Nhóm Nữ Phụ

Chương 22: ※009※




Lôi Gia Hãn ngó đầu mở cửa tiến vào, hết nhìn đông lại nhìn tây, động tác vô cùng cẩn thận. Nhìn không thấy bóng dáng Minh Sanh, cậu mới lớn mật đi vào. Tất cả những hành động này của Gia Hãn làm Mộc Nhã tức cười. Lôi Gia Hãn chạy nhanh lại bên người Mộc Nhã, cau mày nói:“Em đây không phải sợ quấy rầy đến hai người sao? Hắc hắc, bà chị, đêm qua thật đúng là kích – tình bắn ra bốn phía nga!”

“Nếu cậu tới đây chỉ là vì tò mò việc tư của chị, thứ chị đây không thể phụng bồi.” Mộc Nhã không ngại chia sẻ tình cảm của mình, nhất là với đối tượng là Lôi Gia Hãn, nhưng nếu bảo cô chia sẻ những thời khắc âu yếm bên người yêu, vậy thật có lỗi.

Lôi Gia Hãn bĩu môi, nói:“Thế thần tượng của em đâu? Sao lại không ở đây.”

“Đi về.”

Đối lập với vẻ bình tĩnh như không của Mộc Nhã, Lôi Gia Hãn lại có vẻ vô cùng ngạc nhiên nói:“Đi về? Về chỗ nào rồi? Sẽ không là về kịch tổ đi! Này, Mộc Nhã, sao em cứ cảm thấy hai người thế nào ấy? Đừng nói là hai người cãi nhau nhé!” Hai người vào buổi tối ở cùng một chỗ, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã rất mờ ám, Lôi Gia Hãn trước khi tới đây nghĩ thế nào cũng không nghĩ là Minh Sanh sẽ trở về, vậy Mộc Nhã làm sao bây giờ?

“Đừng có mà nguyền rủa, bọn chị rất tốt, cậu ấy, đừng ngồi đấy mà suy nghĩ lung tung.” Đối với Lôi Gia Hãn trong trạng thái không công tác, Mộc Nhã đã không nghĩ nói cái gì, dù sao người này, nếu mà bạn để ý đến cậu ta, cậu ta sẽ càng hăng say. Nhưng mà nhắc tới Minh Sanh, lại nghĩ đến anh đã ra khỏi phòng vài giờ, nỗi nhớ nhung trong lòng lại tràn ra. Đối với hai người không thể tùy thời ở ạnh nhau, yêu nhau cũng là một loại tra tấn ngọt ngào a.

Lôi Gia Hãn tiếp tục lẩm bẩm:“Chị vì sao không đi cùng anh ấy chứ?”

Mộc Nhã liếc mắt nhìn Lôi Gia Hãn một cái, thấy bộ dáng tò mò của cậu, cô thực sự rất muốn đánh cậu ta vài cái.“Cậu muốn cho truyền thông đem quan hệ giữa hai người bọn tôi mang đi ba hoa chích chòe sao? Nếu có thể a, chị hi vọng có thể mãi mãi giấu đi chuyện này, nhưng ý nghĩ này thật không đáng tin. Vậy nên trướ khi mà mọi thứ sáng tỏ, chị hy vọng cảm tình giữa bọn chị sẽ kết thật sâu, sẽ không chịu ảnh hưởng của bất kì nhân tố bên ngoài nào.” Minh Sanh nhận định một người, chỉ cần người ấy nguyện ý, tuyệt đối là cả đời, Mộc Nhã hoàn toàn tin tưởng điều này.

“Được a, em sẽ thương lượng tốt những chuyện tiếp theo cùng với Đình Minh.” Lôi Gia Hãn gật đầu tỏ vẻ đồng ý,tình cảm của Minh Sanh cùng Mộc Nhã có thể lừa tất cả mọi người trên thế giới này, lại lừa không được bọn họ, cũng không thể giấu bọn họ. Trương Đình Minh không phải người chỉ nhìn đến ích lợi, hắn cũng tại giai đoạn này bảo vệ Minh Sanh, hai người bọn họ chắc chắn sẽ bảo vệ tốt tình yêu này, để tránh xảy ra những sóng gió không cần thiết.

