Như Nước Với Lửa

Chương 32




Tác giả: Superpanda

Dịch: Mặc Thủy

Chương 32

Mua lại Saint Games (7)

Sau khi giải quyết xong chuyện Saint Games, Kinh Hồng tự cho mình một kỳ nghỉ ngắn hạn khoảng ba bốn ngày.

Từ khi nhận lấy quyền trượng, Kinh Hồng chưa từng nghỉ phép.

Công việc quá nhiều.

Kinh Hồng bảo trợ lý Đàm Khiêm đặt một hòn đảo ở Maldives để nghỉ ngơi. Khách sạn do công ty LVMH khai trương cách đây vài năm, Kinh Hồng chưa đến bao giờ, nghe nói cảnh biển, cơ sở vật chất, thức ăn và dịch vụ đều rất tốt, rất thích hợp cho kỳ nghỉ dưỡng. Điều quan trọng nhất là nó bao gồm một hòn đảo lớn và bốn hòn đảo nhỏ, hai hòn đảo nhỏ bên phải là biệt thự dành cho khách ở, còn hai hòn đảo nhỏ bên trái là đảo tư nhân, mỗi đảo chỉ có một căn nhà, tách biệt khỏi những người khác. Kinh Hồng đặt một đảo riêng.

Trong kỳ nghỉ này, Kinh Hồng không dẫn theo trợ lý hoặc người không liên quan nào khác, chỉ tự mình đến đó. Anh đến Malé bằng máy bay chở khách trước, sau đó không nghỉ chân mà trực tiếp yêu cầu máy bay riêng của khách sạn đưa mình ra đảo.

Nơi này quả thực là cách xa sự ồn ào náo nhiệt của đô thị. Ngay khi đặt chân lên đảo, Kinh Hồng đã cảm thấy quả là tuyệt vời.

Ở trung tâm hòn đảo tư nhân là một ngôi nhà rộng hơn 1.000 mét vuông. Phần chính giữa là phòng khách rộng, bên ngoài cửa sổ kính chạm sàn, một bên là bãi cát vàng rực rỡ và mặt biển xanh lam, bên kia là bể bơi dài 25m nằm ngang với nền nhà, chiều rộng bằng cả ngôi nhà, và bên kia bể bơi lại là bãi tắm và biển. Bên cạnh bể bơi có một dãy ghế dài, có thể hướng ra biển hoặc hướng vào nhà. Trong phòng khách có một cây đàn dương cầm, sô pha, quầy bar, hai bên phòng khách là hai phòng ngủ, hai phòng tắm, ngoài ra còn có phòng thay đồ, phòng làm việc các loại. Nội thất toàn bộ bằng gỗ lim cao cấp, đồ gia dụng đều là của các nhãn hiệu xa xỉ thuộc quyền sở hữu của LVMH, đội ngũ Ambassadeurs chuyên nghiệp luôn sẵn sàng phục vụ du khách.

Dù đang trong kỳ nghỉ, muốn nghỉ ngơi, nhưng khi ngồi trong phòng làm việc của biệt thự, đối diện với biển, Kinh Hồng vẫn bật máy tính, đăng nhập hộp thư và kiểm tra email công việc. Anh trả lời vài vấn đề, rồi vì hơi mệt nên quyết định chợp mắt một lúc. Để dành ra thời gian đi nghỉ, tối qua anh dành hết đêm qua để giải quyết công việc và họp trực tuyến, cả đêm không ngủ, hôm nay lại ngồi trên máy bay mất mấy tiếng, mà Kinh Hồng thì chưa bao giờ ngủ trên máy bay.

Nằm trên giường, Kinh Hồng cảm thấy hơi đói. Vừa buồn ngủ vừa đói, tổng giám đốc Kinh luôn hành động dứt khoát rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan: nên dậy ăn hay là thôi không dậy? Như thể đây là vấn đề lớn nhất trong vũ trụ, anh vật lộn với nó mãi rồi ngủ thiếp đi.

Lúc thức dậy thì đã là 7 giờ tối theo giờ địa phương.

Kinh Hồng gọi đội phục vụ nấu một ít cá địa phương, ăn kèm salad xong thì ngắm biển một hồi, chợt muốn đi bể bơi đêm trên đảo lớn xem thử. Trong phần giới thiệu, bể bơi vô cực là thứ được khách sạn quảng bá rầm rộ, có vẻ rất đặc biệt.

