Như Hoa Như Sương Lại Như Gió

Quyển 1 - Chương 5: Mưa núi ập xuống. Gió lùa ngập phòng




Mấy ngày sau, nhà họ Đinh tới viếng thăm.

Trà chưa lên mà lễ ra mắt của Đinh lão gia đã tới trước. Hai a hoàn dâng hộp gấm đỏ trong tay lên, mở nắp ra thì thấy một cặp bình gốm màu xanh thiên thanh cao cấp và một cặp đĩa gốm Định Dao[1] màu trắng. Đỗ lão gia liếc mắt nhìn qua, tuy miệng vẫn cười nhưng thái độ đã không còn niềm nở như lúc đầu. Biết đây là cách bọn địa chủ khoe của nên ông cố tình từ chối không nhận mấy lần liền, lại còn nói vài câu khách sáo rồi sai người gọi con trai đến. Đúng lúc ấy, một a hoàn nhà họ Đinh đột nhiên chen miệng bảo muốn đi cùng, Đinh lão gia liền gật đầu lia lịa.

Đỗ lão gia là người tinh tường, vừa thoáng nhìn đứa a hoàn kia là đã biết ngay có chuyện bất thường ẩn chứa bên trong. Thế là ông ta bảo quản gia dẫn nó đi cùng, trước khi đi còn dặn dò cẩn thận vài câu.

Vừa vào trong viện, con a hoàn như biến thành người khác, trông thản nhiên, tự tin chẳng giống vẻ của một đứa hầu gái. Chưa nói đến chuyện hôm nay chủ nhân của cô ta đến làm khách ở Đỗ phủ mà ngay cả khi ở nhà thì một a hoàn như cô ta cũng không thể vô phép vô tắc như vậy. Có điều lão gia đã dặn dò rất kĩ nên quản gia cũng không để tâm nhiều đến điều đó.

“Tiểu thư nhà các cô gặp được người như cậu chủ nhà chúng tôi thì coi như cũng có duyên. Cậu chủ của chúng tôi không chỉ có ngoại hình anh tuấn xuất chúng mà phong thái cũng rất mực nho nhã, hơn nữa cậu đối xử với người hầu kẻ hạ tốt khỏi phải nói.”

“Thế ư? Đối với người hầu cũng rất tốt sao? Quản gia, ông kể cho tôi nghe vài chuyện để tôi về nói mấy lời tốt đẹp về công tử với tiểu thư nhà chúng tôi đi.”

Hình như a hoàn nhà học Đinh rất hứng thú với chuyện của Đỗ Hoài Dung. Quản gia chỉ coi đó là câu chuyện phiếm nên có gì nói nấy: “Lúc mới tới phủ, con a hoàn hầu hạ cậu chủ chẳng biết chữ nào, rồi sau đó nó xin cậu dạy Đường thi cho nó. Cậu chủ tốt bụng nên nhận lời. Bây giờ, con a hoàn đó không chỉ biết xuất khẩu thành thơ mà ngay cả tranh luận với chủ cũng đâu ra đấy, mồm mép nhanh nhẹn lắm. Cậu chủ là người rộng lượng, rõ ràng biết con a hoàn đó không chịu an phận thủ thường nhưng cậu vẫn ân cần, dịu dàng dạy nó, tất cả cũng vì cậu thích những người hiếu học. Haizz… Theo tôi thấy… rồi cũng chỉ vô ích thôi.”

Quản gia thong thả kể chuyện, còn con a hoàn thì chăm chú lắng nghe, đột nhiên ông ta kêu đau bụng, thấy xung quanh chẳng có ai để sai, đành phải nhờ cô ta đi gọi cậu chủ giúp. A hoàn liền đồng ý ngay, không đợi quản gia dặn dò thêm, cô ta đã bước thẳng tới Quy Phác Viên. Cô ta muốn tận mắt nhìn xem rốt cuộc con a hoàn coi trời bằng vung kia mặt ngang mũi dọc thế nào.

Vòng qua mê trận long não, cô ta nhanh chân bước tới lâu các. Đột nhiên, cô ta dừng bước, vươn đầu lên phía trước, hình như cô ta nghe thấy âm thanh gì đó.