“Chị nghĩ gặp Steven đạo diễn, cậu hẹn giúp chị, mau.”

Mộc Nhã từ trước đến giờ chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gặp đạo diễn, cho dù kịch bản có vấn đề cũng không ra mặt câu thông, điều này khiến cậu không hiểu, nhưng là tin tưởng Mộc Nhã làm như vậy tuyệt đối có lý do, cậu đột nhiên mong chờ buổi gặp gỡ này.

Vài ngày sau, Mộc Nhã cùng Lôi Gia Hãn bước trên lữ trình về nước.

“Mộc Nhã a, có cần gấp như vậy không?” Lôi Gia Hãn rất lý giải người đang chìm đắm trong tình yêu, nhưng bọn họ vừa mới đi gặp Steven đạo diễn a, như thế nào vừa ra công ty chị ấy liền chạy thẳng tới sân bay đâu? Muốn gặp Minh Sanh cậu hiểu được, cậu cũng muốn gặp, phi, cậu nói linh tinh cái gì đây.

Mộc Nhã nhún vai, nói:“Cậu có thể lựa chọn trở về nghỉ ngơi lại về sau, chị không ngại.”

Lôi Gia Hãn tỏ vẻ lời nói hiện tại của cô hoàn toàn là vô nghĩa.

Phòng ở khách sạn lúc đi đã trả lại, hiện tại một lần nữa đặt gian khác, không ngờ lại gần Minh Sanh, hai người bọn họ thật đúng là có duyên phận a, không phải sao? Mộc Nhã cũng không có lập tức chạy tới tổ kịch, cứ việc lòng của nàng đã sớm bay đến chỗ Minh Sanh. Lôi Gia Hãn đã hoàn toàn không hiểu Mộc Nhã, thật đúng là lòng dạ đàn bà khó đoán, đoán đến đoán đi phiền não cũng chỉ là cậu mà thôi.

Mộc Nhã về nước cũng không có gạt Minh Sanh, trước khi lên máy bay cô liền nói cho anh. Nàng nghĩ rất đơn giản, muốn tự mình chuẩn bị một bữa tối hoành tráng, vài ngày không gặp rất nhớ, mặc dù có điện thoại liên hệ, nhưng làm sao so được với việc gặp mặt nhau. Hiện tại cô vừa nghĩ đến chút nữa sẽ gặp anh, lồng ngực liền kích động, tim đập gia tốc. Mộc Nhã thấy vui vẻ, Lôi Gia Hãn lại cảm thấy mỏi mệt đến cực hạn, không phải là một bữa tối chúc mừng sao? Một chiếc điện thoại gọi cho phục vụ khách sạn, giải quyết, thật sự có cần cái gì đều phải tự làm không cơ chứ?

Mộc Nhã nhớ Minh Sanh, nhưng cũng cũng không có quên nhớ người đại diện kề kề bên cạnh anh, trợ lý Đình Đình.

“Vui đến vậy sao?” Hôm nay Minh Sanh trạng thái tốt lắm, nhất là lúc chiều tối, nếu không phải nữ nhân vật chính diễn quá mức tệ, hắn nhất định có thể về khách sạn trước tiên. Nguyên nhân không cần nghĩ Trương Đình Minh cũng biết là vì Mộc Nhã, anh cũng không quên lúc chiều, Minh Sanh lôi kéo tay anh, khuôn mặt rạng ngời nhỏ giọng la hét nói Mộc Nhã đã trở lại. Lúc ấy cậu ta thật giống một đứa trẻ, rõ là lớn vậy rồi, luôn luôn để cho anh phải lo lắng.

