Như Hoa Như Sương Lại Như Gió

Quyển 1 - Chương 22: Trong trại huấn luyện (2)




Type-er: Gabeo

Tờ mờ sáng, thao trường vang lên từng hồi còi giục giã.

Phút chốc, các nữ học viên đã vội vàng chạy xuống đứng nghiêm trên thao trường, một số người còn chưa kịp mặt quần áo chỉnh tề, nói gì đến đánh răng rửa mặt. Trông ai nấy đều mệt mỏi, phờ phạc, khiến hai giám sát viên là Tiết Vân Tần và huấn luyện Quảng đều cảm thấy không hài lòng.

Thực ra hôm nay, Tiết Vân Tần không cần đích tân đi đốc thúc, nhưng nghĩ đây là buổi tập hợp huấn luyện chính thức đầu tiên, nếu hắn đến sẽ tốt hơn. Nhìn cô gái tết tóc hai bím không ngừng ngáp lên ngáp xuống, hắn đặc biệt mời cô ta tiến lên phía trước, hỏi: “Hôm qua ngủ chưa đủ à?”

“Dạ… Không ạ!” Cô gái đó bị hắn gọi ra đứng một mình một số chỗ, đã sợ hết hồn rồi, vốn định lắc đầu nhưng không hiểu sao lại thành gật đầu.

“Còn muốn ngủ nữa không?”

“Dạ…” Cô gái thấy sắc mặt chỉ huy trưởng không nghiêm khắc lắm, ngữ điệu lại khá ôn hòa, liền thật thà đáp: “Muốn ạ…”

“Được. Cô ngồi sang bên kia.” Tiết Văn Tần hất hàm, cô gái ngoan ngoãn đi về phía hắn chỉ.

Lúc này, một giám sát viên mang một chiếc ghế tựa đến, được sự đồng ý ngầm của Tiết Vân Tần, cô gái tết tóc hai bím ngồi xuống. Sau đó, hắn quay sang phái các học viên khác, hỏi: “Còn ai muốn ngủ nữa không? Đứng cả ra đây.” Thấy cô gái tết tóc được ngồi thoải mái trên ghế tựa, mấy cô gái khác cũng động lòng, hắng hái đứng dậy, đi về phía cô ta. Quả nhiên, mấy chiếc ghế nữa lại được mang ra cho họ. Đám đông phía dưới xì xào bàn tán, đã có trò hay để xem, họ cũng không thấy khiếp sợ như hôm trước nữa.

“Còn ai không?” Tiết Văn Tần hỏi câu cuối cùng. Lại thêm mấy học viên nữa đáp lời hắn, các giám sát viên lại lũ lượt mang ghế đến cho họ ngồi. Tiết Vân Tần quét mắt nhìn một lượt đội ngũ thưa thớt, rời rạc trước mắt, dõng dạc nói: “Các cô là những nhân viên tình báo có tiềm lực nhất, chỉ dựa vào trí lực thôi thì không đủ, mà các cô cần phải chuẩn bị cả thể lực khỏe mạnh. Bởi vì trong các nhiệm vụ sau này, các cô sẽ gặp phải những thách thức mà cần nhờ thể lực mới giải quyết được. Từ nay về sau, các cô phải chạy quay thao trường từ năm giờ đến bảy giờ sáng, có thể chậm nhưng không được phép ngừng chạy với bất kì lý do gì.”

