Nhu Phúc Đế Cơ

Chương 4: NGÔ PHI ANH PHẤT - GIẬT MÌNH TỈNH MỘNG




CHƯƠNG 4: NGÔ PHI ANH PHẤT - GIẬT MÌNH TỈNH MỘNG 

Triệu Cấu vươn tay đẩy nàng ngã xuống đất. Y nhìn nàng tức giận mắng: "Ngươi cút ra! Không cần đi theo ta nữa! Ngày mai ta sẽ làm mối cho ngươi với một tướng lĩnh, ngươi theo tên nam nhân đó đi!"

Anh Phất bò dậy, vẫn chạy tới ôm chặt lấy y, lệ rơi đầy mặt nói: "Ta không cần tướng lĩnh gì hết, nam nhân của ta chính là chàng!"

Nộ khí của Triệu Cấu không giảm, vẫn muốn đẩy nàng ra. Nàng mặc kệ, tiếp tục ôm lấy y bi thương nói: "Chàng là nam nhân của ta, số mệnh của ta. Vinh quang của ta, ông trời của ta! Có thể được tới gần chàng, được bầu bạn cạnh chàng ta mới là chính mình, điều này ta đã biết rõ kể từ ngày ấy gặp chàng bên dưới gốc anh đào trong cung Hoa Dương... Không, không, còn sớm hơn nữa kia. Khi chàng đỡ Hiền phi nương nương ở tẩm cung Thái thượng hoàng, khi chàng cự tuyệt lời mời của Vận vương điện hạ, thậm chí, là lần đầu tiên ta gặp chàng, chàng đứng trên xích đu, chỉ huy đội thuyền rồng tranh tài..."

Triệu Cấu từ từ bình tĩnh lại trong tiếng thổ lộ kích động của Anh Phất, hồi lâu sau mới tái tê gượng cườ, nhẹ nhàng nói với nàng: "Anh Phất, sao lại thế này?"

Anh Phất cảm nhận được thân thể băng giá của y khẽ khàng run rẩy, liền càng không muốn buông tay, áp khuôn mặt ẩm ướt vào lồng ngực y: "Quan gia, đừng đuổi ta đi. Sẽ tốt lên, tất cả sẽ tốt lên..."

Triệu Cấu cũng vòng tay ôm lấy nàng, buồn bã nhắm mắt trong ánh trăng lạnh lẽo tràn vào qua ô cửa sổ. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.