Nhóc Vô Tâm, Yêu Anh Nhé?

Chương 10




Nó với nhỏ về đến nhà thì trời tối om, nhìn đôi giày ngoài nhà khỏi cần đoán nó cũng biết là ai. Bước vào phòng khách, nhỏ lễ phép chào:

- Cháu chào hai bác.

- Ừm, Linh lâu lắm không gặp ngày càng xinh nha.

- Bố, mẹ vẫn còn nhớ đến đứa con gái này à?- nó nói với giọng tức giận nhưng vẫn xen lẫn chút vui mừng.

- Con gái yêu quý của mẹ, lại đây mẹ xem lớn từng nào rồi.- mẹ nó vừa nhìn thấy nó như bắt được vàng kéo nó vào ghế xoay đi xoay lại khiến nó chóng mặt.

- Sì tốp!! Mẹ làm con sắp nôn hết thức ăn ra tồi nè.- nó ngăn chặn mẹ nó lại trước khi đồ ăn của nó được gặp đất mẹ.

- Con gái, dạo này khỏe không con?- bố nó lúc này mới lên tiếng.

- Ừm, cũng không khỏe lắm ạ!! Bố mẹ về có việc gì vậy?

Nó nhanh chóng hiểu ra vấn đề, rất ít khi bố mẹ nó về trừ khi có việc gì bận, hoặc có công việc.

- À, con không nói mẹ cũng quên mất. Lần này bố mẹ về để chuyển nhà, tiện thể cũng có công việc gần đây.

- Chuyển nhà?? Ở như vậy không tốt sao? Con sống ở đâu?- nó thắc mắc, tự dưng chuyển nhà làm gì, mất công phải dọn đồ.

Nhỏ đứng cạnh cũng thắc mắc không kém gì nó, lên tiếng:

- Đúng thế! Cháu thấy như thế là tốt rồi, không cần phải chuyển đâu!

- Thực ra ngôi nhà này là cho thuê, bây giờ chủ họ đang đòi thế nên là phải chuyển.- bố nó giọng nghiêm nghị.

- Thế giờ ra chợ ở hả bố?- nó nói câu khiến ai cũng ngã ngửa.

- Đây là địa chỉ nhà mới của bọn con.- mẹ nó đưa cho nó địa chỉ.

Vừa nhìn thấy địa chỉ đó, nhỏ thấy quen quen, hình như đọc ở đâu rồi thì phải.

- Cũng được, có nhà là tốt rồi.- nó không quan tâm lắm, chỗ nào cũng được miễn là phải gần trường đỡ phải dậy sớm. - Thôi con lên phòng đây.

Đợi bọn nó lên phòng, hai phụ huynh mới giở lớp mặt nạ, gọi cho ai đó:

- Bên này chúng nó đồng ý rồi!! Cứ theo kế hoạch mà làm.

Cúp máy, hai phụ huynh cười gian, khiến cho con muỗi bay ngang phải sởn gai ốc.

___________________________________

" Ruuu...uuu.."

Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, nó vừa tắm xong nhìn điện thoại kêu mà lòng đầy thắc mắc

- "Giờ này mà có người gọi, hay là khủng bố" ( t/g: chị này nghĩ xa quá ==)

Nhìn cái tên đang gọi hiện trên màn hình khiến cho nó sốc toàn tập, gì mà "Phong đẹp trai" nghe đã thấy sởn gai ốc rồi, mà tên này lưu lúc nào nhỉ.

- Gì?- nó bắt máy, nói không thể cụt lủn hơn

- Sao mãi mới nghe?- hắn nói với giọng không thể lạnh hơn, khiến cho nó ở đầu bên kia như muốn đóng băng.

- Có việc gì? Không thì thôi tôi tắt mắt nha, tốn tiền điện thoại quá!

- Có việc thì mới được gọi sao?! Mà cô về nhà chưa?

- Rồi! Anh quan tâm tôi sao?!- nó dò hỏi

Tút...tút...

Nó điên tiết, người đâu mà bất lịch sự thế không biết, chưa nói xong mà mà đã cúp máy. Nhưng mà...

Hắn quan tâm nó nên mới gọi đến sao, trong lòng có gì đó thật ấm áp, cái cảm giác này lâu lắm mới có đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành đường cong hoàn hảo.

- Tên này cũng không đến nỗi tệ, trừ việc gái gú.

Vội sửa tên trên điện thoại: "Con cá đông lạnh" tên này hớp với hắn hơn. Nhưng...

- "My, mày nghĩ gì vậy ác ma thì vẫn là ác ma thôi không bao giờ thành thiên thần được đâu."

Vội xua đi những ý nghĩ tốt về hắn, vứt điện thoại sang một bên, nó trèo lên giường.

- "Ngủ đi, mai còn phải chuyển nhà."

Nói là làm, nó ngủ ngay tức khắc đúng là vua ngủ mà =.='

_____________________________________________

Tại ngôi biệt thự sa hoa, lộng lẫy không khác gì lâu đài trong truyện cổ tích cách ngôi nhà nó ở không xa. Hắn ngồi trước đống sơ gia thế của nó, ánh mắt thóang chút thú vị.

" Trần Hạ My, 17 tuổi, từng vô địch giải karatedo toàn quốc, học lực khá. Bố mẹ là nhà khoa học nổi tiếng của thế giới từng cống hiến những ý tưởng quan trọng...v..vv"

Hắn nghe không sót từ nào, đôi môi nhếch lên.

-" Sắp có trò hay để xem rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.