Kinh Hồng nhờ đội phục vụ lái thuyền ra đảo lớn.

Bể bơi đêm thực sự đặc biệt.

Nó nằm trong một tòa nhà có không gian rộng rãi, mái vòm rất cao, và những cột đá cao vây xung quanh. Bản thân hồ bơi được thiết kế bởi một nghệ sĩ nổi tiếng. Từ trên cao nhìn xuống, hồ dường như chỉ toàn là làn nước trong xanh, còn phía dưới là những bãi cát đen, bãi cát vàng và bãi cát trắng được ngăn cách bởi những đường gợn sóng, ba màu được cắt thành nhiều phần bằng những đường gợn sóng không đều, tách rời nhau, ôm lấy nhau, quấn vào nhau rất nghệ thuật. Bên cạnh bể bơi, những ngọn đèn nhỏ màu vàng tỏa sáng, hình mái vòm phía trên bể bơi có hoa văn giống hệt với đáy bể, tựa như hình ảnh phản chiếu của đại dương trên bầu trời. Bên ngoài mặt kính chạm sàn cạnh đó, có thể nghe thấy tiếng sóng rì rào.

Khi Kinh Hồng bước vào, chỉ có một người đang bơi.

Có hai cặp đôi đứng "trên bờ", đang nhìn người trong hồ bơi.

Kinh Hồng lại gần.

Người bên trong đang bơi bướm. Kinh Hồng nghe người đàn ông bên cạnh thốt lên bằng tiếng Anh: "Trời đất, sức eo và bụng của anh ta khỏe quá... nửa vòng sau không hề chậm lại..." Anh ta nói tiếng Anh giọng Mỹ chính cống, nghe là biết người bản xứ.

Lúc này, người trong bể bơi đã tới mép bể, hắn không đội mũ bơi, hóa ra lại có mái tóc đen. Hắn vịn lấy mép bể, lắc lắc đầu, Kinh Hồng tình cờ ở bên cạnh, nhìn vào nửa bên mặt của hắn, nhất thời cảm thấy không thể tin nổi.

Chu Sưởng?!

Trong kỳ nghỉ duy nhất sau nhiều năm của anh, mà lại gặp Chu Sưởng?!

Thứ vận mệnh gì thế?

Trong hồ, Chu Sưởng nhẹ nhàng quạt nước, tìm bậc thang, rồi bước lên từng bước. Cơ bắp trên người hắn rời khỏi mặt nước từng chút một, những giọt nước ào ạt rơi xuống, bắn tung tóe bên chân hắn.

Cô gái da trắng bên cạnh Kinh Hồng không quan tâm đ ến cảm xúc của người bạn trai da trắng đi cùng mình, cô nhìn thân hình Chu Sưởng rồi nói: "He is so strong...!"

Chu Sưởng vuốt một nắm tóc ra sau gáy, bước tới, nhìn thấy Kinh Hồng thì sửng sốt.

Lúc này Chu Sưởng c ởi trần, quần bơi là loại dành cho vận động viên chuyên nghiệp mặc, bó sát vào đùi.

Chu Sưởng còn chưa lau tóc, mà chỉ vuốt ngược ra sau đầu, cảm giác khác hẳn thường ngày. Đôi vai rộng và dày, xương đòn nhô ra, nước nơi đuôi tóc nhỏ giọt xuống, đọng lại ở xương đòn một lát rồi lại bị những giọt nước mới đẩy ra ngoài, thỉnh thoảng lại lăn xuống dọc theo cơ ngực bằng phẳng. Cơ ngực nở nang, hai bên đầu ng ực ngang nhiên lộ ra, tám múi cơ bụng hiển hiện, không một chút mỡ thừa, hai đường V-cut hoàn hảo kéo dài, khuất sau quần bơi. Cơ đùi lộ ra dưới quần bơi khỏe khoắn, rắn chắc, tràn đầy sức mạnh. Sau lớp quần bơi, một bộ phận nào đó đặc biệt bắt mắt.

Cơ bắp và khung xương hoàn mỹ, mạnh mẽ như loài báo.

Giọng điệu Chu Sưởng pha chút đùa bỡn: "Anh Kinh?"

"Anh Chu." Kinh Hồng lịch sự mỉm cười, gật đầu: "Không ngờ ở đây mà còn gặp nhau."

Chu Sưởng đáp: "Duyên phận."