Khi có người thầm than bất công, sắc mặt Tiết Vân Tần đột nhiên thay đổi, hắn nghiêm giọng ra lệnh: “Mang tất cả chăn chiếu của những học viên đang ngồi trên ghế ra đây! Các cô đã ham ngủ thế thì sau năm phút nghỉ ngơi, các cô phải cõng thêm chăn chiếu tập luyện cùng mọi người, ngoài ra còn phải tập thêm một tiếng. Ai nói thêm một câu sẽ tập thêm một tiếng nữa!” Thấy vậy, huấn luyện viên Quảng gọi giám sát viên đến đếm số người. Sau khi đối chiếu số lượng, huấn luyện viên liền ra lệnh cho họ sắp xếp đội hình, bắt đầu buổi chạy kéo dài ba tiếng. Những học viên nữ vẫn ngồi trên ghế hối hận vô cùng trước biến cố bất ngờ này, họ lũ lượt quệt nước mắt, không ngừng thút thít. Một lát sau, chăn chiếu của họ được đưa tới, nghĩ đến việc vác đống chăn chiếu nặng trịch này chạy suốt bốn tiếng đồng hộ, họ càng khóc to hơn. Những học viên này, đừng nói là chạy bộ mà ngày thường ra ngoài chơi cũng chỉ quanh quẩn đi gần, nhiều người còn có thói quen đi xe kéo thay vì đi bộ. Phen này đột nhiên phải chạy bộ suốt ba tiếng không được phép nghỉ chân, chắc chẳng ai chịu nổi. Mới được nửa tiếng, một cô gái yếu ớt đã loạng choạng té ngã, đầu gối và bàn tay trần xước rớm máu, ngồi mãi không đứng dậy được. Những học viên khác nhìn thấy cô ta khóc lóc tội nghiệp, định chạy tới giúp thì liếc thấy chỉ huy bước tới, họ sợ quá vội rụt tay lại, cắm đầu chạy tiếp. Cô gái đó thấy chỉ huy, cũng vội vàng lồm cồm bò dậy, tập tễnh định chuẩn bị chạy tiếp thì bị chỉ huy gọi lại. Hắn nói: “Đau thì tạm nghĩ, không cần chạy nữa.” Tiết Vân Tần chỉ nói một câu rất đỗi bình thường nhưng lại khiến cô gái sợ rụng rời tay chân. Cô ta cuống quýt xua tay, còn cố ý đập mạnh vào vết thương, biện hộ: “Tôi không đau, không đau thật mà. Thưa chỉ huy, tôi có thể tiếp tục tập luyện.”

“Bị thương đầu gối thế kia, chạy thế nào được.” Tiết Vân Tần vẫy tay, giám sát viên vội vàng chạy đến. Hắn nói tiếp: “Đưa cô ấy đến trạm y tế sát trùng vết thương, hôm nay cô ấy được phép kết thúc bài tập rèn luyện thể chất trước một tiếng.”

Cô gái ngạc nhiên đứng sững người tại chỗ, giám sát viên giục giã nhưng dường như cô ta không nghe thấy.

“Lẽ nào cô muốn tôi đích thân đưa cô đến trạm y tế?” Tiết Vân Tần nhắc nhở.

“Dạ? Cảm ơn chỉ huy! Cảm ơn chỉ huy!” Đến lúc này cô gái mới hoàn hồn, liên tục cúi đầu cảm ơn. Cuối cùng, cô ta cũng yên tâm theo giám sát viên rời khỏi thao trường.

Tiết Vân Tần đứng thẳng người, không có ý rời đi, vì cách đó không xa có một người đang chạy về phía hắn. Đột nhiên, hắn tò mò muốn biết người ấy có đột ngột thay đổi đường chạy không, có kịp tránh hắn không. Từ xa, người đó đã nhìn thấy hắn, cũng chứng kiến toàn cảnh khả năng diễn trò xuất sắc nhất của hắn, trò thu phục nhân tâm. Nàng cũng từng mờ mắt vì cái gọi là sự dịu dàng ấy, bây giờ nghĩ lại, nàng mới phát hiện tất cả đều giả dối làm sao! Sự khinh miệt trào dâng tự đáy lòng đủ để giết chết tất cả niềm vui mà hắn từng dành cho nàng. Nàng chạy, lướt qua người hắn, nhìn mà không thấy.

Màn sương mỏng lúc sớm mai đủ để che đậy những thứ lẽ ra đã tắt rụi, cũng khiến hai người trong gần nhau trong gang tấc nhưng không thể nhìn rõ khuôn mặt của nhau. Giờ này phút này, cảnh này sắc này, vẻ mặt hắn thế nào? Nàng không thể đoán nổi, thậm chí ngay cả một ánh mắt dư thừa nàng cũng không muốn dành cho hắn, nhưng tiếc thay, nàng không thể ép mình ngừng suy nghĩ.

