Những tia nắng lốm đốm xuyên qua tàn cây bao phủ lấy thân hình gầy gò, ốm yếu của thiếu niên. Cậu ngoan ngoãn đứng yên trước mặt hắn, mí mắt rũ xuống che khuất đôi mắt kia, tựa như một viên sỏi tầm thường có thể tuỳ ý giẫm đạp.
Lúc còn ngồi trên xe, hắn vẫn luôn một mực quan sát tình hình bên Mặc Thu và Dương Tiêu Vũ, tất nhiên cũng không bỏ qua vết bầm tím dữ tợn trên bụng cậu.
Mà lúc này, đôi tay nhỏ bé yếu ớt đang che lại phần bụng dưới. Đó là biện pháp tự vệ cuối cùng của thiếu niên, cậu khẽ nhắm mắt lại như đang chờ đợi điều gì đó.
Lời nói của Mặc Thu không khỏi khiến Sở Ức Quy ngỡ ngàng.
Mặc Thu đang ám chỉ: Cậu đã chuẩn bị tinh thần để bị đánh, sẵn sàng chấp nhận đau đớn có thể ập đến.
Nhưng không phải ai cũng biết sỏi đá có sẵn lòng bị dẫm đạp hay không. Mà con người lại càng không phải là sỏi đá. Đau đớn là cơ chế cảnh báo, là bản năng tự vệ của cơ thể.
"Xin lỗi, tớ chưa hiểu ý cậu lắm, 'đừng đánh ở đây' là có ý gì?" Sở Ức Quy cho rằng trong lúc bọn họ đang nói chuyện đã xảy ra nhầm lẫn nào đó.
Mặc Thu mím môi: "Đánh ở đây, đau hơn bình thường."
Sau đó lại chớp chớp mắt, nghĩ rằng bản thân đã mắc sai lầm, ngay cả sự phản kháng cuối cùng cũng từ bỏ, cậu buông thõng hai tay đang bảo vệ chính mình, không còn chút phòng bị nào.
Sở Ức Quy cúi nửa người xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Tại sao tớ phải đánh cậu?" Giọng nói của Sở Ức Quy êm dịu, mang theo ý đồ dẫn dắt không dễ nhận ra, muốn tìm ra ẩn ý đằng sau hành động này: "Lời nói hay hành động nào của tớ mà cậu cho rằng tớ muốn đánh cậu?"
Mặc Thu nhìn chằm chằm vào mắt hắn, mở miệng: "Cậu không vui."
Đối với Mặc Thu mà nói, rất khó để cậu có thể sử dụng từ ngữ phức tạp hơn để diễn tả cảm xúc mà Sở Ức Quy thể hiện ngoài mặt.
Giờ phút này, hắn tựa hồ đã hiểu rõ điều gì đó.
Bấy giờ, mặc dù ý cười vẫn còn đọng lại nơi khoé miệng nhưng ánh mắt nhìn Mặc Thu đã có phần phức tạp.
Sở Ức Quy rất thông minh, hắn lập tức nhận ra bản thân vừa nãy đã không thể che giấu được cảm xúc thoáng vụt qua, còn bị Mặc Thu tinh ý tóm được.
Hắn giấu đi vẻ kinh ngạc đối với sự nhạy cảm của cậu, giọng nói so với trước kia trầm xuống: "Sao tớ không vui thì sẽ đánh cậu?"
Mặc Thu cụp mắt xuống, so với lúc trước vai càng rụt lại, cơ thể căng chặt, đầu cúi xuống, giống như bị nhấn chìm trong đám đông, bị giẫm đạp thành cát bụi cũng không thể phát hiện.
Sở Ức Quy không thấy được mắt của cậu, mà có lẽ chính Mặc Thu cũng không muốn nhìn thấy nó. Hắn đứng thẳng người, cúi đầu nhìn chằm chằm vào xoáy tóc của cậu.
Mặc Thu từ chối trả lời câu hỏi của hắn.
Dù bằng tuổi nhau nhưng Sở Ức Quy lại như đang quan sát một đứa trẻ nhỏ bé yếu ớt, không hợp với tuổi thật đang ra sức im lặng để bảo vệ kẻ xấu.
"Không vui, sẽ bị đánh." Sở Ức Quy cẩn thận suy nghĩ, cố lí giải lối tư duy này: "Có ai làm thế với cậu không?"
Cơ thể Mặc Thu cứng đờ, ngón tay vô thức nắm lấy mép áo nhưng có lẽ bởi vì quá gầy nên mỗi cử động nhỏ đều bị phóng đại lên.
Sở Ức Quy chau mày, thân hình co rúm của Mặc Thu khiến hắn hiểu ra: Không vui thì sẽ bị đánh. Mà lối tư duy này có lẽ đã in sâu vào trong bản năng của cậu.
"Ngẩng đầu nhìn tớ được không?" Sở Ức Quy đổi cách hỏi thân thiện hơn. Đối với một đứa trẻ không giỏi che giấu, hay đúng hơn là không biết cách che giấu nên tìm một phương pháp giao tiếp thích hợp.
Mặc Thu rất nghe lời, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo tràn ngập nỗi sợ hãi, khoá chặt thân ảnh Sở Ức Quy vào trong đó.
"Là ai làm thế với cậu? Ai tức giận sẽ đánh cậu?" Sở Ức Quy hỏi.
Mặc Thu ngoảnh mặt đi nhìn chỗ khác.
Nhưng một bàn tay đã chạm vào má Mặc Thu, khiến đôi đồng tử của cậu một lần nữa phản chiếu hình bóng hắn.
Sở Ức Quy đưa tầm mắt của cậu trở lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Mặc Thu: "Ở đây là ai làm? Ba? Mẹ? Bà? Người thân? Đàn anh đàn chị? Bạn học? Bạn bè? Hàng xóm?"
Mỗi lần nói ra một từ xưng hô, Sở Ức Quy đều sẽ dừng lại một chút, mà từ trong biểu cảm không thể che giấu của Mặc Thu, ít nhất hắn đã xác định được ba người đầu tiên.
Sở Ức Quy hít sâu một hơi, đầu ngón tay chạm vào má Mặc Thu dường như có cảm giác nhoi nhói.
Giữa ngày hè oi bức, xúc cảm nơi đầu ngón tay lại lạnh ngắt.
"Chẳng lẽ cậu cứ mặc cho bọn họ đánh sao?" Có tay có chân, cũng không tàn phế, vẫn có thể chạy, tuy đánh không lại nhưng ít ra cũng phải chạy được.
Mặc Thu lại lắc đầu: "Tớ sẽ chạy."
"Vậy sao cậu còn không chạy?" Sở Ức Quy nghe được câu trả lời này, tâm trạng vốn chưa hề tiêu tán lại dần trở nên mông lung mờ mịt. Nếu có thể chạy, vậy sao đã cho rằng hắn đang không vui lại còn đứng đây?
"Chúng ta là bạn mà." Mặc Thu nói.
Sở Ức Quy cứng họng nhưng vẫn hỏi: "Miễn là bạn thì cậu không chạy sao?"
Mặc Thu gật đầu: "Bạn bè là phải ở bên nhau."
Sở Ức Quy khẽ chau mày: "Cậu đối với bạn bè, ai cũng như vậy sao?"
Mặc Thu lắc đầu.
"Chỉ có mình tớ?" Hôm nay là lần đầu tiên Mặc Thu gặp Sở Ức Quy mà hiện tại mới là lần thứ hai cả hai cùng trò chuyện với nhau theo đúng nghĩa đen.
"Ừm." Mặc Thu đáp.
"Tại sao?"
"Chỉ có cậu là bạn của tớ." Mặc Thu nhìn Sở Ức Quy bằng ánh mắt trong veo sáng ngời. Lúc nói ra câu này, lần đầu tiên Sở Ức Quy nhìn thấy rõ cảm xúc của cậu.
Tựa như đang tận mắt nhìn thấy một mặt hồ trong vắt, yên ả không chút gợn sóng, bỗng nhiên có một chú cá nhỏ màu đỏ mang theo niềm vui sướng bất ngờ nhảy lên.
Sở Ức Quy chợt không thốt lên lời.
Trái tim như bị đuôi cá đong đưa quét ngang, ngứa ran đến khó chịu.
Hắn cảm thấy có cái gì đó đang bóp nghẹt cổ họng, chặn giọng mình lại.
Hắn cân nhắc, do dự, thử mở miệng lần nữa.
"Không phải là không vui, cũng sẽ không đánh cậu, tớ chỉ có một việc hơi xấu hổ không biết nên nói với cậu như thế nào."
"Chuyện gì vậy?" Cả người Mặc Thu chợt thả lỏng, không hề có chút nghi ngờ hay đề phòng nào.
Ánh mắt hoàn toàn tin tưởng khiến Sở Ức Quy không dám nhìn thẳng, đành phải quay mặt đi chỗ khác, nói: "Tớ muốn đến nhà cậu, được không? Không phải bạn bè nên mời nhau về nhà sao?"
Lần đầu tiên Mặc Thu nghe thấy một yêu cầu như vậy.
Cũng là lần đầu tiên cậu được người khác đề nghị kết bạn.
Bạn bè thì nên làm gì đây? Trong số các bạn học, có rất nhiều bạn không giống nhau. Ba có bạn của ba, mẹ có bạn của mẹ.
Ba thường dẫn bạn về nhà, ăn cơm uống rượu. Mẹ cũng thường đưa bạn về nhà, nói chuyện và uống rượu.
Mẹ cũng không nói cậu không được dẫn bạn về nhà. Mẹ không nói, thế thì có được không?
Ba mẹ đều đi làm cả rồi, cậu có thể.
Dẫn bạn... về nhà.
"Được." Mặc Thu đã thông suốt về tư duy bạn bè, nói: "Hiện tại tớ cũng phải về nhà, để tớ đưa cậu về."
Tuy cách diễn đạt ngôn ngữ có hơi khó hiểu nhưng Sở Ức Quy đã nhận được sự đồng ý.
"Cảm ơn"
Lúc Mặc Thu quay người lại, Sở Ức Quy đã thấy được sườn mặt của Mặc Thu.
Cậu thật sự rất đẹp.
Mơ hồ trong lúc đó, Sở Ức Quy thoáng thấy Mặc Thu càng thêm xinh đẹp. Hắn mím môi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Chẳng qua lúc ấy Sở Ức Quy không thể xác định được giây phút hạnh phúc thoáng qua này là ảo giác hay hiện thực.