ấn ngọc ra nhìn thử xem, xem Tông Tuyển nói có đúng không."

Ngọc Tương cười đáp: "Vật luôn mang theo bên người, bên trên có khắc gì lẽ nào ta lại quên hay sao?" Vừa nói nàng vừa tháo một chiếc túi lụa thêu hoa bên thắt lưng xuống, quả nhiên lấy ra từ đó một chiếc ấn ngọc, tự mình xem trước, sau đó đưa cho Tông Tuyển: "Nhìn xem, ta nói không sai chứ?"

Tông Tuyển đón lấy, thấy ấn ngọc kia được chạm từ ngọc Hòa Điền, toàn thân trắng ngà trơn mượt, phía trên có ly hổ, bốn cạnh khắc mây. Ly hổ là con vật có đầu hổ, thân hình như sư tử, là hợp thể của ly* và hổ. Ly là âm đại diện cho đất, hổ là dương đại diện cho trời, thần thú ly hổ có ý nghĩa đất trời kết hợp, âm dương giao hòa, tượng trưng cho hoàng quyền và cát tường. Từ thời Tần Hán tới nay, chỉ có ấn của đế hậu mới có thể dùng ly hổ trang trí, ấn ngọc của phi tần thông thường thường dùng vịt trời, mà chiếc ấn ngọc này của Ngọc Tương lại dùng ly hổ, song bên dưới lại khắc bốn chữ "Kim phi chi tỷ" thể triện.

(* Ly: Một con vật trong truyền thuyết, nhìn gần giống rồng nhưng không có sừng.)

Quả nhiên là tay nghề điêu khắc giỏi. Tông Tuyển thầm khen ngợi trong lòng. Hình dáng mộc mạc đơn giản như cổ vật thời Tần Hán, giữa lúc loạn lạc, không ngờ nàng vẫn có thể tìm được thợ thủ công Nam triều có tay nghề thế này ở nước Kim giúp nàng chế tạo con dấu. Bên dưới khiêm tốn khắc "Kim phi chi tỷ", song lại dùng ly hổ mang hàm nghĩa sâu sắc mà người Kim thông thường không hiểu được, lan truyền tin đồn "trời ban ấn ngọc", tương lai tới khi tranh giành hậu vị liền có thể lấy lý do thuận theo ý trời ra. Nữ tử này sớm đã có âm mưu, tâm cơ quả thực sâu không lường được.

Ngẩng đầu nhìn Ngọc Tương, thấy nàng đang tập trung quan sát biểu cảm của mình, bèn tăng thêm chút ấm áp cho nụ cười trước khi ý cười lạnh lẽo kịp xuất hiện trên khóe môi. Tông Tuyển nhìn nữ tử tràn đầy phòng bị trước mắt, khiến nụ cười trở nên thành khẩn vô cùng: "Ta không nói sai, quả nhiên là 'Kim hậu chi tỷ'."

Ngọc Tương bèn mỉm cười đáp: "Lạ thật, người khác đều thấy là ấn của Kim phi, vì sao chỉ có mình Bát thái tử đọc thành Kim hậu chi tỷ?"

Tông Tuyển trả ấn ngọc lại cho nàng: "Ấn ngọc này là vật trời ban, chắc hẳn không giống với những đồ vật phàm tục khác, rất có linh khí, ý nghĩa thực sự trong đó chưa chắc ai cũng có thể đọc ra."

Ngón tay Ngọc Tương nhẹ nhàng ve vuốt chữ trên ấn ngọc, ngậm cười nhìn Tông Tuyển: "Bát thái tử quả thực là người có lòng, song Ngọc Tương mệnh bạc phúc mỏng, chỉ mong có thể cùng Thù Nhi bình an sống qua ngày, không dám có bất kỳ suy nghĩ quá phận nào khác."

Tông Tuyển cười đáp: "Phu nhân mắt rồng trán phượng, địa giác thiên nhan, tướng này thiên hạ hiếm có, tương lai quý hiển không thể tưởng tượng được, cũng không phải điều phu nhân có thể khước từ."

Ngọc Tương ngạc nhiên: "Ồ, Bát thái tử còn tinh thông cả thuật xem tướng sao?"

