Nhóc Lười Kết Hôn

Chương 9: 9: Lãnh Giấy Chứng Nhận Kết Hôn




9.

Lãnh giấy chứng nhận, kết hôn.

Thời gian lấy chứng nhận được hẹn vào buổi sáng, Đông Bối Bối xin nghỉ nửa ngày.

Cậu cố ý dậy sớm, sau khi tắm rửa sạch sẽ chỉnh trang bản thân cho gọn gàng, kiểm tra thời gian rồi xuống lầu.

Vốn nói tự ai nấy đi đến cục dân chính, nhưng kết quả xe của Tần Lĩnh đã chờ dưới lầu.

Đông Bối Bối ngạc nhiên, đi về phía xe.

Cửa bị đẩy ra, Tần Lĩnh bước xuống: "Chào."

Đông Bối Bối: "Chào."

Tần Lĩnh để ý thấy hôm nay Đông Bối Bối mặc vest, rất chính thức, khôi ngô tuấn tú, anh không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Thấy Tần Lĩnh đang nhìn mình, Đông Bối Bối cúi đầu nhìn mình trên xe, hỏi anh: "Được chứ?"

Tần Lĩnh che nóc xe cho Đông Bối Bối: "Rất đẹp."

Đông Bối Bối cong khóe môi.

Cậu lên xe, tài xế chủ động chào hỏi: "Chào ngài Đông."

Tài xế họ Trương, đã đi theo Tần Lĩnh nhiều năm, là một ông chú có tuổi, đã gặp gỡ Đông Bối Bối mấy lần.

Hôm qua lúc đi xem nhà, Tần Lĩnh cố ý giới thiệu tài xế cho Đông Bối Bối, để khi Đông Bối Bối trang hoàng nhà cửa có người hỗ trợ.

Đông Bối Bối: "Chào chú Trương."

Cửa xe khép lại, chú Trương khởi động xe, nói một cách ôn tồn: "Giờ này đến cục dân chính chắc không đông đâu nhỉ."

Chú lại hỏi tiếp: "Bây giờ lãnh giấy có cần phải hẹn lấy số online trước không"

Đông Bối Bối: "Có ạ."

Chú Trương: "Số bao nhiêu ấy?"

Đông Bối Bối: "16."

Chú Trương: "Số này đẹp."

Chú dừng một lúc rồi nói tiếp: "Có căng thẳng không?"

Đông Bối Bối và Tần Lĩnh nhìn nhau, căng thẳng?

Đương nhiên là không.

Đông Bối Bối nghĩ, cậu rất mong chờ.

Tần Lĩnh ngồi bên cạnh nhìn Đông Bối Bối, anh mỉm cười: "Đừng căng thẳng."

Đông Bối Bối: Cậu không có à nha.

Đến cục dân chính, lấy số rồi chờ.

Trong lúc chờ đợi, tâm trạng của Đông Bối Bối rất bình thường, cậu còn tò mò nhìn xung quanh, phát hiện ở đây có rất nhiều người, đa số họ đều mặc đồ đôi, và cũng là lần đầu tiên cậu được biết lấy giấy kết hôn và giấy ly hôn được xếp chung một chỗ, bọn họ số 16, kết hôn, số 15 và số 17 đang chờ xử lý ly hôn.

Tần Lĩnh ngồi bên cạnh có vẻ như rất bận, anh vẫn luôn dùng điện thoại để xử lý công việc.

Khi tiếng ding dong vang lên nhắc số 16 đến cửa số mấy để làm việc, tim của Đông Bối Bối như nhảy lệch nhịp, cậu vừa đứng dậy vừa nhìn Tần Lĩnh, chớp mắt mấy cái, như thể đang xác nhận cậu không nghe lầm số, lại như thể đang xác nhận cậu thực sự chuẩn bị lãnh giấy kết hôn với Tần Lĩnh chứ không phải cậu đang nằm mơ.

Tần Lĩnh cất điện thoại, nhìn qua Đông Bối Bối: "Là chúng ta."

"Được." Cậu siết tay phải lại, trong lòng bàn tay đổ một lớp mô hôi mỏng.

