Nhóm Nữ Phụ

Chương 2: Nhiệm Vụ 1 (2)




Editor: To be or not to be

Gặp lại An Tú Hiền đã là chuyện mấy ngày sau, đương nhiên là không chỉ mình hắn, đi cùng còn có Ninh Hoa Trinh cùng Trịnh Mẫn Cơ.

“ Qúy khách, xin hỏi ngươi cần gì?” Người tới chính là khách, cho dù Ninh Tiêu Tiêu tâm lý khó chịu cũng sẽ không vì nam nữ chủ mà làm mất công tác, huống hồ nàng cũng không phải Ninh Tiêu Tiêu chân chính, tự nhiên cũng không có nhiều địch ý với bọn họ, nhưng cũng chẳng có nhiều hảo cảm.

“ Chị….” Một câu này kêu thật có thứ tự, cũng kiểu như Ninh Hoa Trinh từ trước đến nay không để ý chuyện ác mà Ninh Tiêu Tiêu làm. Mà cuối cùng, sự tha thứ của Ninh Hoa Trinh là thật hay giả, nàng cũng không cần thiết quan tâm, dù sao nàng cũng không tính cùng Ninh Hoa Trinh diễn một vở tỷ muội tình thâm cảm động.

Mà tương đối với sự khoan dung của Ninh Hoa Trinh, Trịnh Mẫn Cơ lại mang theo địch ý với Tiêu Tiêu, hắn đánh gãy lời nói của Ninh Hoa Trinh: “ Ngươi đây là có ý gì a!”

Ý định làm khó dễ, Ninh Tiêu Tiêu không để vào mắt, nàng theo quy định gọi đồ. Trịnh Mẫn Cơ thấy kế khích tướng không được, tiếp tục kế thứ hai, nói: “ Tất cả thứ này đều lấy, nhớ kỹ phải nhanh, nếu trong năm phút đồng hồ chưa đưa ra, ta sẽ trách cứ.”

“ Lấy đồ cũng có thứ tự trước sau, quý khách, ta sẽ đưa đến nhanh nhất có thể.”

“ Chị thay đổi thật nhiều, Mẫn Cơ, ngươi đừng cho rằng ta đang bênh vực kẻ yếu, dù sao cũng là người một nhà a.” Trước chưa nói Hoa Trinh từ nhỏ quan hệ cùng Tiêu Tiêu không tốt lắm nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến rồi một ngày kia, các nàng sẽ trở thành địch nhân, nguyên nhân cũng vì cùng thích một người con trai. Vì Tiêu Tiêu, Hoa Trinh cũng từng nghĩ sẽ buông tay Mẫn Cơ, tình thân là thứ nàng không thể vứt bỏ, mà Mẫn Cơ lại chẳng vì nàng từ chối mà thích Tiêu Tiêu, lúc này, Hoa Trinh mới biết rằng tình chị em đã hoàn toàn chặt đứt.

Trịnh Mẫn Cơ nhìn người con gái mình yêu, nói: “ Ngươi nha, ngươi chính là rất thiện lương, nhớ ngày đó nếu không phải tại nàng, thân thể ngươi cũng không yếu như hiện tại. Tóm lại, ta sẽ không lại tin tưởng lời nàng, có câu nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ngươi nói có đúng không? Tú Hiền?”

“ Có lẽ vậy.” Tú Hiền trả lời tùy ý.

An Tú Hiền và hai người kia hiển nhiên vì Tiêu Tiêu mà đến, Tiêu Tiêu đáy lòng cũng hiểu, nhưng như vậy thì thế nào, hiện tại là thời gian đi làm của nàng, nangfg cũng chẳng có cái công phu gì mà đi quản bọn họ, dù bọn họ yêu nhau thì như thế nào? Chẳng qua, đến rồi, Trịnh Mẫn Cơ bọn họ làm sao sẽ đơn giản mà rời đi? Tại sau khi tan tầm nhìn đến ba người, Tiêu Tiêu không khỏi cảm khái, quả thật là đường khó đi a.

“ Có chuyện nói mau, ta có việc gấp.” Tiêu Tiêu lưu loát nói.

Cho tới bây giờ chỉ có người khác chờ Trịnh Mẫn Cơ, nay hắn lại chờ nàng, vậy mà nàng còn không biết tốt xấu: “ Ninh Tiêu Tiêu, ngươi đừng quên ngươi đã không còn là đại tiểu thư của Trữ thị, không có thân phận này, ngươi cảm thấy tính cách ngươi còn ngang ngược hoành hành đến đâu?”

“ Trịnh Tiên Sinh lời nói ra thật buồn cười, ta có hoành hành sao? Tựa hồ từ đầu đến giờ là Trịnh tiên sinh không để ta đi. Hơn nữa ngươi sẽ không lo lắng vị hôn thê của ngươi nhìn đến ngươi cầm tay ta không có ý tưởng gì trong lòng sao? Phải biết là trước kia Trịnh tiên sinh vẫn là bây giờ Trịnh tiên sinh đều không để ý đến Tiêu Tiêu ta đâu? Nay đột nhiên xoay ngược thái độ, thật khiến cho ta thụ sủng nhược kinh a.”* Tiêu Tiêu không kiên nhẫn nói.

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

Trịnh Mẫn Cơ trào phúng nói: “ Mấy ngày không gặp, không biết ngươi khi nào thì miệng lưỡi răng nhọn thế.”

“ Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc có chuyện gì hay không, không có việc gì thì ta phải đi rồi.” Bọn họ là người có tiền có quyền, không cần chút thời gian này, nhưng là Tiêu Tiêu đã trở thành bình dân, thời gian chính là tiền tài a, Maya nhà nàng còn chờ được ăn a.

Hoa Trinh giữ chặt tay Tiêu Tiêu, trước mắt lạnh của Tiêu Tiêu nàng lại không thể không bỏ tay ra, nói: “ Chị, đây là thiệp mời kết hôn của ta cùng Mẫn Cơ, chúng ta đều thiệt tình hy vọng ngươi có thể tới tham gia hôn lễ của chúng ta, nếu có thể, ta còn hy vọng ngươi có thể thành phù dâu của ta.”

Tiêu Tiêu nhìn thiệp mời đỏ rực, nhẹ nhàng cười, cầm lấy nó, chưa nghĩ gì mà vò nát nó, ném vào thùng rác gần đó. ( Hành động rất đẹp nhưng nhỡ không có thùng rác thì sao??? >.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.