Trong lâu các cách đó không xa văng vẳng vọng lại tiếng cười. Cô ta lạnh lùng hừ mũi, cố tình bước chậm lại rồi rón rén đi về phía đó. Cánh cửa phòng đang khép hờ, cô ta nép người vào tường rồi thò đầu vào trong. Vừa thoáng nhìn, con a hoàn đã thấy một chàng trai nho nhã, tuấn tú, chắc là cậu chủ nhà họ Đỗ rồi. Lúc này, chàng trai ấy đang cầm bút lông, nửa cười nửa không nhìn cô gái ở trong phòng. Cô gái kia chắc cũng trạc tuổi cô ta, nhìn cách ăn vận thì chắc chỉ là người hầu. Nhưng cô ta thấy cô gái ấy cầm một bức hoạ lớn che trước mặt mình, ánh mắt long lanh nhìn thẳng vào chàng trai, hình như còn cố tình phơi bày nụ cười duyên cho anh thấy. Đây là cử chỉ mà một a hoàn nên có sao? Chắc chắn cô gái kia chính là ả a hoàn mà quản gia vừa nhắc tới.

Là phận kẻ hầu người hạ mà có những hành động như thế kia thì kể cũng hơi chướng mắt. Xem ra đúng là Đoàn Tư Kỳ đã quên mất thân phận của mình. Nhưng cũng bởi suốt mấy ngày nay cậu chủ còn trầm ngâm ít nói hơn ngày thường, lúc nào cũng ôm vẻ mặt nặng trĩu tâm sự, mãi mới chọc cho cậu vui một chút nên nàng bất giác quên sạch những quy tắc mình cần tuân thủ. Vừa nghe cậu chủ nói muốn vẽ tranh, nàng đột nhiên nảy ra ý tưởng giơ ngang tờ giấy che mặt để thử thách tài vẽ tranh của cậu. Đỗ Hoài Dung chưa bao giờ thử kiểu vẽ mới lạ này nên hiếm hoi lắm mới ham chơi một lần. Anh lần theo đường nét của bóng hình in sau tờ giấy mỏng manh, phóng bút phác lên giấy một gương mặt. Đó chính là gương mặt của nàng.

[1] Một loại gốm cổ rất nổi tiếng ở Trung Quốc, bắt đầu được sản xuất từ thời Đường, trải qua thời Ngũ Đại, đạt cực thịnh vào thời Tống và ngừng sản xuất vào thời Nguyên.

Rõ ràng vị khách không mời đứng ngoài cửa phòng không thể chịu đựng nổi nữa, sắc mặt sa sầm, cô ta nghiến răng “hừ” một tiếng lạnh lùng như thể muốn đem tất cả thái độ bất mãn của mình âm thầm truyền vào phòng, thay mình cho con a hoàn kia một bài học. Nói gì thì nói, đi rình mò đời tư của kẻ khác thì làm sao thấy dễ chịu được, thà cứ khuất mắt trông coi còn hơn.

“Ồ… Ở đây có con cú mèo lớn chưa này!” Sau lưng bỗng xuất hiện tiếng cười chọc ghẹo. Con a hoàn nhà họ Đinh hoảng hốt quay lại, ngẩng lên thì thấy một khuôn mặt điển trai ngời ngời đang chế giễu mình, đôi mắt hắn rất sáng, như thể nhìn thấu gan ruột kẻ khác.

Cô ta vô thức thu tay áo lại, không biết tại sao lại thấy hơi sợ, phải cố gắng lắm mới vờ trấn tĩnh lại được.

“Chào cậu chủ.” Trông cách ăn mặc và phong thái đường đường một đấng công tử của hắn, ngay cả khí chất cũng chẳng giống người bình thường, cô ta nghiễm nhiên gắn cho hắn thân phận cao sang nhất và buột miệng chào. Trong khi đó, câu hù dọa của hắn đã đánh động người ở trong phòng. Đỗ Hoài Dung và Tư Kỳ đều không quen biết con a hoàn này, càng không hiểu sao cô ta lại xuất hiện ở đây.

“Cô là ai? Sao lại đến gia viên của ta?” Đỗ Hoài Dung khó chịu chất vấn.

Con a hoàn nhà họ Đinh vừa trông thấy Tư Kỳ đứng cạnh Đỗ Hoài Dung đã cất giọng như thể dỗi hờn: “Tôi là a hoàn của phủ họ Đinh, hôm nay cùng lão gia đến thăm quý phủ.”

“Ồ, thì ra là cú mèo nhà họ Đinh…” Tiết Vân Tần cười cười, tiện thể muốn thử con a hoàn có vẻ bướng bỉnh này. Rõ ràng cô ta rất bất mãn với lời chọc ghẹo của hắn nên mắt trợn ngược lên, nhưng ngay sau đó, cô ta cụp mắt xuống, không ho he câu nào nữa.

“Mắt cô nhìn chằm chằm vào một điểm đến nỗi con ngươi cũng không nhúc nhích thế kia thì rõ là cú mèo săn đêm rồi còn gì. Chỉ có điều cú mèo nhìn chằm chằm vào con mồi vì muốn bắt mồi, còn cô thì vì cái gì đây hả? Ha ha ha…” Tiết Vân Tần cất tiếng cười đầy vẻ giễu cợt rồi cố tình vòng lên trước mặt cô ta, nói tiếp: “Ấy, đừng giận. Tại tôi không đứng đắn, để tôi tự phạt mình vậy, cô đừng dỗi nữa.”

Dứt lời, hắn giơ tay vờ tát mấy cái vào mặt mình, sau đó nắm luôn lấy cổ tay của con a hoàn. Cô ta hoảng sợ đến nỗi co rúm người lại. Trong khi đối phương chưa kịp phản ứng, Tiết Vân Tần đã nhanh chóng thả tay ra rồi nhếch mép cười như thể chẳng có chuyện gì. Hắn không bao giờ để cho người khác có cơ hội phản kháng, nói tiếp: “Chẳng giống tay a hoàn gì cả.”

Thấy a hoàn của phủ họ Đinh xấu hổ đỏ hết cả mặt, Đỗ Hoài Dung muốn ngăn cũng không kịp, ngược lại Đoàn Tư Kỳ không nhịn được liền kêu lên: “Cậu Vân, người ta là con gái chưa chồng, là a hoàn của phủ họ Đinh đấy.” Nàng sợ thói háo sắc của hắn lại nổi lên nên nhấn mạnh ba chữ “phủ họ Đinh” để thầm nhắc nhở hắn chớ vô lễ.

Tiết Vân Tần chẳng nói chẳng rằng, lặng thinh nhìn người không liên quan thì cuống lên trong khi kẻ bị hại vẫn nén được cơn giận, chỉ âm thầm giấu bàn tay vừa bị hắn chạm vào ra sau lưng rồi hậm hực lùi về sau mấy bước. Thấy vậy, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên cười khiến người ta chẳng hiểu có ẩn ý gì.

“Đỗ thiếu gia, lệnh tôn mời cậu sang đại sảnh, tôi đến chỉ để truyền lời của lão gia thôi.” Con a hoàn xanh mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Đỗ Hoài Dung.

“Sao lại để cô đến chuyển lời?” Đỗ Hoài Dung nghi ngờ.

“Tôi vốn đi cùng quản gia của phủ đến đây nhưng giữa đường ông ấy lại gặp chuyện nên nhờ tôi đến gọi cậu.”

“Cô ấy nói đúng đấy. Lúc bước vào hoa viên, tôi cũng chạm mặt quản gia, đúng lúc tôi có chuyện muốn gặp cậu nên bảo ông ấy cứ đi đi. Bây giờ, cha cậu đang tiếp chuyện Đinh lão gia. Cậu mau qua đó, lúc về tôi sẽ từ biệt cậu sau.” Tiết Vân Tần lên tiếng.

“Từ biệt?” Đỗ Hoài Dung kinh ngạc, không ngờ ngay cả người bạn cờ này cũng nỡ lòng rời xa anh. “Tôi đi một lát rồi về, anh cứ vào phòng ngồi chơi.”

Nói rồi, Đỗ Hoài Dung sửa sang quần áo và cùng a hoàn đi về phía đại sảnh.

Tiết Vân Tần dõi mắt nhìn theo bóng họ đi xa dần, còn đặc biệt liếc nhìn con a hoàn nhà họ Đinh thêm mấy lần nữa. Đến khi quay lại, hắn mới phát hiện có người đang nhìn mình với thái độ ghét bỏ ra mặt, không nhịn được liền hỏi: “Sao nào? Cô cũng định bắt chước làm cú mèo à?”

Tư Kỳ khinh thường “xì” nhẹ một tiếng, đúng là không thể coi Tiết Vân Tần là cậu chủ được. Toàn bộ già trẻ, trai gái trong phủ, chỉ có hắn là lạc loài. “Hổ danh cậu đường đường là đại thiếu gia, thế mà lại chọc ghẹo một a hoàn đến làm khách của phủ. Không biết xấu hổ!” Nàng thẳng thừng nói.

