Nhu Phúc Đế Cơ

Chương 5-9: Ngư ca (hạ)




Tinh hà xán lạn, ánh trăng như nước. Nhu Phúc dựa vào khung cửa sổ trong khoang thuyền ngẩng đầu ngắm trời sao, nói với Triệu Cấu cạnh bên: "Lúc nhỏ muội từng náo loạn đòi người lấy mặt trăng trên trời xuống cho mình, kết quả Khải ca ca lệnh người bưng một chậu nước tới, để mặt trăng phản chiếu xuống mặt nước cho muội, muội liền thực sự tin rằng huynh ấy đã hái được mặt trăng xuống rồi."

Triệu Cấu mỉm cười nói: "Chỉ cần muội thích, đâu chỉ ánh trăng, cho dù là cả dải ngân hà ta cũng đều cho muội."

Nhu Phúc hỏi: "Kể cả có phải vào địa bàn quân Kim để lấy?"

Triệu Cấu lắc lắc đầu: "Không cần. Hiện giờ giang sơn Đại Tống đều là của ta, tất cả những ngọn núi mà muội nhìn thấy là của ta, sông hồ cũng là của ta, dải ngân hà phản chiếu lấp lánh dĩ nhiên cũng là của ta. Cho dù là cả Kính Hồ chứa đựng nhật nguyệt tinh quang này ban cho muội cũng có sao!"

"Tạ ơn cửu ca ban thưởng." Nhu Phúc mỉm cười: "Thế nhưng muội chỉ muốn ánh trăng ở Phượng trì Biện Kinh."

Nụ cười của Triệu Cấu biến mất, nhàn nhạt nói: "Mặt trăng mặt trời đều chỉ có một, ánh trăng ở Kính Hồ và ánh trăng ở Phượng trì không có gì khác nhau."

"Cùng một sự vật xuất hiện ở những nơi khác nhau sẽ không giống nhau." Nhu Phúc cầm một quả quất màu vàng trong chiếc khay trên mặt bàn lên, làm bộ lơ đễnh nói: "Quất Giang Nam mọc ở phía Bắc lại gọi là 'chỉ'. Đối với muội thì ánh trăng ở Kính Hồ không đẹp bằng ánh trăng ở Phượng trì. Nếu muội nói muội muốn ánh trăng ở Phượng trì, cửu ca có đồng ý ban cho muội chăng?"

Triệu Cấu hờ hững quay đầu đi nhìn bóng trăng dưới nước hồi lâu không đáp lời. Nhu Phúc khẽ khàng thở dài, ném quả quất trong tay đi, rơi xuống nước hồ, khiến bóng trăng vỡ vụn.

"Muội mệt rồi, cửu ca cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút." Nàng trải chăn nệm, một mình nằm xuống nhắm mắt ngủ.

Triệu Cấu đóng cửa sổ lại, mặc nguyên quần áo nằm xuống bên cạnh nàng. Bên trong khoang thuyền nhỏ hẹp, chăn nệm thuyền phu đưa cho cũng chỉ có một bộ. Mặc dù cảm thấy hơi gượng gạo, y cũng chỉ đành nằm sát gần nàng ngủ.

Chiếc chăn mỏng đã bị Nhu Phúc đắp mất. Triệu Cấu không động vào, nằm sát bên ngoài mép nệm, cố gắng hết sức giữ khoảng cách với nàng. Cảm thấy không lạnh, mặc dù nhiệt độ trên mặt hồ luôn thấp hơn trên đất liền rất nhiều. Ngược lại, y còn cảm giác da thịt như âm thầm nóng lên, đắn đo không biết có nên mở hé cửa sổ ra để gió đêm mát mẻ lùa vào hay không.

Đột nhiên, bàn tay nàng phủ lên gương mặt y, bắt đầu dùng ngón tay chầm chậm vẽ qua vầng trán, đôi mắt, sống mũi, vành tai, bờ môi y. Đầu ngón tay nàng truyền tới hơi ấm nhè nhẹ, lại khiến trán y toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

"Muội đang làm gì thế?" Thanh âm y vẫn trấn tĩnh như thường.

Nàng cười khúc khích: "Này... Đừng động đậy... Đôi mắt, cái mũi này, đích thực vẫn là của cửu điện hạ dưới gốc cây anh đào trong Cấn Nhạc ấy..."

Y không hiểu hành động này của nàng có ý nghĩa gì, chỉ đành im lặng, mặc nàng tiếp tục cảm nhận ngũ quan của mình trong bóng tối.

Cuối cùng, ngón tay nàng dừng lại trên đôi môi y, không ngừng qua lại vuốt ve.

"Huynh từng nói, có một hôm, muội ngồi chơi xích đu giữa màn mưa hoa Cấn Nhạc," nàng nói: "Thế nhưng, sau đó đã xảy ra chuyện gì, huynh lại không chịu nói cho muội."

"Muội biết rõ còn hỏi." Triệu Cấu nhắm mắt lại giữ nhẹ lấy tay nàng.

Nàng lại cười: "Muội muốn huynh đích thân nói cho muội đấy."

"Được, ta nói cho muội." Y phủ người xuống, lần nữa đặt một nụ hôn lên môi nàng. Nàng chậm rãi đáp lại, từng chút từng chút, giống như nụ hôn đầu hôm ấy.

Thật lâu sau, cuối cùng y cũng buông nàng ra. Sóng mắt nàng lấp lánh lưu chuyển trong sắc đêm: "Sau đó thì sao?"

Sau đó? Nàng xém chút nữa đã khiến y vô tình phạm phải một sai lầm nghiêm trọng đến mức nào.

Triệu Cấu lần nữa ý thức được hành vi hiện giờ của mình đang hoang đường tới mức nào, lập tức dịch người về một bên, kéo dãn khoảng cách với nàng: "Không có sau đó. Ngày hôm ấy, cuối cùng không xảy ra chuyện gì hết."

"Vậy thì," Nhu Phúc xích lại gần, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt y: "Nếu có thể làm lại, huynh vẫn sẽ lựa chọn buông tay chứ?"

Bóng tối không gọt đi được sự sắc bén không cần che giấu của nàng, câu hỏi kia vẫn bức người hệt như ánh mắt nàng. Triệu Cấu thoáng ngây dại, nói: "Ta không thể làm chuyện trái với luân thường."

Nàng mỉm cười: "Nếu đất trời này chỉ có huynh và muội, thì còn có luân thường nữa hay chăng?"

Cổ vũ thẳng thắn, thậm chí còn ẩn chứa ý tứ dụ dỗ, những lời to gan lớn mật này của nàng khiến Triệu Cấu kinh ngạc. Ngồi đờ đẫn hồi lâu, y đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, lưu luyến thật lâu trên cần cổ thon dài ấm áp, sau đó từ gáy nhẹ nhàng trượt xuống sống lưng. Da thịt ở đó non mềm vô cùng, hơi ấm mềm mại thấm vào lòng bàn tay.

Nhu Phúc nằm trong lòng y, lặng lẽ cởi dây áo ở thắt lưng y ra.

Cảm thấy vạt áo bị nới lỏng, Triệu Cấu bàng hoàng tỉnh ngộ, đột ngột đẩy Nhu Phúc ra.

Nàng ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu cười hỏi: "Sao vậy?"

Y quay đầu đi không nhìn nàng, nói: "Không thể như vậy."

Nàng cũng không hỏi nhiều, nhu thuận gật gật đầu: "Ừm, vậy chúng ta đi ngủ thôi." Dứt lời liền nằm xuống, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Trước nay, mềm lòng với nàng vẫn luôn là điều tối kỵ, thậm chí đôi lúc trong lòng nghĩ tới cũng cảm thấy đó là tội lỗi không thể tha thứ. Lần chung đụng hôm nay là một dịp ngoài ý muốn, nàng cố tình dẫn dụ y quên đi thân phận huynh muội, cùng nàng đóng vai một đôi vợ chồng. Thậm chí nàng còn ám thị y tiến thêm một bước nữa, may mà y vẫn kịp thời ghìm cương trước vực thẳm. Đây thực chất là một quyết định đưa ra giữa lúc khủng hoảng, là sự sợ hãi của y trước tội danh loạn luân, và nỗi hãi trước việc nàng sẽ phát hiện ra tình trạng sức khỏe của mình. Y bi ai nhắm mắt, không cách nào xác định được rốt cuộc là thứ gì khiến mình khiếp sợ, càng khiến y thêm quả quyết đẩy người con gái đã khao khát được ôm vào lòng nhiều năm ra.

Y đờ đẫn nằm đó, giữa lúc mất ngủ câu hỏi khi nãy của Nhu Phúc không ngừng dội về trong đầu: "Nếu có thể làm lại, huynh vẫn sẽ lựa chọn buông tay chứ?"

Rất khuya mới mơ màng thiếp đi, tới lúc tỉnh lại thì trời đã sáng rõ. Mở mắt ra liền trông thấy Nhu Phúc đã rửa ráy chải chuốt xong xuôi đang yên lặng ngồi bên cạnh mình, thấy y thức dậy liền tươi cười: "Muội đã chuẩn bị nước cho huynh rửa mặt rồi, huynh đi rửa ráy đi, lát nữa muội chải đầu cho huynh."

Cảm giác thật tuyệt. Y yêu thích cảnh tượng này, không nén được khởi lên ước ao từ bỏ thế tục, cùng nàng đi phiêu bạt khắp nơi, an ổn trải qua một đời. Khi nàng chải tóc cho y, y lại ngâm một khúc "Ngư phụ từ": "Ai bảo ông lão đánh cá là kẻ khờ. Lấy lá làm nhà, chẳng còn âu lo. Sóng dập dờn, gió hiu hiu, rèm mỏng nhẹ buông trời hửng nắng."

Nhu Phúc nghe xong vừa búi tóc cho y vừa hờ hững nói: "Hay cho câu 'Lấy lá làm nhà chẳng còn âu lo'. Có điều sự nghiệp đánh cá của cửu ca chắc phải kết thúc ở đây rồi, từ sáng sớm đã thấy một đám người ở bên ngoài sốt sắng chờ đón huynh quay về tiếp tục làm Hoàng đế kìa."

Triệu Cấu nghe vậy lập tức đẩy cửa sổ ra xem, trông thấy bên ngoài chiếc thuyền đơn đã kín đặc thuyền của triều đình, trên thuyền và ven bờ chi chít những binh lính huyện Hội kê và vệ binh cấm thành, dẫn đầu là Huyện lệnh huyện Hội Kê Diêu Hy Lượng và Ngự tiền trung quân thống chế Tân Vĩnh Tông thống lĩnh cấm binh phụ trách theo sát bảo vệ y.

Triệu Cấu cười khổ: "Bọn họ cuối cùng vẫn đuổi tới rồi." Sau đó đứng lên ra khỏi thuyền, Nhu Phúc cũng theo y bước ra.

Tân Vĩnh Tông và Diêu Hy Lượng lập tức dẫn chúng binh quỳ xuống hô vạn tuế thỉnh an. Triệu Cấu trông thấy vệ binh cạnh Tân Vĩnh Tông đang áp giải hai người đang quỳ, chính là đôi vợ chồng người lái thuyền đã tiếp đón bọn họ ngày hôm qua, đoán chừng Tân Vĩnh Tông lo lắng mình một mình xuất hành ngộ nhỡ gặp phải bất trắc gì nên đã giữ hai vợ chồng người lái thuyền lại. Lúc này hai người sớm đã bị dọa tới mức hồn bay phách lạc, quỳ dưới nền đất dập đầu, không ngừng nói không biết là ngự giá viếng thăm, đã sơ sót nhiều, xin Hoàng thượng tha tội.

Triệu Cấu vội nói với Tân Vĩnh Tông: "Bọn họ không phải người xấu, hôm qua tiếp đãi trẫm chu đáo nhiệt tình, mau thả họ ra đi."

"Thưởng thêm 50 xâu tiền nữa." Nhu Phúc đứng cạnh y mỉm cười bổ sung.

Triệu Cấu gật đầu: "Phê chuẩn."

Vợ chồng người lái thuyền vui mừng khôn xiết, lại khấu đầu ba lần tạ ơn. Triệu Cấu nói một tiếng "Miễn lễ" rồi dẫn Nhu Phúc đi sang thuyền quan mà Diêu Hy Lượng đã chuẩn bị sẵn sàng. Không ngờ thuyền phu lại đột nhiên lớn gan đuổi theo vài bước: "Hoàng thượng và nương nương viếng thăm thuyền nhỏ hàn xá của thảo dân, quả thực là phúc phận mà thảo dân phải tu mấy đời mới có được, thảo dân vinh hạnh vô cùng, về nhà nhất định sẽ ngày ngày thắp hương cầu phúc cho Hoàng thượng và nương nương, cung chúc Hoàng thượng và nương nương phúc thọ vô cương. Chỉ là không rõ phong hiệu của vị nương nương này là gì, mong Hoàng thượng cho thảo dân được hay biết."

Triệu Cấu nhất thời sững sờ, không biết phải đáp thế nào. Dáng vẻ thân mật ngày hôm qua của y và Nhu Phúc đều đã lọt hết vào con mắt của thuyền phu, huống hồ lúc ông hỏi hai người có quan hệ gì Nhu Phúc lại thừa nhận bọn họ là vợ chồng. Lúc này làm thế nào để nói với ông Nhu Phúc không phải phi tử mà là Trưởng công chúa, em gái của y? Y và Nhu Phúc lại còn cùng nhau ở trên thuyền suốt một đêm, nếu việc này truyền ra ngoài dân gian thì phải làm thế nào?

Đang ngần ngừ, lại thấy Tân Vĩnh Tông bước tới nói với thuyền phu: "Vị nương nương này là Ngô Tài nhân."

Tân Vĩnh Tông bảo vệ hoàng thất đã lâu, đã rất quen mặt cung quyến, đương nhiên sẽ không nhận lầm người. Triệu Cấu hiểu ông ta đây là đang giúp mình che giấu, lại quan sát vệ binh xung quanh mới phát hiện những người hôm nay ông dẫn theo đều là người mới, chưa tiếp xúc nhiều với cung quyến, hơn nữa cũng không quá đông. Còn lại quá nửa đều là người của Diêu Hy Lượng, dĩ nhiên sẽ không biết mặt Nhu Phúc và Ngô Tài nhân.

Triệu Cấu âm thầm cảm thán Tân Vĩnh Tông chu đáo, tán thưởng nhìn ông một cái thật sâu, sau đó bước lên thuyền tiến vào khoang. Hai vợ chồng nhà thuyền ở lại vẫn tiếp tục khấu đầu, liên tiếp hô những lời cát tường chúc tụng Hoàng thượng và "Ngô Tài nhân".

Sau khi trở về dịch quán, Diêu Hy Lượng lập tức dâng lên bút tích của Hoàng Đình Kiên nhắc tới ngày hôm qua. Triệu Cấu vừa mở ra nhìn đã cảm thấy kinh ngạc: được viết phía trên chẳng ngờ lại là 15 bài "Ngư phụ từ" của Trương Chí Hòa!

Hồi tưởng lại chuyến đi chơi cùng Nhu Phúc ngày hôm qua, không nén được cảm thấy có chút vui vẻ âm thầm, bèn hạ lệnh cho người đem bút nghiên tới, nhấc bút viết 15 bài "Ngư phụ từ" của mình:

Kỳ 1:

Sau đêm nước Xuân tràn hồ. Mấy rặng núi xanh xa vời vợi. Thuyền nhỏ cần buông, thanh nhàn tiếng thơm muôn thuở truyền.