Tông Tuyển đáp: "Chỉ biết sơ sơ. Là phu nhân tướng mệnh vinh hiển, vừa liếc mắt đã biết."

Ngọc Tương cười nhạt không nói, lát sau, đột nhiên than thở: "Hột Thạch Liệt Hoàng hậu quả thực có phúc, có được người con trai văn thao võ lược, tài trí hơn người như Bát thái tử. Đáng tiếc Thù Nhi nhà ta phúc phận không đủ, lại ngu dốt vô cùng... Ngày sau nếu Bát thái tử rảnh rang, không ngại chỉ dạy thêm cho nó, Ngọc Tương cảm kích vô ngần."

Tông Tuyển gật đầu: "Phu nhân khách khí rồi. Ta và Thù Nhi là huynh đệ, vốn dĩ nên giúp đỡ lẫn nhau, hai chữ 'chỉ dạy' thật không dám nhận."

"Như vậy, Ngọc Tương cảm tạ Bát thái tử trước." Hơi cúi người, nói dứt câu này, Ngọc Tương chậm rãi chỉnh trang lại hai ống tay áo che trên đầu gối, ngồi thẳng, hơi nghiêng về phía sau, vẫn giữ ý cười nhàn nhạt nhìn Tông Tuyển.

Tông Tuyển chỉ đợi nàng nói vậy. Nghe tới đây sắc mặt vẫn bình thản, cùng nàng bốn mắt chạm nhau, hai bên đều ăn ý mỉm cười.

"Phu nhân, nên về cho tiểu hoàng tử uống thuốc rồi." Lúc này, Khúc Vận Nhi khẽ khàng lên tiếng nhắc nhở.

Ngọc Tương bèn đứng dậy, cáo từ Tông Tuyển, đi được vài bước, đột nhiên lại ngoảnh đầu, giống như chợt nhớ ra gì đó, mỉm cười nói với Tông Tuyển: "Con trai của tiên đế mỗi người có một sở trường: Nhị thái tử Tứ thái tử chiến công hiển hách, Bát thái tử tinh thông tiếng Hán, Đại thái tử ngoài tài trị quốc còn tinh thông y thuật. Đáng tiếc ta năm lần bảy lượt mời ngài ấy chữa bệnh cho Thù Nhi, ngài ấy đều tìm cớ thoái thác, Thù Nhi chỉ đành tiếp tục dùng thuốc do thái y kê, cũng không thấy thông minh lên chút nào..."

Lúc này Tông Tuyển kinh ngạc vô cùng: "Đại ca tinh thông y thuật? Sao trước nay ta không hề hay biết?"

Ngọc Tương cũng mở lớn mắt, giống như bất ngờ: "Bát thái tử không biết sao? Đại thái tử thường xuyên qua lại với các thái y, học hỏi y thuật, nghe nói nếu có vị tướng lĩnh tướng quân nào mắc bệnh đều do ngài ấy tìm hiểu bệnh trạng trước, sau đó mới phái thái y thích hợp tới chữa trị cho bọn họ..."

Tông Cán? Tông Tuyển sững sờ, mây mù che kín trong tim, không cách nào xua tan được: "Vậy, khi nhị ca ta đổ bệnh, cũng là thái y do đại ca phái tới chữa bệnh cho huynh ấy sao?"

Ngọc Tương gật gật đầu: "Ta từng nghe Lang chủ nói, đúng là như vậy... Không rõ vì sao lần đó thái y phát huy thất thường, ngay tới chứng cảm lạnh thông thường cũng không chữa nổi... Có lẽ do Nhị thái tử quyền cao chức trọng, đối diện với quý nhân như vậy thái y sợ hãi chẩn sai bệnh, lại khéo quá hóa vụng..."

"Quyền cao chức trọng..." Tông Tuyển thấp giọng lặp lại từ này, bất giác nhàn nhạt cười khổ: "Quyền cao chức trọng..."

Ngọc Tương thờ ơ liếc y một cái, mỉm cười nói: "Nhị thái tử hoăng thệ đã lâu, tới nay Bát thái tử vẫn nhớ nhung như thế, quả thực là huynh đệ tình thâm." Dứt lời bèn nhẹ nhàng xoay người, dẫn theo Khúc Vận Nhi chậm rãi rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.