“Haizz… Có phải thường ngày tôi dễ dãi với cô quá không nhỉ? Hôm nay bỗng phát hiện sao cô giống bà quản gia lắm lời nhà tôi thế.” Hắn nghiêm mặt cảnh cáo nàng nhưng không hiểu sao nghe giọng lại như thể đang bông đùa, khiến người ta phải bật cười.

Đương nhiên Tư Kỳ cũng muốn cười nhưng nàng cố nhịn, dù sao Tiết Vân Tần vẫn là chủ, nàng vẫn phải giữ khuôn phép. Nàng lấy chiếc khăn vốn định trả hắn từ trong túi áo ra rồi đưa về phía trước. “Tôi giặt sạch rồi, định trả cậu từ lâu nhưng chưa có cơ hội.”

Tiết Vân Tần ngẫm nghĩ giây lát, chợt hỏi: “Cô vẫn còn giữ sao? Tôi ngỡ cô vứt nó vào sọt rác rồi cơ đấy. Loại khăn này khắp phố chỗ nào chẳng có, lo gì không mua được cái mới.”

Đây là sự thật nhưng không hiểu sao nghe hắn nói vậy, trái tim của Tư Kỳ bỗng thấy đau nhói, nàng bất giác liếc nhìn cổ tay hắn, không biết sợi dây buộc tóc màu đỏ hắn từng lấy của nàng rồi buộc thành vòng tay giờ còn ở đó không. Thế rồi lòng nàng chợt trĩu nặng, quả nhiên không còn nữa.

“Cô đã giặt rồi thì tôi đỡ phải đi mua.” Tiết Vân Tần nhét chiếc khăn vào túi quần, nói.

“Ừm…” Tư Kỳ lơ đễnh đáp lại, sau đó hỏi: “Thế bây giờ trả tôi sợi dây buộc tóc được chưa?”

“Cô không nói là tôi quên khuấy rồi đấy. Tôi vứt nó đi từ đời nào rồi. Sau này tôi sẽ mua cho cô sợi ruy băng đẹp hơn sợi dây cũ nhiều.” Hắn vừa cười vừa nói.

Tư Kỳ gượng cười phụ họa, thầm nghĩ chuyện này cũng chẳng có gì to tát, mất thì đã mất rồi, hơn nữa sợi dây đó cũng chẳng đáng tiền. Lẽ nào nàng hi vọng hắn luôn đeo nó trên tay? Thật nực cười! Thực ra nàng không hiểu về đàn ông. Chỉ cần đàn ông coi đó là chuyện nhỏ thì dẫu chuyện có to hơn nữa nhất loạt cũng đều chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng đàn bà thì hoàn toàn ngược lại, đôi khi chuyện khiến họ để trong lòng không phải bản thân sự vật, sự việc đó mà phần nhiều vì thái độ coi trọng hay không coi trọng của đàn ông. Đáng tiếc, những chuyện đàn ông không coi là quan trọng lại thường là chuyện khiến đàn bà bận tâm nhất.

Tiết Vân Tần tự nhận mình là người hài hước, dí dỏm và khéo lấy lòng phụ nữ nhưng chưa chắc hắn đã hiểu phụ nữ. Ví như hắn không hề biết thứ mà hắn chỉ coi là sợi dây buộc tóc tầm thường thì trong mắt Tư Kỳ, nó lại là sợi tơ vương vấn nàng để tận đáy lòng. Vì coi đó là chuyện vặt vãnh nên hắn nhanh chóng chuyển chủ đề: “Tốt nhất sau này cô nên cách xa cậu Dung một chút. Đừng thân mật như hôm nay.” Thái độ của hắn khi nói lời này không còn vẻ cợt nhả như bình thường nữa mà vô cùng nghiêm túc.

Tư Kỳ không tin nổi lại nghe được một lời cảnh báo rất đỗi trịnh trọng phát ra từ miệng hắn, từ trước tới giờ hắn không ưa soi mói chuyện của người khác nên nàng bỗng thấy tò mò, đồng thời cũng vô cớ thấy ngượng ngùng. “Tôi và cậu Hai hoàn toàn trong sáng, chẳng làm gì bại hoại phép tắc trong phủ cả.” Nàng lúng túng biện hộ cho mình, mặt đỏ như gấc chín. Chỉ cần chủ đề có liên quan đến cậu chủ là nàng đều cảm thấy bối rối.