Kỳ 2:

Đêm nhẹ khói mờ sương trắng giăng. Trăng Thu đôi bờ đã sáng. Cây xa trời cao, bóng mây nhàn nhạt theo nước trôi.

Kỳ 3:

Mây rải sông xanh thuyền trôi nổi. Một tiền sao mua nổi trời sông. Khua mái chèo, vượt sông xa, cá tôm đến vây cùng uống rượu.

Kỳ 4:

Khi cỏ xanh mọc thuyền đã đi qua. Cá đỏ nhảy cao dập dềnh sóng. Rượu lá trúc, đệm gấm hoa, chim mòng hát ru ta nhập mộng.

Kỳ 5:

Thuyền nhỏ nhẹ trôi trời nổi gió. Bốn bề núi xanh sắc hoàng hôn. Lửa hắt hiu, tựa gốc tùng, chỉ nguyện chung rượu không cạn đáy.

Kỳ 6:

Việc nông trăm kế sao thuộc hết. Sóng xanh gột rửa sắc nguyệt minh. Rót rượu cay, húp canh nồng, lòng này thảnh thơi không vướng bận.

Kỳ 7:

Nước cuộn sóng dâng cuốn thuyền con. Buộc dây làm lưới cũng khó lường. Mồi đã thả, câu đã buông, dây mỏng cắn câu cá càng hăng.

Kỳ 8:

Cá trở về sông hoa đào bay. Hoa khéo vì ai vẫn nở nhiều. Liễu phất phơ, mai đua nở, giữa đêm trời lặng nổi gió mưa.

Kỳ 9:

Sớm sớm chiều chiều Đông rồi Xuân. Ngựa xe như nước nhọc tấm thân. Lầu vàng điện ngọc, nào biết người thao thức.

Kỳ 10:

Nước biếc chảy dài núi có thôn. Nhìn nhau năm mới lại tươi cười. Sáo gợi buồn, rượu gọi say, ngẩng đầu chẳng ai hiểu lòng ta.

Kỳ 11:

Ai bảo ông lão đánh cá là kẻ khờ. Lấy lá làm nhà, chẳng còn âu lo. Sóng dập dờn, gió hiu hiu, rèm mỏng nhẹ buông trời hửng nắng.

Kỳ 12:

Nước chảy mưa bay trời âm u. Mũ nhỏ nhẹ lay trời chưa nắng. Nắng lên rồi, gió nhẹ đưa, cò trắng tung bay tiếng vang trời.

Kỳ 13:

Hoa dại cỏ thơm mọc kín đường. Tiếng ca nhẹ buông chén rượu say. Quay về nhà, qua núi nghiêng, thôn nhỏ lác đác vài mái nhà.

Kỳ 14:

Xuân về hoa nở khí tươi nguyên. Trời quang mây tạnh nắng sum vầy. Sương trắng bạc, nước trong xanh, ngày về ai hỏi chẳng bận lòng.

Kỳ 15:

Đảo nhỏ cô đơn một mái nhà. Thuyền con một chiếc đỗ ven sông. Chỉ có vậy, không nhiều hơn, ngày ngày phất tay chuyện với cá.

Sau khi viết xong, mọi người xung quanh đều trầm trồ khen ngợi: "Quan gia văn hay chữ tốt, bức tranh chữ này quả thực là vật quý hiếm thấy ngày nay, mà lời từ cũng tao nhã thanh nhàn, chắc chắn sẽ lưu truyền tới thiên cổ."

Triệu Cấu khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn Tân Vĩnh Tông trước nay vẫn luôn kiệm lời đang yên lặng đứng bên, lại viết thêm mấy câu đề tặng trên bài từ: "Thiệu Hưng năm thứ nhất tháng Bảy ngày mùng Mười, tới huyện Hội Kê, thấy 15 bài Ngư phụ từ của Trương Chí Hòa do Hoàng Đình Kiên chép, ghép vần tương tự, tặng Tân Vĩnh Tông."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.