Ánh mắt Kinh Hồng hơi hạ xuống, quét qua Chu Sưởng từ trên xuống dưới, thuận miệng hỏi: "Anh Chu cũng đến nghỉ mát?"

Chu Sưởng cười nhẹ, đáp: "Đi làm."

Kinh Hồng: "..."

"Còn chấm công nữa."

"..." Kinh Hồng đổi chủ đề, hỏi: "Nhiệt độ nước thế nào?"

"Cũng được." Chu Sưởng đáp: "Khá thoải mái. Anh Kinh cũng bơi chứ?"

"Hôm nay thì thôi." Kinh Hồng không có ý để Chu Sưởng nhìn thấy mình bán khỏa thân, nói: "Để hôm khác."

Chu Sưởng nhìn ra suy nghĩ của Kinh Hồng, hơi tự giễu nói: "Mà kể cũng lạ, lúc nào cũng để anh Kinh bắt gặp lúc quần áo không chỉnh tề."

Kinh Hồng buộc mình phải dời mắt lên khuôn mặt người kia, nói đùa: "Tôi cũng ngạc nhiên lắm, anh Chu lúc nào cũng tự dâng mình lên tận cửa cho vui mắt."

Hai người trò chuyện một lúc, Kinh Hồng nói: "Được rồi, anh Chu lau người nhanh đi, buổi tối sẽ lạnh."

Chu Sưởng gật đầu, đáp: "Tôi ở đảo riêng bên kia, anh Kinh ở đâu?"

Kinh Hồng mặc áo thun nhìn sáng sủa tươi tắn, cũng khác thường ngày, trả lời: "Cũng vậy, trên hòn đảo tư nhân kia."

Chu Sưởng lại mỉm cười nhìn Kinh Hồng rồi rời đi.

Kinh Hồng quay người lại, nhìn thêm lần nữa.

Cơ lưng của Chu Sưởng cũng cực kỳ hoàn hảo, khi dùng khăn lau tóc, vì hai tay dang rộng nên cơ lưng hai bên hơi thu vào phía sau, tạo thành rãnh lưng rất đẹp. Xương b ướm gồ lên, vòng eo thon gọn, không một chút mỡ thừa nào.

Kinh Hồng ngắm nghía một lúc rồi quay người đi ra ngoài.

Đêm đó, có lẽ vì đang rảnh rỗi, đầu óc trong phút chốc không biết nghĩ đến điều gì khác ngoài công việc nên trước mắt Kinh Hồng luôn lởn vởn bóng dáng Chu Sưởng vừa rồi.

Chính diện, sau lưng.

Mái tóc đen vuốt ngược, cơ thể ẩm ướt.

Lòng cứ mãi rạo rực không yên.

Cũng vì rảnh rỗi nên đêm đó Kinh Hồng lại một lần nữa...

Hình ảnh chạy trong não, người trong đó vẫn có khuôn mặt xinh đẹp theo khuôn mẫu mặc định. Nhưng cuối cùng, Kinh Hồng chợt nhớ ra Chu Sưởng đang ở hòn đảo bên cạnh, trong cùng một căn phòng, nằm trên cùng một chiếc giường lớn, có lẽ cũng đang làm điều tương tự, bỗng cảm thấy phần dưới bụng tê dại.

Đầu óc Kinh Hồng trống rỗng, không hiểu tại sao mình lại nghĩ đến hắn. Anh vô thức dùng ngón tay thon dài lành lạnh vuốt qua bụng dưới của mình, bôi loang lổ khắp nơi.

...

Sáng hôm sau, Kinh Hồng thức dậy xử lý thêm một số công việc ở văn phòng, rồi lại gọi đội phục vụ chèo thuyền ra đảo lớn.

Đêm qua, Kinh Hồng chẳng thăm thú được gì ngoài bể bơi.

Trên đảo lớn có một số khách du lịch, cơ bản là người da trắng châu Âu và Mỹ. Nước biển trong xanh, sóng hôm nay lớn đến đáng kinh ngạc, một vài người đang lướt sóng. Họ bị sóng ném lên không trung rồi bất ngờ rơi xuống, cố gắng thích nghi, điều khiển, giằng co với thiên nhiên.

Hầu hết các hoạt động giải trí đều diễn ra ở bên này của đảo: cầu tàu, chòi, ghế xếp, dù che nắng, du thuyền, lướt ván... Kinh Hồng nhìn một lúc rồi đi theo con đường cát xuyên qua rừng, sang bờ bên kia của đảo.

Bên kia thì vắng vẻ hơn nhiều. Đi ra khỏi rừng, Kinh Hồng nhìn thấy phía xa xa là một bóng lưng rộng rãi.

Anh lại lần nữa chọn cùng một nơi như Chu Sưởng.

"..." Kinh Hồng lặng lẽ bước đến.

Sóng hôm nay rất lớn, trời cũng u ám, nước biển sôi sùng sục, từng cơn sóng ập vào bờ, gió biển mang theo mùi tanh.

Kinh Hồng lại gần, đứng sánh vai với Chu Sưởng, gọi: "Anh Chu."

Chu Sưởng liếc nhìn rồi lại quay ra biển, đáp lời: "Anh Kinh."

Lại khác với đêm qua. Lúc này, Chu Sưởng mặc một chiếc áo sơ mi thoải mái màu đen, không cài hai nút, xương đòn thẳng tắp. Chiếc áo có một số hoa văn phức tạp màu vàng đậm ở hai bên trái và phải, trông cũng phong độ. Do gió mạnh nên đuôi tóc và áo của Chu Sưởng không được chỉn chu, một dáng vẻ chưa từng được thấy ở đủ loại hội nghị Internet trước đây.

Kinh Hồng thuận miệng hỏi: "Ngắm bao lâu rồi?"

Chu Sưởng cũng thong dong tiếp lời: "Một lúc rồi."

"Gió hôm nay khá mạnh." Kinh Hồng nói: "Rất hiếm thấy ở nơi này." Mặc dù lúc này đang là tháng 12 nhưng ở Maldives không phân biệt mùa đông và mùa hè, nhiệt độ quanh năm luôn vào khoảng 30 độ.

"Ừ." Chu Sưởng nói: "Gió mạnh, sóng cũng vậy. Con sóng này nối con sóng khác nổi lên, làm tôi nhớ đến bài thơ đó, đá loạn sụt mây, sóng gầm vỗ bến, cuốn lôi ngàn đống tuyết*. Dù không có đá loạn sụt mây, nhưng hai câu cuối thì quả thực thấy rồi."

* Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ, tác giả Tô Thức thời Tống, bản dịch của Nguyễn Hiến Lê

Kinh Hồng cười, vạch trần hắn: "Điều anh thực sự nghĩ đến không phải là câu này, mà là câu tiếp theo, nút sông như vẽ, một thời ít nhiều hào kiệt*."

* Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ, tác giả Tô Thức thời Tống, bản dịch của Nguyễn Hiến Lê

Chu Sưởng cũng cười, ngầm thừa nhận.

Kinh Hồng lại nhớ lại cuộc tiến công vây hãm của Chu Sưởng cách đây không lâu.

Vì tấn công quá bất ngờ nên Phiếm Hải không kịp chuẩn bị. Suy cho cùng, Phiếm Hải và Thanh Huy chia nhau cai quản địa bàn rạch ròi, sống hòa bình đã nhiều năm, hơn nữa, công nghệ của sản phẩm đó quả thực tụt hậu so với người ta nên chỉ trong vòng vài tuần, sản phẩm đó bị cướp mất một phần lớn địa bàn ở miền nam.

Kinh Hồng học được một bài học, sự "ngầm hiểu" với Chu Sưởng không phải là ăn ý thật sự, chỉ là Chu Sưởng đang ngủ đông mà thôi.

Một lúc sau, Chu Sưởng hỏi: "Trương Lệ thích nghi như thế nào?"

"Tạm ổn." Kinh Hồng ngừng nghĩ đến công việc, nói: "Có điều, đang đi nghỉ thì không nên nói chuyện công việc nữa, phải không?"

Chu Sưởng cũng tán thành: "Xin lỗi, đúng là không nên."

Hai người đứng sánh vai nhau, im lặng nhìn ra biển.

Không biết qua bao lâu, gió đã dịu đi, mặt trời ló dạng, mặt biển dần yên tĩnh.

Là dáng vẻ vốn có của Maldives.

Cả vùng nước biển trong vắt tận đáy, nhìn từ xa có thể thấy các tầng màu xanh khác nhau nối tiếp nhau lên thẳng bầu trời, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu rọi phía chân trời. Cá nhiệt đới đang bơi lội xung quanh, đủ mọi loài với màu sắc tươi sáng sặc sỡ.