“Ngạc nhiên quá! Anh mà cũng có lúc hạ thủ lưu tình cơ đấy, tôi còn tưởng anh sẽ trừng phạt nghiêm khắc học viên đó cơ.” Huấn luyện viên Quảng thất vọng nhìn Tiết Vân Tần, dường như không dám tin vào sự tốt bụng nhất thời của hắn. Tiết Vân Tần nhún vai, cười khẩy, nói: “Thỉnh thoảng, chính sách quan tâm dịu dàng còn phát huy công hiệu hơn nhiều lần hình phạt tàn khốc. Tục ngữ có câu “Vừa đánh vừa xoa” mà. Trong ấn tượng của đối phương, họ thường ghi nhớ động tác cuối cùng mà anh làm cho họ. Bất kể nam hay nữ, chiêu này đều rất hiệu nghiệm.”

“Gì nữa đây? Định bày chiến thuật tâm lý à?”

“Quá nửa những cô gái này đều chưa từng chịu khổ, vừa mới phạm lỗi lần đầu đã động gươm động súng, e rằng sau này chẳng còn người nào cho chúng ta sử dụng nữa. Bây giờ, họ cố gắng tập luyện chẳng qua vì quá sợ sệt, nên cùng lắm chỉ mong họ đạt đến một mức nào đó, không thể hi vọng họ làm chúng ta hài lòng. Bởi vậy, chỉ còn cách kích thích tâm lý cạnh tranh của họ mới khiến họ thực sự ý thức được sự tàn khố của quy luật đào thải, như vậy mới có thể hoàn thành nhiệm vụ ở mức tốt nhất.”

“Anh định để họ đấu đá nội bộ trước, sau đó mới hạ độc thủ?”

“Đây chẳng phải là sở trường của anh sao?”

Sự lao tâm khổ tứ của Tiết Vân Tần làm huấn luyện viên Quảng như bừng tỉnh ngộ. “Hiểu rồi. Anh muốn cho tôi đóng vai xấu, lại còn là xấu đến cùng cực chứ gì?”

Tiết Vân Tần không khẳng định cũng chẳng phủ định, chỉ vỗ vai anh ta, ý bảo đến giờ huấn luyện học viên nam.

Cuối cùng, giờ rèn luyện thể chất kéo dài suốt ba tiếng cũng kết thúc.

Các cô gái ngồi xụi lơ trên đất, thở hổn hển, nhưng càng thở nhanh, cảm giác bỏng rát trong cổ họng càng khó chịu, không có nước, họ không thể gượng nổi nữa. Đúng lúc này, giám sát viên ra lệnh cho họ đến căn phòng lợp ngói đỏ mà họ tập trung lúc trước. Đó chính là giảng đường, song hôm nay lại có sự thay đổi nhỏ. Nếu nhớ không lầm thì hôm qua ở giảng đường chỉ có bốn chiếc bàn lớn, mười mấy người ngồi chen chúc một bàn, nhưng giờ đây, những chiếc bàn lớn so sài đã được thay thế bằng hai mươi lăm chiếc bàn học nhỏ, xếp thành ba hàng dọc, mỗi hàng là một tổ, hai người ngồi một bàn. Giám sát viên yêu cầu học viên đứng sang một bên, chờ huấn luyện viên Quảng sắp xếp chỗ ngồi, vì mỗi tổ đều có những điểm khác biệt. Ngay cả nước uống mà họ yêu cầu cũng buộc phải thông qua sự cho phép của huấn luyện viên Quảng.

Nửa tiếng sau, huấn luyện viên Quảng mới thong thả bước vào giảng đường. Dường như anh ta hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mệt mỏi, kiệt sức của các cô gái nên đi thẳng vào vấn đề: “Các cô chớ ôm tâm lý may mắn, chớ nghĩ rằng công việc của nhân viên tình báo rất nhàn nhã. Sau này, những kĩ thuật chuyên ngành mà các cô cần nắm bắt còn khó khắp tram lần việc chạy bộ hôm nay, hơn nữa, hình phạt cho dành những học viên thi trượt cũng tàn khốc đến nỗi các cô không thể tưởng tượng nổi. Các môn học như chiến đấu đối kháng, ngoại ngữ, bắn súng, đánh cắp tín hiệu, dịch mã điện báo, trách nghiệm khả năng ứng biến, hiểu biết văn hóa đều là những tiết học mà các đặc công buộc phải hoàn thành trong quá trình huấn luyện. Các nữ học viên còn phải học vài môn đặc biệt, sau này sẽ có huấn luyện viên chuyên ngành phụ trách hướng dẫn cho các cô. Bây giờ, những ai không còn trinh hãy bước ra trước một bước. Khẩn trương!”

Các cô gái đưa mắt nhìn nhau, một số người còn đặc biệt ngẩng cao đầu như cố ý vạch rõ ranh giới với loại con gái lẳng lơ, phóng đãng. Tư Kỳ do dự giây lát rồi đứng vào vị trí mà huấn luyện viên Quảng chỉ định với vẻ vô cảm. Trong khoảnh khắc, nàng đứng đó một mình, chịu đựng những tiếng chỉ trích, dị nghị to nhỏ không ngừng vang lên phía sau và cả những tiếng tặc lưỡi mang đầy ý khinh miệt. Sau một năm, một lần nữa nàng lại biến thành “phạm nhân” phạm phải một trong mười tội đại ác không thể dung tha. Nhưng ngay sau đó, tình hình lại xuất hiện chuyển biến, thêm một vài cô gái nữa ủ rũ đứng cạnh nàng, thế là ngay lập tức “đao kiếm” lại chĩa về phía họ.

Huấn luyện viên Quảng lại tiếp tục hỏi: “Những ai hồi nhỏ từng học trường tư thục hoặc thành tích thời trung học xuất sắc thì đứng sang bên phải của tôi.” Huấn luyện viên vừa dứt lời thì cô gái tết tóc hai bím và Tăng Cửu Nhã đứng len, những người phù hợp với điều kiện đó đều tranh nhau chạy đến cạnh họ, khuôn mặt toát ra vẻ đắc ý không thể giấu giếm. So với tổ thứ nhất thì họ tự cảm thấy vinh dự hơn nhiều. Huấn luyện viên Quảng bước tới trước số học viên còn lại, chọn ra một vài học viên có dung mạo xuất sắc xếp vào tổ A. Trong ấn tượng của mọi người, tổ A thường là tổ dành cho các học sinh đầu bảng, chẳng học sinh nào đi học mà không bận tâm đến hư danh này. Thế là quyền ưu tiên phá vỡ thông lệ này khiến đám nữ sinh xuất sắc phía cô gái tết tóc cảm thấy rất thất vọng và bất công. Đương nhiên, huấn luyện viên Quảng cũng phát hiện ra điều ấy, nhưng anh ta cố tình không để ý đến, chỉ hỏi tiếp: “Ai tinh thông hai trong bốn kĩ năng cầm, kỳ, thi, họa, thì ngồi sang tổ A, nhớ là phải đặt đến trình độ tinh thông đấy.”

Lúc này, năm cô gái tướng mạo miễn cưỡng được coi là thường thường bậc trung bước ra, nhưng tổ A mới có chin người, tức là vẫn còn một vị trí cuối cùng. Những cô giá chưa được phân vào tổ đều ngước mắt ngóng đợi. Họ đang đợi huấn luyện viên tiếp tục hỏi, nhưng không ngờ anh ta lại đổi giọng khen: “Lần trước, trong tiết học trắc nghiệm đánh cắp tín hiệu có bốn học viên thể hiện rất xuất sắc, một trong số đó chính là nữ học viên bước ra từ hàng đầu tiên, cô ấy học nhanh nhất và nỗ lực nhất.” Huấn luyện viên Quảng chỉ về phái Đoàn Tử Kỳ, sau đó chỉ đến Tăng Cửu Nhã rồi tiếp tục cất tiếng: “Ngoài ra, còn có học viên phản ứng nhanh nhất và hoàn thành cũng tốt nhất. Học viên đứng cạnh Tăng Cữu Nhã theo sát phía sau, thành tích của cô ấy tương đối xuất sắc. Người cuối cùng, thành tích tuy kém hơn ba học viên trước một chút nhưng cô ấy rất có tố chất.” Tay anh ta chỉ về phía đội của Tư Kỳ rồi dừng lại trước một cô gái không xinh nhưng khá cao. “Chính là học viên này. Bây giờ, cô có thể ngồi vào tổ A.”

Vị trí cuối cùng cũng đã thuộc về cô gái ấy. Trong khi đó, những học viên có thành tích vượt xa cô ta lại vô duyên với tổ A vốn tượng trưng cho hạng nhất. Đối với những cô gái tự nhận mình là ưu tú thì cảm giác thất bại này khiến họ ít nhiều cảm thấy oán hận.

Tư Kỳ vốn nghĩ mình sẽ bị phân sang tổ C, vì huấn luyện viên đã lấy chuyện còn trinh hay không làm tiêu chuẩn đánh giá một học viên thì chắc chắn nàng sẽ không nhận được đối xử công bằng. Nhưng không ngờ, nàng lại được xếp vào tổ B. Ngược lại, người có hi vọng lớn nhất được xếp vào tổ A là Tăng Cửu Nhã lại bị chọn ngồi cùng bàn với Tư Kỳ. Tuy Tăng Cửu Nhã không ghét nàng nhưng trong tiềm thức của mình, cô ta vẫn lấy thước đo trinh tiết để đánh giá mức độ cao thấp của đạo đức, chính vì thế, cô ta cố ý ngồi cách xa Tư Kỳ một đoạn. Cô gái tết tóc hai bím ngồi ngay phía sau hai người. Từ lúc ngồi xuống xuống đến giờ, cô ta không ngừng oán thán trong bụng, nhưng nhìn thấy những nữ học viên có điều kiện ngang ngửa với mình bị xếp vào tổ cuối cùng thì tâm lý cô ta cũng trở nên cân bằng hơn ít nhiều.

“Chắc các cô đã rõ ba tổ A, B, C đại diện cho ba cấp bậc cao thấp khác nhau, bởi vậy, đãi ngộ dành cho các tổ cũng không giống nhau. Các cô có nhìn thấy con số khắc ở hai bên trái, phải của góc bàn không? Đó chính là số hiệu của các cô. Ở đây, các cô không cần tên mà chỉ dùng số hiệu, về sau cũng dựa vào số hiệu để phân biệt học viên thuộc tổ nào. Ví dụ, số 7 là người thứ bảy thuộc tổ A, số 30 là người thứ ba mươi thuộc tổ C. Sau này điểm danh, tôi cũng chỉ gọi số hiệu.” Sau đó, huấn luyện viên Quảng giơ tay nhìn đồng hồ rồi nói tiếp: “Bây giờ là tám giờ. Các cô có mười phút để ăn sáng, mười phút để dọn dẹp kí túc xá, mười phút còn lại sẽ có quản lý kí túc phân chia các vật dụng cần thiết hàng ngày. Đúng tám rưỡi, các cô phải trở lại đây, hôm nay chúng ta có tiết dịch mã tình báo và ngoại ngữ.”

Nghe nói được ăn sáng, những học viên đang đói meo lập tức hớn hở ra mặt. Cứ tưởng huấn luyện đặc công phải hà khắc thế nào, không ngờ cũng chẳng khác gì việc học bình thường. Có điều, Tư Kỳ không hề cảm thấy nhẹ nhõm, có thể nói trong số những học viên ở đây, nàng là người duy nhất từng nếm trải thủ đoạn của họ. Nàng biết họ tàn nhẫn đến độ nào, hoặc giả bởi nàng hoàn toàn không tin người có tên là Tiết Vân Tần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.