“Nghe tôi đi, không sai đâu. Khi nãy, con a hoàn của phủ họ Đinh đứng ngoài nhìn rõ mồn một đấy. Tôi thì chẳng sao nhưng cô ta chắc không bỏ qua đâu.”

“Sao lại không bỏ qua?” Tư Kỳ vẫn lơ mơ không hiểu. Nàng chỉ loáng thoáng nghe kẻ hầu người hạ trong phủ đồn thổi họ Đỗ sẽ kết thông gia với nhà họ Đinh nhưng nàng thấy lời đồn chẳng bao giờ đáng tin nên không để tâm chuyện này lắm.

“Tóm lại sau này cô nên thận trọng lời ăn tiếng nói thì hơn, đừng tiếp xúc quá gần gũi. Nói gì thì nói, Hoài Dung vẫn là cậu chủ của cô.” Tiết Vân Tần nghiêm túc nhắc lại.

Kỳ thực, lúc bước chân vào Quy Phác Viên, hắn bắt gặp quản gia đang thậm thà thậm thụt đứng canh ngoài cổng, tuy ông ta đã giải thích rõ cho hắn nghe nhưng anh chẳng tin lời nào. Thử hỏi một người từ trước tới giờ luôn hành xử vô cùng thận trọng thì sao có thể thể hiện sự tắc trách nghiêm trọng của mình trước mặt người khác được? Mãi đến khi bước vào trong phủ, nhìn thấy a hoàn nhà họ Đinh đang lén lút nhìn trộm Đỗ Hoài Dung thì hắn đã hiểu ra tất cả. Mặc dù cô ta chỉ mặc trang phục của a hoàn bình thường nhưng hành vi, phong thái thì lộ rõ khí chất của một đại tiểu thư. Đến khi sờ vào tay cô ta, hắn càng chắc chắn cô ta không phải một a hoàn. Bởi dù mức đãi ngộ dành cho một a hoàn có tốt đến đâu chăng nữa thì bàn tay cũng không thể mềm mại và nhẵn nhụi như tay em bé thế được. Huống hồ cô ta còn đeo một chiếc vòng bằng vàng ròng được giấu trong tay áo.

“Tôi nợ cô sợi dây buộc tóc. Cô cất kĩ cái này đi, tuyệt đối đừng để mất đấy.” Tiết Vân Tần lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp rồi đưa cho Tư Kỳ, dặn dò cẩn thận. Trên danh thiếp ghi địa chỉ nơi ở của hắn.

“Nếu ngày nào đó cô gặp chuyện rắc rối hay cần người giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi. Coi như tôi nợ cô.”

“Cậu sắp rời khỏi đây à?” Tư Kỳ thoáng cảm nhận được sự li biệt.

“Ừ. Nhà mới ở Hán Khẩu dọn dẹp xong rồi, lát nữa tôi sẽ đi.” Tiết Vân Tần trả lời rất rõ ràng.

“Nhanh thế!” Tư Kỳ chợt cảm thấy có phần lưu luyến. Dù Tiết Vân Tần có ngàn vạn điểm không tốt nhưng rốt cuộc hắn vẫn là người duy nhất trong phủ chịu nói chuyện với nàng. Có điều tá túc nhà người khác thì kiểu gì cũng đến ngày phải đi, giống như nàng vậy, rồi sẽ có ngày nàng cũng phải rời khỏi phủ họ Đỗ.

Tư Kỳ cẩn thận cất tấm danh thiếp vào trong túi áo rồi ngậm ngùi nói: “Vậy chúc cậu thuận buồm xuôi gió. Nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Lần đầu tiên nàng nói lời tâm huyết với hắn, vậy mà con người này chẳng hiểu gì, lại còn buông lời chọc ghẹo: “Cô tiến bộ rồi đấy, nghe giả dối hơn trước đến mấy phần.” Tiết Vân Tần thoáng cười nhưng không hề có ác ý. Cuối cùng, hắn cũng nói một câu nghiêm túc: “Hẹn gặp lại. Tôi không kịp từ biệt Hoài Dung. Cô giúp tôi chuyển lời tới cậu ấy nhé.”

Tư Kỳ nhìn hắn đứng hiên ngang ở đó, đón ánh dương rực rỡ, hiếm khi hắn trầm lặng như thế. Nhưng nàng không dám nhìn lâu, hình như nàng đã gật đầu. Có lẽ lòng nàng đang nghĩ, “mình và hắn còn có ngày gặp lại nhau ư?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.