Minh Sanh nghiêng đầu nhìn về phía Trương Đình Minh, nói:“Đương nhiên vui vẻ, chẳng lẽ anh không vui?” Đình Minh phòng bị Mộc Nhã, Minh Sanh đều biết đến, anh không nói gì, anh tin tưởng Đình Minh rồi sẽ có một ngày không còn đề phòng nữa.

“Cậu có thể có một đoạn tình cảm khác, tôi sao có thể không vui.” Minh Sanh đơn thuần trong chuyện tình cảm nam nữ, tại cái vòng luẩn quẩn này quả là khó được. Nếu đổi lại là người con gái khác, Đình Minh nhất định chúc phúc từ đáy lòng, nhưng là Mộc Nhã, đến nay anh vẫn chưa tin tưởng cô ta.

“Không cần về khách sạn vội, đi cửa hàng bán hoa.” Hoa là thứ mà mỗi người phụ nữ đều yêu, cũng là thứ hữu dụng nhất trong việc biểu lộ tâm ý của một người.

Đình Minh không nói gì thêm, phân phó lái xe đi hướng cửa hàng bán hoa gần đó. Minh Sanh cố ý tự mình đi mua, Đình Minh để cho trợ lý đi cùng, anh nhìn vào dáng người trước cửa hàng bán hoa, hỏi lái xe ngồi phía trước:“Cậu cảm thấy Mộc Nhã thật sự thích hợp Minh Sanh sao?”

“Trong cảm tình ấy, lời của người ngoài cuộc không đánh giá được cái gì, thích hợp hay không thích hợp chính bọn họ mới là người rõ ràng nhất. Minh Sanh là một chàng trai tốt khó được, có đôi lúc hơi tính tình trẻ con, đơn thuần một chút, nhiệt tình một chút, nhưng những kiên cường cố gắng của cậu ta tôi và anh chẳng phải đều thấy sao?”

Lời của lái xe cũng là lời trong lòng Đình Minh, anh gật gật đầu không hề nói cái gì.

Khi chuông cửa vang lên, Mộc Nhã đang bày dao nĩa, quần áo nấu ăn dính đầy dầu mỡ đã được thay, bằng không cần phải luống cuống tay chân.

Cửa vừa mở ra, những bông hoa lam hải dương liền ánh vào mi mắt, mà ở phía sau những bông hoa lam hải dương ấy là Minh Sanh, Mộc Nhã sung sướng ôm lấy hoa, hào phóng nói:“Cám ơn, mau vào đi.”

Lôi Gia Hãn đứng đằng sau cũng rất biết ý đem mọi người theo sau dẫn đi một gian phòng khác, đem không gian toàn để lại cho hai người này.

Mộc Nhã cắm hoa, chuẩn bị thu xếp dùng cơm, bỗng bị Minh Sanh từ đằng sau bế vào cõi lòng. Minh Sanh đem giai nhân ôm vào lòng, không khách khí tặng cô một nụ hôn sâu nồng nhiệt, đến tận khi Mộc Nhã khó thở mới buông ra, nói:“A Nhã, anh rất thích em, em thì sao?” ( Diễm Tình: hôn là dày vò, làm cho người ta khó thở kìa, đừng hôn!! Thẹn thùng quá! ><)

Nụ hôn của Minh Sanh luôn nhiệt tình làm cho người ta chống đỡ không được, Mộc Nhã mỗi khi nghĩ liền cảm thấy thẹn thùng, kỳ thật nhiệt tình không chỉ môi của anh, ngay cả tay anh cũng không ngoại lệ, Mộc Nhã lúc này cảm giác đôi tay kia tự do xâm nhập đến cấm địa, cô dỗi, nói:“rany, trước tọa hạ ăn cơm, nếm thử tay nghề của em, cho lời bình cái.” Minh Sanh rất quyến luyến tấc da thịt mềm mại kia, nhưng chút khắc chế vẫn phải có.

Bữa cơm này Minh Sanh ăn rất ngon, Mộc Nhã ăn lại vô cùng khó khăn. Chỉ vì Minh Sanh vẫn đều lấy ánh mắt nhiệt tình dào dạt nhìn nàng, nàng dù cho tự chủ cũng nhịn không được cái nhìn như thế, mặt đỏ tim đập giận liếc đối phương, đối phương lại trả lại một nụ cười tươi rạng rỡ, nhìn đến nỗi nàng nhộn nhịp.

Sau bữa cơm Mộc Nhã đi rửa chén, Minh Sanh đứng ở một bên giúp đỡ.

“A Nhã, em không cần lo lắng, trước khi được em cho phép, anh sẽ không làm gì khiến em mất hứng, cứ việc anh rất muốn.”

Khi MInh Sanh nói hết những lời này, bát trong tay Mộc Nhã thiếu chút nữa rơi, nàng bị những lơi này làm giật mình, cảm giác có gì đó nhảy vào từ trái tim. Trước kia có nghe người ta nói Minh Sanh thực nhiệt tình, lại không nghĩ rằng nhiệt tình như vậy.

Thấy Mộc Nhã không có đáp lời, Minh Sanh nghĩ là anh nói gì sai khiến cô hờn giận. Vì thế anh thực nghịch ngợm cúi đầu tiến đến trước mặt Mộc Nhã, Mộc Nhã  sợ tới mức lui lại mấy bước, nếu không phải Minh Sanh kịp thời bắt lấy tay nàng, nàng nhất định sẽ ném chén ra ngoài.“Ngươi đứng đây mà rửa nốt bát! Ta chờ ở bên ngoài.” Mộc Nhã tận lực kìm lại cảm xúc, nói xong những lời này liền đi ra phòng khách.

Minh Sanh sung sướng cười cười, cầm lấy bát rửa.

“A Nhã, rửa xong rồi nga.”

Mộc Nhã nhìn người này mang hai tay ướt sũng lại đây, giận dỗi cầm lấy khăn thay anh lau khô, nói:“Lần sau nhớ rõ lau khô tay.”

Trừ bỏ mẹ, chưa bao giờ có một nữ nhân như thế cẩn thận lau tay cho mình, Minh Sanh cười híp mắt nói:“A Nhã, em thật tốt.”

“Ngây thơ.” Mộc Nhã ngẩn ra, hờn dỗi liếc mắt nhìn anh, nói.

Minh Sanh thuận thế đem Mộc Nhã giam vào trong long, nói:“Ở trước mặt em anh liền ngây thơ, làm sao bây giờ?”

Trong lòng mỗi một người đàn ông đều có một đứa trẻ, Mộc Nhã trước kia còn có chút nghi ngờ, hiện tại tin. Khó trách có chút người ta nói sau khi kết hôn sinh em bé, sẽ cảm thấy trong nhà nuôi hai đứa trẻ, Mộc Nhã cảm thấy nàng về sau có lẽ cũng sẽ là cái loại trạng thái này.

Mộc Nhã yên tĩnh nằm trong lòng Minh Sanh, nghĩ ngợi ý tưởng cả đời.

“Người chấp hành có thể lựa chọn ở tại chỗ này nga!”

Ở tại chỗ này? Mộc Nhã có nghĩ tới, nhưng vì biết kết cục như thế nào, cô lựa chọn quên đi ý niệm này. Nay hệ thống đột nhiên toát ra mà nói có thể lưu lại, trong lòng cô không có khả năng không rung động. Người đàn ông này là cô trả giá tình cảm có được, cô hy vọng anh có thể hạnh phúc.

“A Nhã.”

Giai nhân trong lòng mặt mày thảng thốt, làm cho Minh Sanh đột nhiên dự cảm không lành, rõ ràng gần gũi như vậy, lại cảm giác nàng xa cuối chân trời, không thể sờ tới. Mộc Nhã còn đang du ngoạng chín tầng mây, Minh Sanh quyết định dùng phương thức khác gọi tỉnh nàng, ai nói quân tử động khẩu không động thủ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.