Thấy cảnh tượng sóng yên biển lặng này, hai người lại cụt hứng, Kinh Hồng nhấc chân đi trước, Chu Sưởng đi theo, sau lại sóng vai cùng Kinh Hồng.

Kinh Hồng phát hiện trên đường đi, Chu Sưởng nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ từ người khác phái.

Từ bãi cát đi bộ trở lại bến tàu, hai người phát hiện hôm nay có một cặp đôi đang tổ chức đám cưới ở đây.

Giữa biển có một nhà thờ trắng tinh, tường trắng, sàn nhà trắng, ghế trắng, và khung gỗ trắng, trông như một thiên đường trên biển. Lúc này, cây cầu gỗ dẫn vào nhà thờ được bao phủ bởi những cánh hoa màu hồng, có cả hồng đậm lẫn hồng nhạt, cánh hoa tỏa ra từng luồng hương thơm say đắm. Trên cầu gỗ, cô dâu chú rể đứng ở giữa, trên đường họ đi đến nhà thờ cứ cách một đoạn lại có một vòm hoa tinh xảo, những bông hoa tử đằng dài rủ xuống từ trên vòm, đung đưa nhẹ nhàng trong gió. Nhìn từ xa, những bó hoa xinh đẹp được đặt hoặc buộc trên những chiếc kệ, ghế gỗ bên trong nhà thờ.

Hòn đảo này không có nhiều khách du lịch, dù sao tổng cộng cũng chỉ có mười mấy căn biệt thự, hơn chục hộ gia đình có thể ở, toàn là theo phong cách xa hoa. Nhưng lúc này, có một vài du khách tụm lại với nhau, đứng trên cầu gỗ, cách cô dâu chú rể một khoảng, từ xa theo dõi đám cưới. Một số người trong số họ giơ điện thoại di động lên, muốn ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời này.

"Đã rảnh rỗi không có việc gì..." Chu Sưởng hất cằm, hỏi: "Đi xem thử xem?"

Kinh Hồng gật đầu: "Được thôi."

Thế là họ cũng bước lên cầu. Khi bước lên, cây cầu gỗ phát ra âm thanh cót két dịu hiền, kèm theo đó là tiếng sóng vỗ.

Không biết qua bao lâu, tiếng nói chuyện trong đám đông đột nhiên nhỏ dần, ngay cả trẻ con cũng ngừng những lời chí chóe, tất cả du khách đều nhìn về phía cô dâu chú rể.

Lễ cưới sắp bắt đầu.

Trong phút chốc, không khí bao trùm cảm giác thiêng liêng và trang nghiêm.

Chu Sưởng hình như muốn nói gì đó, hắn lên tiếng: "Tổng giám đốc Kinh..."

Kinh Hồng cảm thấy cách xưng hô này thực sự làm người ta khó chịu, liền nói: "Lâu lắm mới có kỳ nghỉ, chúng ta đừng cứ anh này anh nọ hay tổng giám đốc nữa, gọi tôi là Kinh Hồng đi."

Chu Sưởng khựng lại một nhịp. Không gian bỗng chốc yên lặng, cả thế giới dường như bị cô lập. Nước biển trong vắt, bờ cát mịn màng, chỉ có sóng biển nhẹ nhàng xô đẩy.

Nhưng sau đó, giai điệu của bản Wedding March nổi tiếng do Mendelssohn sáng tác, khúc dạo đầu cho màn thứ năm của vở Giấc Mộng Đêm Hè, vang lên.

Vì ở xa nên Kinh Hồng thực sự không thể nghe rõ.

Âm thanh chính trong tai là tiếng sóng biển, hòa cùng giai điệu Wedding March trôi từ xa đến.

Cô dâu và chú rể đi về phía mục sư, ông đang chào đón cặp đôi sắp cưới.

Trong những âm thanh ấy, anh có thể cảm nhận được ánh mắt Chu Sưởng đang hướng về phía mình. Hắn nhìn vào mắt anh, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy anh, tâm trí sau một thoáng mơ màng cuối cùng cũng trở về với thực tại. Giọng nói đầy quyến rũ của Chu Sưởng giữa tiếng sóng và tiếng nhạc lại rõ ràng hơn bao giờ hết, hắn gọi: "...Kinh Hồng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.