Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!

Chương 95: Chuyện xãy ra ngoài dự đoán




Thống kê nhân vật hiện tại:

- My...Lilia...nó...Anna Sery

- Phong...Ken...hắn

- Nam...Kin...cậu

- Kiều...Rendy...nhỏ

- Kiệt...Kun...anh

- Duyên...Shara...cô

- Khiết Băng...Pinky...na

- Bin

- Gin

Mọi người cố nhớ nha như vậy mới biết ai là ai truyện mới hấp dẫn...Tyty vẫn phải nói xin lỗi và cảm ơn vì tất cả.

~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~

__________________________

Không ai khác chính là Khiết Băng, ni đến đưa tài liệu mật đã thu thập được bấy lâu nay.

- Ông xem cô ta là ai quen chứ.-nó chỉ tay về phía na.

Na nhìn thẳng vào ông ta nở nụ cười thoả mãn làm ông ta tức điên lên.

- Cô sau lại thì ra.-không ai khác chính là thư kí bên cạnh ông cũng không lâu, nhưng ông tuyển rất kỉ lưỡng, cũng là người ông rất tin tưởng. Mọi chuyện lớn nhỏ công ty ông đều giao cho na và cô ta đều làm rất tốt.

- Bây giờ mới nhận ta thì quá muộn rồi, Khiết Băng chính là người của tôi.-Nó thú vị.

- Thì ra VMPT cũng chơi trò hạ lưu như vậy.-ông ta không hoảng sợ mà ngoài mặt tĩnh như biết trước mọi thứ.

- Ý ông là.-nó khó hiểu thứ cảm xúc kì lạ của ông ta.

- Xem như ta thua cô nhưng ở đây chỉ có những người này thì vẫn còn thiếu, tôi không tin cô có thể thuyết phục được người đó.

Đúng nó quên mất chuyện này vẫn còn một cỗ đông cũng chiếm rất nhiều phần trăm trong đây, nhưng lại là người khó tính cổ hữu, trung trực nên rất khó làm ông ta chịu giúp nó, mà nó quên mất chuyện này đúng là đầu óc để đâu ak. "Mình không thể thua" nó cắn răng nhưng giải quyết làm sau.

- Cổ phần cô ấy cộng thêm của tôi cũng là năm mươi lăm phần trăm hơn ông năm phần trăm, như vậy xem như là ông không còn đủ tư cách làm chủ Nguyễn Thị.-hắn biết ngay nó đã quên mất chuyện này, biết vậy ngay từ đầu đã tham gia thì hôm nay không rắc rối đến vậy.

- Cậu trai trẻ như vậy đâu công bằng nếu như số cổ phần đó tôi lấy được, thì không phải tình thế đã đảo ngược lại sau.-ông ta dần bình tĩnh hơn trụ vững như người khác.

- Em như thế nào không tính chuyện này.-hắn kề sát tai nó.

- Không phải tại anh sau.-mấy hôm nay hắn cứ ám nó làm nó quên mất chuyện quan trọng, nếu hôm nay không kết thúc thì lúc nào mới kết thúc được.

- Sau chủ tịch VMPT cô đang làm mất thời gian của chúng tôi đó.-ông ta không kiêng nể gì cả lên giọng.

- Nè ông biết đang nói chuyện với ai vậy hả.-Bin tức thay nó, dù gì nó cũng là người công ty lớn mà không sợ gây thù khó sống sau. Nó nhìn sang Bin nhanh chống lui về sau, nếu ở ngoài Bin khẳng định không tha ông ta cũng tại nó quá yếu đuối.

- Tôi cần thời gian.-nó biết không thể trì quản thêm nhưng không nó sẽ thua mất, không những không lấy lại được Nguyễn Thị mà mất luôn danh dự VNPT.

- Cô tập đoàn lớn một câu nói của coi thay đổi tất cả, nhưng dùng quyền lực ra lệnh chúng tôi không phục.-một người đứng lên không chút lo sợ lên tiếng.

Tụi hắn thấy tình hình đang bất lợi cho nó, rất muốn giúp cũng không biết cách nào. Nó cũng không ngờ sự việc đi ra như vậy ngoài dự tính, chính nó cũng không biết làm cách nào.

- Có vẻ náo nhiệt nhỉ.-ngoài cửa một người bước vào dáng người rất cao thượng.

Sau đó là hai người mà nó rất rất quen thuộc chính là ba mẹ nuôi của nó.

- Ba mẹ hai người- nó lên tiếng xen lẫn sự ngạc nhiên không phải ba mẹ đang ở bên Mĩ sau lại ở đây.

- Chuyện này từ từ nói ta đến giúp con.-ông Lâm và bà Lâm đi vào phong thái quyền quý cai thương khiến tất cả kính nể phần nào đứng lên chào hỏi.

- Chào con ta là họ Trần cứ gọi ta ông Trần ta sẽ chuyển tất cổ phần trong tay ta cho con.-ông Trần nhanh nói vì ông biết phải có ông mới có thể thay đổi trận đấu này.

Ông cũng được ba mẹ nuôi nó kể một phần về nó làm ông cảm giác nó rất đặc biệt. Bây giờ gặp mặt đúng là rất xứng đáng với VMPT rất khó khí chất lãnh đạo.

- Bác Trần rất cảm ơn bác.-nó nhanh chống cảm tạ vị cứu tinh của nó.

Nó mời ba mẹ và bác Trần ngồi xuống cùng tham gia cuộc họp lần này, cũng muốn cho ông ta biết gia đình thứ hai nó hạnh phúc như thế nào.

Tụi hắn cũng bất an nhưng khi thấy nhân vật lạ xuất hiện, hắn có cảm giác mọi việc nhanh chống kết thúc.

- Vậy hiện tại tôi có đủ số còn lại và tổnh cổ phần tôi có đủ hạ ông một cách quang minh, nhưng tôi vẫn còn một thứ nữa.-nó nói xong Bin hiểu ý đem hồ sơ mật mà na tìm được trong thời gian qua.

- Mọi người hãy xem qua đây là những bằng chứng công ty Nguyễn Thị làm ăn bất chính, vụ lợi cá nhân và người lãnh đạo chính là ông Nguyễn đây.-nó tuy thấy mình trên đà nhưng chiến thắng này có thật sự vui vẻ.

Đầu tiên bất ngờ xong chấp nhận và rồi khinh bỉ, tất cả mọi thứ chỉ về ông ta, không còn lời nào để nói nữa, ông ta đúng là không bằng một đứa nhóc con, bây giờ ông mới biết cảnh cha con ruột đối đầu nhau như thế nào. Không lẽ ông thua dễ như vậy, nhưng bằng chứng quá xác thực làm sau có thể xoay ngược tình thế đây đành chịu, nếu như không quá tin tưởng cô thư kí không đến nổi này, trên đời này không tin tưởng ai ngoài chính mình.

- Con sau làm vậy với ta, ta chính là...-phương án cuối cùng cứu lấy công ty, lúc đầu pong cứ tưởng mọi thứ chuyện đơn giản nhưng bây giờ ống cũnh nó tay, chưa nói hết câu bị nó chặn ngay lại.

- Xin lỗi tôi không phải con ông, tôi chính là con gái duy nhất Lâm Gia, chủ tịch VMPT ông nên cẩn trọng lời nói.-nói ra lời này sau thấy nặng lòng quá rõ ràng lúc trước không phải như vậy.

Ba mẹ đến bên cạnh nó loại người như vậy nó phải cứng rắn lên không nên mềm lòng, ông ta không phải người cha đúng hơn không phải con người.

••••••••••••••••

***Hồi ức năm

xưa.

Cả ba người cùng ngồi xum vầy bàn ăn.

- Ba ba con muốn ăn cái này.-một cô bé chưa đầy bốn tuổi đang đòi ăn.

- Được ta lấy cho con.-người ba thương con gái mình gắp thức ăn con mình thích.

- Con đã ăn quá nhiều rồi không được ăn thêm với lại tự lấy mà ăn con biết dùng đũa rồi mà.-người mẹ nhịn không được lên tiếng chiều quá sinh hư.

- Thôi con muốn ăn em cứ để con ăn, anh cũng muốn chăm sóc con.-người ba con bên vực con mình.

- Ba ba con thương ba nhất.-cô nhóc ổng ẹo chu mỏ nhìn dễ thương vô cùng.

- Ba cũng thương con nhất.-người ba nhìn đứa con buồn cười đúng con nít biểu cảm kì lạ.

Một ngày đẹp trời cả gia đình cùng đi công viên chơi, thời gian đó mọi thứ đầy màu hồng.

- Ba chơi xe lửa đi.-cô nhóc thích thú chạy lung tung.

- Anh xem con kìa.-người mẹ trên môi đầy nụ cười choàng tay vào tay ba cười nói vui vẻ.

- Từ từ thôi con ngã đó.-ba nhìn theo bóng dáng cô bé rất xinh dễ thương càng thông minh.

- Trinh ơi lại đây ngồi chút đi chạy lung tung mồ hôi đổ ước áo kìa.-người mẹ dắt tay đứa con ngồi xuống.

- Không con muốn chơi cái kia cái kia rồi cái kia nữa.-cô nhóc chỉ lung tung làm mẹ nó nhìn chống mặt.

- Nghĩ ngơi chút để ba đi mua vài thứ cho mẹ với con ăn, ròi ba sẽ dẫ con đi chơi tiếp chịu không.-ba xoa đầu nó đầy cưng chìu.

- Dạ ba muôn năm ba là số một.-cô nhóc trong đầu lúc nào đầy từ ngữ ca ngợi về ba mình.

- Hai ba con bỏ rơi mẹ.-người mẹ lên tiếng nhưng chỉ lời nói đùa.

- Đâu có đâu ba là số một mẹ cũng là số một trong lòng con.-cô nhóc chạy vào lòng mẹ ôm chặt lấy mẹ.

Mỗi ngày ba nó đều đến trường rước nó, hai bố con cùng về nhà còn mẹ ở nhà nấu cơm chờ hai bố con về.

- Mẹ ơi con về tới rồi đây.-đứa trẻ ngây thơi chạy ngay lòng mẹ.

- Thế nào học có ngoan không, có bị cô mắng không.-mẹ nhìn nó hỏi chuyện học.

- Dạ con học ngoan lắm hôm nay con được hai điểm mười nữa.-cô bé khoe điểm với mẹ mình.

- Giỏi lắm con gái hai bố con lên tắm rửa sạch sẽ xuống ăn cơm.-mẹ vui vẻ nhẹ nhàng nói chuyện hai bố con.

- Anh xuống liền vợ yêu, đi thôi.-người ba dẫn tay đứa bé lên phòng.

Tối đến cả nhà xem tivi cười nói khiến đứa nhóc nhịn không được, ngồi giữa cả ba và mẹ thật sự là gia đình hạnh phúc mà rất nhiều người mơ ước.

- Ba nó công việc anh thế nào rồi.-người mẹ hỏi.

- Anh sắk được làm giám đốc công ty tuy không lớn lắm nhưng rất có tương lai.-người bố tun tưởng điều đó.

- Vậy sau nhưng chú ý giữ sức khoẻ khẻo bệnh thì khổ.-đây những lời nói thật lòng làm biết bao nhiêu người đàn ông mạnh mẽ đến đâu cũng phải có chút cảm động.

- Anh biết em yên tâm, anh sẽ lo cho hai mẹ con em thật đầy đủ.-người bó nở nụ cười, nụ cười chắt chắn sẽ như vậy.

- Ba mẹ đang nói gì vậy con muốn xem hoạt hình.-cô nhóc mãi mê tivi không biết ba mẹ mình đang làm gì.

Nhưng đối với đứa trẻ như thế có nghe cũng chưa chắt gì hiểu, ba mẹ chỉ biết nhìn nhau cười nhìn lại đứa con.

- Được để ba mở cho con xem ha, con gái yêu.-ba nó lại cưng chìu nó, nó thích nhất những lúc này.

- Uống sữa đi con, sữa tươi tốt sức khoẻ, mỗi ngày uống ly sữa rất tốt.-người mẹ đặt tay cô nhóc ly sữa tươi.

- Nếu con muốn mỗi sáng khi uống xong ly sữa ba mẹ ở trước mặt con có được không.-cô nhóc cười toe toét như ra điều kiện.

- Được thôi chỉ cần con của ba mẹ ngoan và biết nghe lời chuyện gì cũng được.-ba vỗ vai nó khẳnh định.

Cả gia đình vui vẻ bên nhau. Khi cô nhóc lên năm tuổi tưởng chừng sẽ rất hạnh phúc và mãi cũng như vậy nhưng không ngờ chỉ thời gian sau. Ba nó lên chức giám đốc xong đặt tên công ty Nguyễn Thị, do mới làm nên ông học hỏi và rất nhiều công việc cần làm, thường xuyên về khuya không ăn cơn tối với người mẹ và cô nhóc, tâm

trạng mẹ không được vui, ba thì tận khuya mới về tới nhà, có nhầm hôm trên người ba đầy mùi rượu làm mẹ khó chịu hai người lớn tiếng với nhau.

Hôm nay ba đến rước cô nhóc về đợi mãi không thấy ai, nhóc không kiên nhẫn đi bộ về nhà tuy nhà hơi xa nhưng nhớ đường nên không xa lắm. Về đến nhà đã nghe tiếng ba mẹ nó ầm ĩ với nhau.

- Sau anh không rước con lại về.-người mẹ hỏi.

- Cô có giỏi thì đi rước suốt ngày cô có ở nhà, còn tôi trăm công ngàn việc nên không rãnh thời gian.-người bố nhìn người mẹ ánh mắt sắt lạnh.

- Trước giờ vẫn vậy sau anh lại.-người mẹ vẫn không muốn nghe.

- Lúc trước là lúc trước, tôi chẳng phải đưa nhiều tiền cho cô sau hay cô chê không đủ, tôi biết cô mà suốt ngày chỉ biết tiền của tôi thôi.-ông bố ông kiên kị mà hạ nhụt người mẹ.

- Anh thay đổi rồi.-người mẹ khóc, không tin chồng mình nói ra những lời đó, đồng tiền làm mờ mắt con người sau.

- Cô nói tôi vậy còn cô bày đặt thanh cao nhìn cô tôi mắt ngán tận cổ đây.-bước chân lên lầu sau khi nói câu nói đầy tuyệt tình nhất, người mẹ khóc khóc rất nhiều.

- Mẹ con về rồi.-nhanh nhẹn đi vào khi biết ba lên phòng.

- Về rồi sau ba xin lỗi con ba bận công việc không rước con được, mẹ định đi nhưng con tự về hôm nay con rất giỏi.-nhanh tay lau đi những giọt nước mắt.

- Không sau, ba dạo này không thương con nữa sau mẹ.-đối với đầu óc đứa trẻ chỉ ngây thơ nói ba không còn thương chứ lâu rồi cô nhóc và ba không nói chuyện.

- Con ngốc ak ba bận việc, ba thương con nhất, thôi vào đây mẹ con mình ăn cơm.-người mẹ dẫn tay con vào.

- Để con gọi ba.-cô nhóc đứng dậy.

- Thôi ba bận việc đừng làm phiền hai mẹ con mình ăn trước chút ba ăn sau.-vẫn nở nụ cười nhưng cô nhóc biết mẹ rất cô đơn thì phải.

Đến ngày cuối tuần là ngày theo thường lệ ba dẫn con đi công viên.

- Mẹ khi nào ba về.-đã tám giờ tối vẫn chưa thấy ba.

- Chút nữa ba về chút nữa thôi.-mẹ nó nhìn đồng hồ.

Một tiếng trôi qua.

- Ba có về không mẹ.-cô nhóc lại hỏi.

- Ba sẽ về mà xem chừng ba kẹt xe nên về trễ.-vẫn tiếp tục chờ đợi.

Lần này là hai tiếng mười một giờ, cô nhóc chờ không được nữa nằm xuống bàn yên giấc.

Người mẹ lo lắng đúng ra đã về từ sớm không lẽ có chuyện gì xãy ra, tâm trạng bồn chồn không yên. Mẹ bế cô nhóc lên phòng ngủ tiếp tục xuống chờ cửa. Cho đến khi ba bước vào trên người cũng đầy mùi rượu.

- Anh đi đâu giờ này mới về.-cũng hơn một giờ kém.

- Tôi đi làm ăn cô không biết đừng hỏi nhiều.-trả lời thái độ lạnh nhạt.

- Bây giờ làm ăn cái gì anh nói rõ xem.-đã nhiều lần như vậy nên người mẹ nhịn không được lớn tiếng nói.

- Đó là chuyện của tôi cô chỉ cần làm tốt vai trò của cô là được.-lời nói cay đắng nhất vừa thốt ra làm tim người mẹ như vỡ nát.

- Tại sau anh nói với em những lời như vậy em biết nói với con thế nào.-nước mắt bắt đầu rơi nhưng cũng phải cố hỏi từng chữ theo tiếng nất nghẹn ở cổ.

- Tôi là như vậy cô chịu được thì chịu không thì thôi, còn con cô muốn nói gì cứ nói, tuỳ cô.-nói xong như phủi bỏ tất cả bước lên bậc thang.

Người mẹ suy sụp ngã quỵ xuống đất khóc nức nở. Cô nhóc núp ở cửa những gì ba làm với mẹ cô thấy hết vội chạy tới ôm mẹ vào lòng, nhay nhanh giọt nước mắt trên mặt mