Như Hoa Như Sương Lại Như Gió

Quyển 1 - Chương 18: TRỜi THU DẠO KiM LĂNG THÀNH, DO DỰ RƯỚC VẠ VÀO THÂN




Bến sông tháng mười tiết cuối thu, bóng người qua lại thưa thớt. Dưới hàng ngô đồng rợp bóng, Tiết Vân Tần kiên nhẫn ngồi đợi. Phải hút đến ba điếu thuốc, Tiêu Vân Thành mới xuất hiện. Thế cuộc hiện nay vô cùng căng thẳng nên số lần họ gặp mặt ngày càng ít ỏi. Lần này, Tiết Vân Tần hẹn Tiêu Vân Thành ra để đích thân giao cho anh một tài liệu cơ mật.

Tiết Vân Tần bỏ mũ xuống, tiện tay ném cho Tiêu Vân Thành đang giả vờ tản bộ gần đó. Tiêu Vân Thành đỡ lấy, đội lên đầu hỏi: “Chuyến này cậu đi Nam Kinh tham gia hội nghị nội bộ Đảng với tư cách cán bộ. Nếu gặp thầy thì phải chú ý đấy, hiện giờ Nam Kinh dày đặc tai mắt của địch.”

“Tôi biết rồi. Dù sao ấn tượng của người ta về tôi chỉ là gã công tử vô công rồi nghề. Chỉ cần động não một tí là họ dễ dàng lơ đễnh ngay.”

“Nghĩ ra chiêu gì rồi à?” Tiêu Vân Thành rất hiểu cá tính của Tiết Vân Tần, nếu không chắc chắn trăm phần trăm, hắn sẽ không dám khẳng định như vậy. Chỉ có điều, nét do dự thoáng qua trên khuôn mặt hắn cho thấy hình như còn ẩn tình khó nói.”

Có lẽ Tiết Vân Tần cũng không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này nên lập tức đánh trống lảng: “Mấy ngày tôi đi Nam Kinh, cậu phải đẩy nhanh tiến độ làm việc ở doanh trại huấn luyện. Lần này, hai người tôi cử đi đã làm mất thư liên minh, chắc chắn thầy sẽ trách phạt. Nếu tiến độ ở doanh trại lại chậm trễ hơn so với kế hoạch thì chắc tôi chẳng còn cách nào xoay chuyển nỗi đâu.”

“Yên tâm! Tôi cũng không muốn tự chuốc khổ vào thân. Tôi sẽ nhanh chóng điều tra ra hung thủ giết bọn họ và tung tích của thư liên minh. Tạm thời cậu phải gánh vác trách nhiệm trước mặt thầy vậy.”

“Ừ, làm việc gì cũng phải thận trọng đấy!” Tiết Vân Tần rút kính trong túi áo khoác ra, đeo lên rồi rời đi bằng đường khác. Trên đường trở về nhà, hắn không ngừng sắp xếp lại những cảm xúc vụn vặt ở trong lòng. Một sĩ quan tình báo ưu tú không được phép phân tâm trong quá trình làm nhiệm vụ. Nghĩ đến đó, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm. Buổi trưa ba ngày sau, Tiết Vân Tần tìm thấy người có thể giúp mình.

Khi hắn nói với nàng hắn phải đi Nam Kinh, nàng đã lo lắng ra mặt. Đối với người chưa va chạm nhiều với xã hội thì Nam Kinh là một nơi rất khó hình dung. Hai người chuyện phiếm với nhau vài câu, sau đó Tiết Vân Tần xin ông chủ Lý cho Tư Kỳ nghỉ phép, để ra bến tàu tiễn hắn. Nghe nói phải mấy ngày tàu mới đến Nam Kinh, Tư Kỳ cuốn quýt sắm sửa đồ ăn, đồ dùng cho hắn, thành ra vốn chỉ định mang mỗi cặp giấy tờ, bây giờ, Tiết Vân Tần phải tha lôi thêm bao nhiêu thứ hành lý không cần thiết nữa.

“Anh đi công cán chứ có phải một đi không trở lại đâu.” Tiết Vân Tần nhấc cái ba lô nặng trịch lên, ước chừng trọng lượng của nó, còn chưa nói được mấy câu thì tiếng còi tàu đã hú lên giục giã hành khách.

Tư Kỳ buông tay, nàng bị hành khách bước vào khoang tàu đẩy ra xa dần khỏi Tiết Vân Tần. Nàng vội vàng chạy về phía trước thì lại bị một người đứng sau đẩy ra xa hơn. Vậy mà Tiết Vân Tần chỉ lặng lẽ đứng nhìn, không hề kéo nàng lại, có lẽ hắn đang âm thầm tạm biệt nàng. Nghĩ vậy, Tư Kỳ không cố công lao về phía trước nữa, nói lời chia tay qua mấy cái đầu đứng nhấp nhô ở giữa cũng chẳng sao. Đám gia quyến đi tiễn xung quanh kẻ khóc người gào, huyên náo ầm ĩ chẳng khác gì cảnh đi xem hội, khiến mấy lời từ biệt lí nhí trong miệng nàng hoàn toàn bị lấn át. Lúc định thần lại, Tư Kỳ đã chẳng thấy bóng dáng Tiết Vân Tần đâu nữa. CHẳng lẽ hắn lên tàu rồi sao? Đang rầu rĩ thì bàn tay phải chặng đang đặt lên ngực đột nhiên bị ai đó kéo nhẹ, nàng ngoảnh đầu lại thì hóa ra là Tiết Vân Tần. Tư Kỳ hoàn toàn không biết hắn chen đến chỗ nàng từ lúc nào.

“Mau lên tàu kẻo lỡ chuyến bây giờ.” Sợ hắn không nghe thấy, Tư Kỳ ghé vào tai hắn, hét lớn.

Tiết Vân Tần chỉ cười, không đáp, dang tay ôm chặt nàng vào lòng, “Anh đi đây!” Hắn ghé sát vào tay nàng thì thầm, đôi môi nóng bỏng như ngọn lửa thiêu đốt vào tai nàng.

“Anh nhớ giữ gìn sức khỏe!” Tư Kỳ thực sự không muốn rời khỏi vòng tay hắn nhưng nàng không muốn người ta nghĩ mình trẻ con không hiểu chuyện. Nào ngờ, vừa nhích người ra thì nàng lại lập tức bị hắn ôm cứng. Không ngờ hắn dám ôm eo nàng rồi bế bổng nàng lên trước bao nhiêu cặp mắt ngạc nhiên của mọi người, rồi cứ thế cắm đầu bước lên tàu. Bất luận dọc đường bị ánh mắt nhìn chòng chọc, thậm chí có người còn chỉ trích hắn hủy hoại thuần phong mĩ tục, hắn đều bỏ ngoài tai, chỉ nhanh chân bước về nơi cần đến.

“Đi Nam Kinh cùng anh nhé!” Đó là lời giải thích mà hắn nói với Tư Kỳ sau khi hai người đã yên vị trên tàu.

“Nhưng chỗ ông chủ Lý thì sao? Em không thể không cân nhắc trước sau, cứ thế nói đi là đi ngay được.”Lời của Tư Kỳ rất hợp tình hợp lý, do Tiết Vân Tần có mối thâm tình với ông chủ Lý nên nàng mới có được công việc đó, cũng nhờ quen biết nên nàng mới được ông chủ tạo điều kiện, nhưng cũng không thể được đằng chân lân đằng đầu như thế được. Tiếc là mọi lời trách móc của nàng đều không thể lay động con người trước mặt. Dù nàng có nói mòn miệng thì hắn vẫn không ngó ngàn gì đến, cương quyết ấn nàng ngồi xuống chiếc ghế trên tàu.

“Tất cả những việc này anh đều sắp xếp trước rồi, ngay cả chổ mẹ em, anh cũng nhờ người lo liệu, bởi vậy em cứ yên tâm mà đi chuyến này với anh.”

“Nhưng…” Nàng vẫn do dự.

“Chẳng lẽ em muốn xuống tàu ngay bây giờ sao? Được, anh giúp em.” Nói rồi Tiết Vân Tần đột nhiên bế nàng lên, sải bước về phía trước boong tàu.

“Anh định làm gì thế?”

“Cùng bơi về chứ sao!”

“Anh lại định dọa em à? Còn lâu em mới tin!”. Tư Kỳ tuy cứng miệng nhưng trong lòng đã bắt đầu thấy luống cuống.

Tiết Vân Tần nói chắc như đinh đóng cột: “Không tin à? Thế thì anh vứt em xuống đây luôn…”Nói xong hắn làm động tác như thể sắp vứt nàng xuống biển thật. Tư Kỳ sợ đến nỗi nhắm mắt lại. HÀnh khách đứng trên boong tàu cũng sợ xanh mặt, không tưởng tượng nổi thời này mà còn có kẻ vô pháp vô thiên như thế. Một vài đại lão gia ngứa mắt, liền tức giận đùng đùng chạy tới ngăn cản.

Nhưng cơ thể Tư Kỳ chỉ lượn một vòng cung phía trong boong tàu, tay chân không hề rời khỏi Tiết Vân Tần nữa phân. “Em ngốc thật! Anh nói gì em cũng tin à? Nếu vứt em xuống thì em có mà hận anh suốt kiếp!” Đến lúc này, mọi người mới biết bị hắn lừa. Tư Kỳ giận đến nỗi cắn thật mạnh vào cánh tay hắn, trách hắn quá đáng. Rõ ràng tay Tiết Vân Tần hiện lên một vệt đỏ mà khuôn mặt hắn vẫn nhân từ, hết lòng chiều chuộng nàng. MẤy người đàn ông trượng nghĩa lúc trước biết đây chỉ là vở kịch, liền bực mình hừ một tiếng rồi tản đi, những hành khách toát mồ hôi lạnh hụt càng tức giận vì kiểu “thanh niên hiện đại” của hai người. Họ xì xào bàn tán như thể hắn và nàng chính là hung thủ gây ra khói đen chướng khí cho cả TQ vậy.

Tư Kỳ chưa từng ngồi tàu lâu đến thế nên mấy lần nàng nôn ra cả mật vàng trên khoang tàu, đầu óc quay mòng. Tiết Vân Tần chẳng biết làm thế nào, đành bảo nàng nghỉ ngơi, sau khi dùng bữa lại dẫn nàng ra ngoài nghỉ cho thoáng, rồi còn dặn dò phục vụ bưng cơm lên bàn hành khách ở trên boong. May mà cuối cùng, những chuổi ngày rong ruổi trên biển cũng kết thúc. Thành Kim Lăng đã ở ngay trước mặt.

Vừa xuống tàu, ở bến cảng đã có nhân viên tiếp đón cán bộ từ Vũ Hán đến. Tiết Vân Tần bước vào chào hỏi, bởi dù sao Nam Kinh vẫn là quê nhà của hắn, có điều hắn tế nhị từ chối sự sắp xếp đưa đón của đối phương, lấy cớ lâu rồi mới về cố hương nên muốn đi thăm hỏi họ hàng trước đã. Nhân viên làm việc ở Nam Kinh thuyết phục mãi, cuối cùng cũng đành thuận theo hắn. Nghĩ đến những chuyến tàu sau còn rất nhiều cán bộ quan trọng khác đang đợi tiếp đón, mà hắn lại kiên quyết tự lo cho mình, họ đâm ra lại rảnh chuyện. Sau khi nói cho Tiết Vân Tần biết tên khách sạn, họ đưa luôn chìa khóa phòng hắn. Mãi đến lúc Tiết Vân Tần rời đi, họ mới vỡ lẽ, chẳng trách hắn không muốn làm theo sự sắp xếp của họ, đơn giản vì hắn dẫn theo bạn gái. Đương nhiên, Tiết Vân Tần cũng biết màn kịch này không thể diễn quá lố, việc đầu tiên khi vào đến nội thành là đặt phòng riêng cho Tư Kỳ. Nàng say sóng đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Tiết Vân Tần ổn định chổ ở cho nàng xong, liền mua thuốc chống say cho nàng. Trước khi đi, hắn còn căn dặn nàng rất nhiều lần rằng không phải hắn gọi cửa thì không được phép mở. Đồng thời, hắn còn nhờ nhân viên khách sạn để ý giúp. Các nhân viên rất nhiệt tình nhận lời, hiếm lắm mới gặp được khách boa cho nhiều tiền nên đương nhiên họ cũng tìm cách nịnh bợ. Tiết Vân Tần hài lòng gật đầu rồi rời khỏi khách sạn.

Dọc đường hắn quan sát tỉ mỉ xung quanh, thấy không có gì khác thường liền rảo bước đến một tiệm tạp hóa mua bao thuốc lá, nhân tiện dùng nhờ nhà vệ sinh. Trong nhà vệ sinh chật hẹp, hắn nhanh chóng lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy trắng, gấp nhỏ lại bằng kích cỡ một điếu thuốc rồi lấy bút viết mã thông tin, sau đó xé một điếu thuốc trong bao vừa mua, trút bỏ sợi thuốc vào tờ giấy rồi cuộn lại thành điếu thuốc mới một cách thành thục, xong đâu đấy lại nhét vào trong bao. Bước ra khỏi tiệm tạp hóa, hắn bước thẳng đến một con hẻm vắng rồi dừng chân trước một cánh cửa. Hắn gõ cửa ba tiếng, hai giây sau lai gõ tiếp bốn tiếng nữa rồi lấy điếu thuốc vừa mới cuốn ra, nhét một nữa vào khe cửa Thấy điếu thuốc bị rút vào trong, hắn lập tức quay đầu bỏ đi hướng khác.

“Tư Kỳ, mau uống thuốc đi.” Tiết Vân Tần lấy mấy viên thuốc tây mà mình vừa mua ở trạm y tế, đỡ Tư Kỳ ngồi dậy, rót cốc nước đưa cho nàng.

Tư Kỳ uống thuốc, cố gắng lấy lại tinh thần. “Thực ra em có sao đâu, chỉ đi lại hoạt động một chút là ổn. Chỉ có điều, anh đã đi công cán lại còn bị em liên lụy. Anh cứ làm việc đi, mặc kệ em.”

“Tại anh kéo em đến đây, sao có thể bỏ mặt em được?” Hắn vừa định lấy thuốc ra hút, nhưng nghĩ đến Tư Kỳ đang mệt nên lại nhét vào bao “Anh đến sở rồi, cấp trên còn có mấy vị lãnh đạo phải vài ngày nữa mới tới, thành ra hai ngày tới anh chẳng có việc gì.”

“Em chỉ sợ làm phiền anh.” Nàng lờ mờ cảm nhận được chuyến đi Nam Kinh này có nhiều uẩn khúc, chí ít hắn đã dự tính chuyến đi này từ trước, nhưng nàng không biết nguyên nhân vì sao hắn phải làm như vậy.

Tiết Vân Tần lại nói vài câu an ủi rồi bước ra ban công, lúc này hắn mới châm thuốc hút. Không biết do tác dụng tâm lý hay công dụng thần kỳ của thuốc tây mà chẳng lâu sau, Tư Kỳ đã cảm thấy tinh thần gần như phục hồi hoàn toàn. Nàng bước tới ban công, dựa vào người Tiết Vân Tần, cúi nhìn đường phố đông vui, nhộn nhịp phía dưới. Ống khói nhà nào đằng xa nhả ra làn khói trắng vươn dài tít tắp, dần dần hòa quyện vào màu đỏ cam ở chân trời tạo thành một dải. Khói trắng bọc lấy may hồng khiến nàng liên tưởng đến bánh đường đỏ mà người gánh hàng rong hay bày bán ở đầu đường Vũ HÁn, nghĩ đến mùi thơm lan tỏa trong miệng, vị ngọt ngầy ngậy dinh dính, nàng không nhịn được liền phì cười: “Em đói thật rồi thì phải, nếu không sao nhìn cái gì cũng nghĩ đến đồ ăn thế này?”

“VẬy anh giống đồ ăn gì?” Tiết Vân Tần chỉ vào mình, hi vọng nàng đừng bảo hắn giống cái bánh hành. Mà dù hắn có giống bánh hành thật thì cũng đâu thể làm Tư Kỳ no bụng được. Vì thế, tối nay, Tiết Vân Tần sẽ dẫn nàng đi dự dạ hội quan trọng nhất Nam Kinh, ở đó đồ ăn mới lạ nào cũng có, không những vậy còn có ca sĩ đang được yêu thích hát nữa. Tuy không thể so sánh với độ xoa hoa của đêm Thượng Hải nhưng cũng không hổ thẹn với bốn chữ ‘ sang trọng hào nhoáng’.

Một lúc sau, Tư Kỳ bước vào nơi được đồn là: “ Tiền làm mồi lửa, vàng bạc rãi đường”. Nàng thấy gượng gạ, căng thẳng đến mức bản thân cứng đờ. Liếc nhìn mấy cô gái ăn mặc thời trang đang cười đùa vây quanh các ông chủ lớn, dường như trang sức lấp lánh trên tai và trước ngực của họ còn nhiệt tình hơn cả chủ nhân, tóa ánh hào quang chói mắt dưới ánh đèn. Nàng thầm nghĩ mình cũng là khách giống như họ, nhưng đến nàng cũng cảm thấy không tự tin với ý niệm ấy, một kẻ quê mùa, ngốc nghếch chạy đến trước mặt những người giàu có, cao san để tranh giành sự chú ý ư? Cảm giác tự ti đeo bám nàng như hình với bóng, muốn phủi đi cũng không phủi nổi. So với nàng, Tiết Vân Tần toát ra khí chất điển hình của người giàu có. Đối diện với sự tiếp đãi ân cần của nhân viên phục vụ, mặt hắn vẫn lạnh tanh như thể đã quá quen với cảnh tượng ấy,hắn chọn đại một vị trí cách xa sàn nhảy. Những món đắt tiền đến chát lưỡi trên thực đơn như rượu vang, đồ ăn Tây, điểm tâm, hắn đều gọi không run tay. Tư Kỳ cầm thực đơn, mắt tròn xoe nhìn giá những món ăn đắt đến mức nàng không thể tưởng tượng nổi, tuy nhiên, có một chuyện khiến nàng còn khó tin hơn là chi phí đắt đỏ, đó là sau khi dùng bữa, ai đó nhờ nhân viên phục vụ tặng nàng một chai rượu vang.

Khi phục vụ cúi người chỉ về phía một người đàn ông trung tuổi và nói với Tư Kỳ đây là quà ông ta mời nàng thưởng thức, Tư Kỳ ngạc nhiên quay sang nhìn Tiết Vân Tần, khả năng phán đoán của hắn tốt hơn nàng nhiều.

“Anh chắc chắn đây là quà tặng tôi chứ?” Không nhận được lời đáp của Tiết Vân Tần, nàng tự hỏi nhân viên phục vụ.

“Tiểu thư, đúng là quà tiên sinh kia đã tặng cô đấy ạ.” Nhân viên phục vụ đặt chai rượu xuống, bật nắp.

“Rượu này từ năm nào?”Tiết Vân Tần bấy ngờ cất giọng nói.

“NĂm 1919, giá không rẻ đâu ạ.”

“Vậy thì phiền anh giúp tôi tặng một chiếc bánh gato của Pháp cho vị tiên sinh kia, kèm theo một câu: “Cảm ơn ông đã hào phóng, xin ông nhận món điểm tâm, dùng sau bữa ăn cho đỡ ngán.” Anh nhớ truyền đạt câu này, không được để sót từ nào.”

Nói rồi Tiết Vân Tần, ném mấy tờ tiền vào khay bạc trên tay nhân viên phục vụ, sau đó lịch sự nâng ly rượu hướng về phía người đàn ông kia rồi uống cạn trước để thể hiện sự kính trọng.

Tư Kỳ nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao hắn lại làm thế, bèn quay sang hỏi: “Sao anh lại nhận rượu của người ta, chúng ta có quen ông ấy đâu?”

“Hiếm khi có người phải lòng bạn gái anh, anh phải cảm thấy vinh hạnh chứ. Nào, anh mời em một ly.” Hắn nâng cốc chạm mạnh vào ly của nàng. Sự va chạm khiến ly rượu tròng trành. Tư Kỳ do dự một thoáng rồi cũng đưa ly lên uống, cảm thấy rượu này có vị thật kỳ quái, có lẽ đây là lần đầu tiên nàng uống rượu vang.

Vài phút sau, nhân viên phục vụ quay trở lại và đưa cho Tiết Vân Tần một mẫu giấy, nói rằng trước khi vị khách kia rời đi đã dặn anh ta chuyển tờ giấy này cho hắn, ngoài ra còn nói một câu: “Như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu! Tiếc quá tiếc quá!” Khi nói lời này, nhân viên phục vụ cũng cảm thấy không được tự nhiên lắm nên ngại ngùng cúi thấp đầu. Không ngờ, Tiết Vân Tần nghe xong lại cười như thể không có chuyện gì xảy ra, vẫn thưởng cho người phục vụ rất nhiệt tình. Sau đó hắn chậm rãi mở tờ giấy ra, bên trên viết một dãy số: 13, 250, 78, 1. Nhìn ngang dọc kiểu gì vẫn giống một câu chửi thề bằng tiếng địa phương nhưng thứ mà Tiết Vân Tần cần lại chính là mấy con số trong có vẻ chẳng có gì thiện chí này.

Trong tổ chức tình báo, chỉ có một cán bộ cấp cao hiểu được các loại bản đồ trong thành phố. Loại bản đồ này không được biểu hiện bằng hình vẻ mà bằng tọa độ. Khi muốn hẹn nhau tại một địa điểm nào đó thì chỉ cần có được tọa độ mà đối phương cung cấp sẽ tìm được thi trấn hoặc thành phố tương ứng trên bản đồ. Chỉ là thành phần cấp cao và cốt cán của tổ chúc mới biết cách sử dụng phương thức liên lạc đặc biệt này. Ngay từ đầu, người đàn ông tặng chai rượu vang 1919 đã nói rõ lai lịch cho Tiết Vân Tần biết. 1919 có nghĩa là hai mươi, mà ông ta lại ngồi bàn số bảy, ở Nam Kinh có một đặc công mang mã số 27, ông ta là người chuyên môn thay lãnh đạo cấp cao của tổ chức tình báo dò la tin tức và tiếp đón các cán bộ cấp cao. Cùng cách đó, Tiết Vân Tần cũng trả lời ông ta, câu nói mà hắn nhờ chuyển lời đồng nghĩa với hai chữ: Thiên Thiềm. Có điều, câu chửi cuối cùng của 27, Tiết Vân Tần biết ông ta muốn mắng hắn thật. Rốt cuộc bao năm nay họ vẫn là oan gia không đội trời chung. Dù hai người thân nhau đến mức từng mặc chung một chiếc quần nhưng lần nào gặp mặt cũng buộc phải tuân thủ phương thức liên lạc đặc biệt này.

Hôm sau, Tiết Vân Tần rủ Tư Kỳ ra vùng ngoại ô đi lễ tại một ngôi miếu nổi tiếng từ lâu đời. Ban đầu, Tư Kỳ vô cùng vui sướng, nào ngờ mới vào ngôi miếu thì hắn lại dỗ nàng một mình đi xin quẻ ở điện Ngọc Hoàng trước, để xem vận hạn năm nay của hai người thế nào, cứ như cố tình muốn tách nàng ra vậy. Tư Kỳ thấy nghi nghi nhưng vẫn dằn lòng, thành tâm thành ý quỳ lạy trước tượng Ngọc Hoàng đại đế.

Vòng qua điện Tam Thanh lố nhố đầu người, Tiết Vân Tần bước vào điện ở mé yên tĩnh hơn rồi dừng chân trước tượng QUan Công. Vài người khách thưa thớt tình cờ đi lại trước tiền đường, lễ xong rồi quay đi. Chớp mắt, trong điện chỉ còn hắn và một hương khách khác. Tiết Vân Tần liếc mắt nhìn ông già đang thành tâm lễ bái rồi đi đến trước bàn thờ thần gần nhất, định rút ba que nhan trong ống.

“Bái kiến thần linh sao không bỏ mũ? Chắc là quên rồi.” Ông già vẫn chăm chú lễ bái nhưng miệng lại thốt ra một câu.

“Ồ! Mạo phạm quá! Cảm ơn ông đã nhắc nhở.” Tiết Vân Tần sực nhớ mình vẫn đội mũ kể từ lúc bước vào miếu đến giờ, vội vã bỏ mũ ra, đặt lên chiếc đệm hương bồ bên cạnh rồi chỉnh đốn trang phục, khấu đầu lễ bái.

Hương khách nọ vái xong ba vái nhưng không vội đứng dậy. Ông ta vẫn quỳ trên đệm, nhắm mắt niệm thầm: “Bây giờ, càng ngày anh càng biết thận trọng trong lúc hành động rồi đó. Còn biết vận dụng đàn bà làm lá chắn che mắt thiên hạ. Vậy mà chuyện liên thư, sao lại làm mãi không nên hồn thế hả?”

“Lần này do sự tắc trách của con. Vì không kịp thời phát hiện ra gián điệp nằm vùng trong tổ chức nên mới để hắn có cơ hội lấy cắp thư liên minh. Nhưng theo thông tin mới nhận thì kẻ này đã chết trước khi bị bắt vì quá sợ tội, chắc thư liên minh vẫn chưa ra khỏi thành phố Vũ Hán.”

“Tốt nhất là thế! Anh nên biết Ủy viên trưởng (1) không muốn nhìn thấy vật đó rơi vào tay hội Uông Tinh Vệ.” Nói rồi, ông già từ từ mở mắt, đứng dậy rời khỏi bàn lễ.

1.Chỉ Tưởng Giới Thạch

“Thứ cho học trò dốt nát, chẳng lẽ danh sách đó có tác dụng lớn như vậy thật sao?” Tiết Vân Tần bất chợt hỏi.

Ông già cười lạnh, từ tốn đáp: “Chỉ là một tờ giấy mà thôi, nhưng trên đó có chữ ký của một vài người, mà những người ấy bây giờ đã trở nên giàu có, nên họ vô cùng sợ chết. Anh phải biết, lúc ký thư liên minh cũng là lúc họ nghĩ đến chuyện giúp Tôn Trung Sơn đối phó quân phiệt. Ngộ nhỡ nợ cũ bị lật tẩy, anh bảo những tay quân phiệt kia có chịu bỏ qua cho họ không? Để tránh việc có kẻ lợi dụng thư liên minh để trao đổi điều kiện với đám mình, đám người đó sẵn sàng bỏ ra bao nhiêu tiền cũng được, cốt để xóa món nợ cũ. Chính vì vậy, Ủy viên trưởng mới không hi vọng thư liên minh rơi vào tay Uông Tinh Vệ. Bây giờ chúng đang thất thế, chỉ sợ chúng nắm bắt được cơ hội này lại vùng lên lần nữa.”

Tiết Vân Tần gật đầu rồi cũng đứng lên, rút ba que nhang ở tiền đài, châm lửa. Vẩy tay một cái, ba làn khói mỏng lập tức bốc lên từ đầu nhang, vươn dài lên trời. Làn khói mang theo vô vàn vọng tưởng, sự tham lam và mưu mô âm hiểm của phàm trần thế tục lên tận thiên đình, bẩm báo với thần linh.

“Công việc ở trại huấn luyện làm tới đâu rồi? Ủy viên trưởng đang bị người của Quế hệ vạch tội, hạ bệ, để giúp ngàu sớm giành lại chính quyền, đơn vị tình báo của chúng ta buộc phải nắm bắt hết mọi tin tình báo trong nước, không loại trừ bất kì thông tin nào. Chỉ có như vậy, dù Ủy Viên trưởng không vào chính phủ Nam Kinh nhưng vẫn có thể thao túng thực quyền”. Ông ta khép hờ mắt, như thể không muốn bị khói xông vào, giơ hương mãi ra xa,nói.

“Thầy cứ yên tâm. Kế hoạch đang tiến triển thuận lợi. Con đã ngầm tuyển chọn được mấy chục ứng viên đặc biệt có tài trong trường, chỉ đợi quyết định cuối cùng thôi. Ngoài ta, tay Đoàn Kỳ Phàn mà con phái đi Lương SƠn giờ đã chiếm được lòng tin sâu sắc của Mạnh lão gia, việc cung cấp thuốc phiện cũng đầy đủ hơn trước nhiều, về phương diện chuẩn bị tài chính, chắc cũng không thành vấn đề.”

“Ừm, vất vả cho anh rồi. Bây giờ, tổ chức cần tiêu rất nhiều khoản nên không thể cung cấp tài chính cho Vũ Hán hết lần này đến lần khác được, phải nhờ một tay anh tìm nguồn tài chính để mở đường đào tạo tình báo và chi phí co việc moi tin tình táo thường ngày. Thầy biết việc này rất tốn sức, nhưng kẻ đó có đáng tin không? Chuyện này anh phải hết sức thận trọng, ta không cho phép xảy ra bất cứ sơ xuất nào!”

Thấy ông già có vẻ không yên tâm, Tiết Vân Tần vội vàng tiếp lời để ông ta an lòng. “Chuyện gì con cũng chuẩn bị hai phương án, nếu hắn nãy sinh lòng dạ khác thì con khắc có đối sách. Hễ có bất kỳ tình hình nào bất thường, con sẽ báo tin cho thầy biết ngay. Thầy là ân sư đã đề bạt con, con không bao giờ quên ơn đó.”

“Được rồi, được rồi. Hiếm khi anh ghi nhớ được một chuyện trong lòng, không uổng công ta tiến cử anh với Ủy viên trưởng. Sau này, không ai khác ngoài anh sẽ ngồi vào vị trí của ta, nhưng trước khi đến ngày đó, anh phải xử lý cho ta một chuyện.”

“Xin thầy cứ chỉ thị!”

“Thu Nhan đã giúp anh chuẩn bị lý lịch mới, ở Vũ Hán không ai nghi ngờ về gia thế ở Nam Kinh của anh. Lúc đó, ta sắp xếp cho cô ta vào phủ họ Đỗ làm bà Ba vì hoài nghi Đỗ lão gia câu kết với một tổ chức ngầm nào đó, sau này phát hiện ra lão ta chỉ là một nhân viên téo riu tầm thường, mai mà chúng ta cũng moi được không ít tiền từ túi của lão. BÂy giờ mọi chuyện ở Vũ Hán vẫn nằm trong dự liệu của chúng ta nên quân cờ Thu Nhan bây giờ không còn cần thiết nữa. Lẽ nào anh không phát hiện cô ta ngày càng ra dáng một mệnh phụ phu nhân sao?” Một khi đàn bà bị tan chảy bởi tình cảm và quen thói hưởng thụ thì sẽ không nhớ gì đến quy tắc và nhiệm vụ nữa, và chỉ tam thú ánh hào quang trước mắt, không thể khán cự được sự cám dỗ của vật chất. Điều khiến ông già lo lắng chính là ‘thay lòng đổi dạ’ .”

“Con hiểu ý thầy, nhưng trước mắt cô ta vẫn còn lợi dụng được. Nếu sau này cô ta có dấu hiệu phản bội tổ chức hoặc thực sự không còn giá trị lợi dụng thì con sẽ xử lý gọn gàng.”

“Anh làm việc luôn khiến ta yên lòng hơn người khác. CÔ gái đang đi cùng anh có phải Đoàn Tư Kỳ, em họ của Đoàn Kỳ Phàn không?”

“Vâng ạ.” Tiết Vân Tần không ngờ thầy lại hỏi về nàng, một linh cảm trào dâng mãnh liệt, Tư Kỳ khó có thể bảo toàn tính mạng.

“Anh có biết vì sao tay phải của ta không thể nào cầm súng không?” Ông già giơ cánh tay phải lên, nhìn Tiết Vân Tần như thể đánh giá một viên ngọc quý. “Lần đầu tiên ta được người ta tôn thành ‘tay súng thần’ là nhờ cánh tay này. Khi ấy ai cũng ngưỡng mộ ta có cánh tay pải chẳng khác gì tay của thần tiên, chưa bao giờ bắn trượt…” Đột nhiên, sắc mặt ông già thay đổi, trong mỗi nếp nhăm trên mặt dường như ẩn giấu một nỗi oán hận thấu trời. Ông ta nói tiếp: “Nhưng vào một ngày của nhiều năm sau đó, ta bị bạn bè ám hại, dẫn đến kết cục giờ đây cánh tay này cũng biến thành thứ vô dụng, ngay cả cầm ly rượu cũng run lẩy bẩy! Thần súng không cầm nỗi súng, anh có biết nỗi nhục này lớn đến mức nào không?”

“Kẻ đó… có phải là bác của Đoàn Tư Kỳ không? Quảng Châu nổ ra binh biến, ông ta đã thoát chết.” Tiết Vân Tần cúi gằm mặt, tuy rất mong đây chỉ là một phán đoán vô căn cứ nhưng không ai có thể hiểu rõ thầy hơn… hắn.

Ông già dần dần ổn định lại cảm xúc, khẳng định chắc chắn, : “Đúng vậy, hạng người ấy dù chết trăm ngàn lần cũng không thể bù đắp được lỗi lầm của mình. Là bạn cũ của hắn, ta không thể không chăm sóc cháu gái của hắn đến nơi đến chốn được. Dù sao anh họ cô ta đã là quân cờ trong tay chúng ta, trong trại huấn luyện đang thiếu nhiều nữ đặc công ưu tú. Ta nghĩ dưới sự dạy dỗ của anh, cô ta nhất định không thể lép vế những người khác.”

Thấy Tiết Vân Tần không ho he câu nào, giọng ông ta bổng trở nên vô cùng sắc nhọn: “Vân Tần! Anh còn nhớ ngày đầu tiên anh gia nhập tổ quốc, câu đầu tiên ta cảnh báo anh là gì không?”

“Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh cấp trên. Nếu không, chỉ có chết!” Tiết Vân Tần không hề do dự đáp. Câu trả lời đã thể hiện rõ thái độ của hắn, đồng thời khiến ông già vô cùng hài lòng.”

“Vậy thầy chúc anh mã đáo thành công!”

Đúng lúc này, có vài hương khách bước vào điện, cuộc trò chuyện của hai thầy trò kết thúc ở đó. Hai người lặng lẽ kính cẩn cúi đầu trước tượng Quan Công như những tín đồ bình thường. Một lạy, hai lạy, ba lạy… Sau đó, hai người cùng cắm ba que nhang vào trong chiếc đỉnh nhỏ, cuối cùng cúi lạy một cái thật sâu rồi ai đi đường nấy.

Trước khi ra khỏi điện, Tiết Vân Tần quay đầu lại nhìn bức tượng Quan Công mà mình chưa hề bái lạy một cách nghiêm túc. Trên thần đài là vị thánh vừa mới nhận hương hỏa của hắn với khuôn mặt toát lên vẻ chính trực, uy nghiêm, tay cầm đao Thất tinh trảm nguyệt, giận dữ nhìn những kẻ gian hùng, những quân yêu ma. Hễ có kẻ dám mạo phạm, ngài nhất quyết không tha, bất kể là quỷ quái phương nào. Vậy mà thần linh lại hoàn toàn bó tay bất lực trước những kẻ phàm trần thế tục, mưu mô quỷ quyệt, lòng dạ xấu xa gian ác chuyên câu kết làm những chuyện bỉ ổi kia. Bởi đao của ngài chém không đứt, trừ không nỗi chúng, nên ngài đành trơ mắt đứng nhìn… Than ôi! Người ta biến thần Phật khắp cõi thành riêng để an ủi, che chở cho mình mà quên mất nhân quả báo ứng vẫn vang lên trong lời niệm của bao người đang chìm trong bể khổ. Giờ đây, thiên hạ không còn ánh càn khôn chói lọi mà chỉ còn ngàn vạn bộ mặt xấu xí, ghê tỡm chui rúc dưới gầm bàn.

Và hắn cũng không phải ngoại lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.