Lúc này Đông Bối Bối mới phát hiện quả thật mình có hơi căng thẳng..

Cậu lặng lẽ nhìn về phía Tần Lĩnh.

Giấy chứng nhận, kết hôn, sau này người đàn ông này chính là bạn đời hợp pháp của mình, phối ngẫu, ông xã.

Cậu không còn độc thân nữa.

Chụp ảnh, điền thông tin, ký tên.

Toàn bộ quá trình rõ ràng và công thức hóa.

Một nhân viên xử lý ngồi sau bàn, Đông Bối Bối và Tần Lĩnh sóng vai ngồi cạnh nhau ở phía đối diện.

Đông Bối Bối nhìn nhân viên cấp giấy, Tần Lĩnh cũng nhìn theo.

Đông Bối Bối không nói một lời nào, Tần Lĩnh cũng không.

Cuối cùng, hai tiếng đóng dấu cộp cộp vang lên, giấy chứng nhận đã hoàn tất.

Nhân viên làm giấy đưa hai quyển sổ đỏ ra, bình tĩnh chúc mừng: "Chúc mừng hai người."

Đông Bối Bối và Tần Lĩnh mỗi người tự cầm sổ của mình, vừa đứng dậy vừa nhìn.

Đông Bối Bối cảm thấy không chân thực: Vậy được xem như là kết hôn rồi? Hai mình rồi?

Tần Lĩnh cũng có loại cảm giác hoảng hốt vi diệu này: Anh độc thân nhiều năm, bây giờ lãnh giấy có bạn đời hợp pháp, điều này đơn giản hơn nhiều so với anh nghĩ.

Đông Bối Bối nhìn về phía Tần Lĩnh, Tần Lĩnh cũng nhìn lại.

Hai người đối mặt nhau vài giây, cùng nhau cười.

Đông Bối Bối tự tin lạc quan, chủ động đưa tay ra: "Tần tiên sinh*, sau này quan tâm nhiều hơn."

Tần Lĩnh cũng nắm lấy tay cậu: "Em cũng thế."

Đông Bối Bối vẫn nắm, nở nụ cười: "Em sẽ cố gắng."

Tần Lĩnh cũng cười theo: "Tôi cũng vậy."

Trở lại nơi làm việc, quyển sổ đỏ cất trong túi áo vest, lại là một ngày có tâm trạng rất tốt.

Ngay cả chị Lý cũng hỏi: "Vui vậy à, nhà giải tỏa hở?"

Đông Bối Bối cười.

Giữa trưa, Đông Bối Bối lấy mẫu đơn xin nghỉ việc trong máy tính ra, bình tĩnh vui vẻ gõ lộp cộp tên mình ở dòng định dạng cố định: Đông Bối Bối.

Buổi chiều, Đông Bối Bối gửi mail đơn từ chức vào hệ thống OA, rồi đánh máy đơn từ chức lên giấy, chủ động gõ cửa phòng của Trọng Diệu Huy.

Trọng Diệu Huy vừa vui vừa kinh ngạc khi lần đầu tiên nhìn thấy Đông Bối Bối chủ động đến tìm mình, anh ta đang muốn cười thì Đông Bối Bối đưa đơn từ chức tới.

Trọng Diệu Huy nhận lấy, nhìn xuống, sửng sốt rồi nói một cách hoài nghi: "Cậu muốn nghỉ việc?"

Anh ta buộc miệng: "Vì sao?"

Đông Bối Bối bình tĩnh chỉ trên đơn từ chức, ý rằng có lý do gì cậu đã viết trên đó hết rồi.

Trọng Diệu Huy cúi đầu nhìn, lý do từ chức: Kết hôn.

Sét đánh ngang tai.

Trọng Diệu Huy ngẩng phắt đầu lên không tin được: "Kết hôn?"

Đông Bối Bối đã xoay người rời khỏi văn phòng.

Không lâu sau, tin tức Đông Bối Bối nghỉ việc kết hôn lan truyền khắp văn phòng.

Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, nháo nhào đến hỏi thăm.

Đông Bối Bối bình tĩnh bày tỏ, là thế đó, đúng rồi, kết hôn, từ chức.

Đồng nghiệp A: "Sao lại nghỉ vậy, cậu không phải sinh con dạy con cho chồng, công việc tốt thế này, lại có biên chế, nghỉ tiếc lắm đó."

Đồng nghiệp B: "Cậu kết hôn với ai vậy? Đột ngột thế, không nghe nói cậu yêu đương gì hết."

Đồng nghiệp C: "Khi nào mời tụi này uống rượu ăn kẹo mừng thế?"

Tần Lĩnh bên này biết Đông Bối Bối muốn nghỉ việc, lại sợ nghỉ việc biên chế khá phiền phức, nên sau khi Đông Bối Bối quay về đơn vị, anh cố ý gọi điện cho sếp Chúc bên Lục Nguyên, nói rằng Đông Bối Bối có thể sẽ từ chức trong tương lai gần, xin sếp Chúc giúp một tay, để quá trình xin nghỉ đơn giản thuận lợi hơn, đừng gây sức ép quá.

Sếp Chúc kinh ngạc: "Nghỉ việc?"

Hơi thăm dò: "Vì sao vậy?"

Rồi cười nói: "Đừng bảo là sếp Tần kéo hết nhân tài trong Lục Nguyên của tôi đi rồi chớ?"

Tần Lĩnh biết sếp Chúc đang thử thăm dò quan hệ của anh và Đông Bối Bối, anh cũng không vòng vo, nói thẳng: "Không đến mức đó.

Tiểu Đông kết hôn với tôi, sáng nay vừa đi lãnh giấy."

Sếp Chúc:!!!

Buổi chiều, sếp Chúc nhảy dù đến văn phòng của Đông Bối Bối lần hai, anh ta chẳng những chạy thẳng tới, còn nhiệt tình lạ thường, mở miệng toàn là tiểu Đông —

"Tiểu Đông cậu kết hôn à."

"Sáng nay tiên sinh* của cậu vừa gọi điện cho tôi."

"Chuyện vui nha."

"Từ chức? Được."

"Chút nữa tôi bảo nhân sự đẩy nhanh quá trình, không làm trễ tuần trăng mật tân hôn của cậu."

"Đúng rồi, chúng ta còn chưa add wechat nhỉ?"

"Nào, add wechat đi."

"Dù sao cậu cũng là nhân viên cũ của Lục Nguyên, làm lãnh đạo của cậu nhiều năm rồi, quan hệ của hai ta vẫn được lắm."

Cả đám dựng tai nghe hít ngược tới hít ngược lui.

Bối cảnh của tiểu Đông phải cứng cỡ nào chớ, cưới thôi mà cả sếp Chúc cũng biết, còn phải cố ý tới chào hỏi, add wechat.

Sếp Chúc add wechat xong, như thể mới phát hiện Trọng Diệu Huy đang đứng hầu bên cạnh, anh ta quay qua nói: "Đơn từ chức của tiểu Đông anh ký tên đi, bên nhân sự sẽ đẩy nhanh quá trình."

Trọng Diệu Huy: "...!Vâng."

Đông Bối Bối rất vui vẻ, có sếp Chúc, việc từ chức của cậu sẽ diễn ra rất suôn sẻ.

Về phần vì sao sếp Chúc biết, nghe câu "Sáng nay tiên sinh của cậu gọi điện cho tôi" là hiểu cả rồi.

Đông Bối Bối nhắn tin cho Tần Lĩnh: "Sếp Chúc nói sẽ cho nhân sự xử lý đơn nghỉ của em sớm, cảm ơn."

Tần Lĩnh: "Đừng nói cảm ơn."

Tần Lĩnh: "Là ông xã của em, đây là điều tôi nên làm."

Đông Bối Bối: O(∩_∩)O

Gửi tin xong, Đông Bối Bối xóa chỗ set nickname của Tần Lĩnh, từ Tần Lĩnh (Phải cố lên nha) thành Tần tiên sinh.

Tối đó.

Đông Bối Bối: [ảnh giấy kết hôn]

Đông Bối Bối: Văn Văn*, tới kết hôn rồi (≧▽≦)/ (Văn Văn 文文, chữ Văn trong Mẫn 闵, tên của Mẫn Hằng)

Mẫn Hằng:!!!

Mẫn Hằng gọi điện thoại đến, gần như là hét lên: "Kết hôn!? Với ai?! Ông đừng nói với tui là với anh rùa vàng kia nhá!"

Đông Bối Bối xoa lỗ tai, nói vui vẻ: "Đúng đó, là Tần Lĩnh."

Mẫn Hằng: "Không phải chứ, hai người nghĩ gì thế, mới mấy ngày, ông đã..."

Cậu chàng dừng lại một lúc rồi đổi giọng ngay và luôn: "Câu được rùa vàng! Câu đẹp lắm!"

Mẫn Hằng: "Mới lấy giấy hôm nay à? Bối Bối, ông giỏi lắm, trâu phết!"

"Lần trước tên ngốc Sở Hoài Nghiêm còn nói, người cũ kia của Tần Lĩnh chung đụng tới hai năm mới nói chuyện cưới gả, giờ ông mới bao lâu đã lãnh giấy luôn rồi chứ."

"Bối Bối, ông ra sách được đó!"

Mẫn Hằng: "Mời tui ăn cơm đi! Mời tui ăn cơm liền đi! Tui phải ăn mừng với ông một trận!"

Mẫn Hằng nói liên tù tì, còn hét á á á á ở đầu dây bên kia, còn high hơn cả đương sự là Đông Bối Bối.

Đông Bối Bối cũng bị nhiễm lây, vui vẻ hơn.

Một bên khác.

Sở Hoài Nghiêm: "Phụt —!"

"Gì! Anh lãnh chứng với Đông Bối Bối?!"

Chín giờ rưỡi, Đông Bối Bối cầm điện thoại nằm trên giường, sau khi châm chước cậu chủ động gọi điện cho Tần Lĩnh, được kết nối ngay lập tức.

Tần Lĩnh mở lời trước: "Tiểu Đông?"

Đông Bối Bối: "Em đây."

Cậu dừng một lúc rồi tìm chủ đề: "Anh vẫn ở công ty à?"

Tần Lĩnh: "Ừm, còn có chút việc."

Đông Bối Bối rất có tinh thần tự giác sau khi lãnh giấy, thân phận đã khác, lúc này cũng quan tâm hơn: "Xong muộn lắm không?"

Tòa nhà Lộc Sơn, vốn Tần Lĩnh còn đang ngồi sau bàn, sau khi nghe Đông Bối Bối chủ động quan tâm, trong lòng anh hơi động, để tài liệu trong tay xuống, đứng dậy, đút một tay trong túi đứng trước cửa sổ sát sàn, nhìn ra ngoài cửa sổ chuyên tâm trả lời: "Có thể kết thúc trước mười hai giờ."

Trễ quá.

Đông Bối Bối thầm nghĩ.

"Vậy anh làm việc đi."

Tần Lĩnh: "Đi ngủ à?"

Đông Bối Bối: "Ừm."

Tần Lĩnh: "Ngủ đi, ngủ ngon."

Đông Bối Bối: "Ngủ ngon."

Cậu dừng lại rồi nói, "Ông xã."

Trái tim Tần Lĩnh nhẹ nhàng rung động trước chữ ông xã dịu dàng kia.

Rêu: Mọi người đọc truyện lâu chắc cũng biết ở một số vùng bên Tàu thường gọi bạn đời là tiên sinh, nên Rêu sẽ để tiên sinh cho nó phê phê nhóe, phải mà có H gọi tiên sinh trên giường lại càng phê lòi kèn.

Áuuu.

P/s: Làm bộ này cũng khá duyên phận, tháng 2 tổ chức lễ cưới cho Tráng siêu lười, tháng 3 OTP cưới, đầu tháng tư thấy QT bộ này, thế là tui dc tháng 2 + tháng 3 = tháng 4, Tráng lười + kết hôn = Nhóc lười kết hôn ((((.

=.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.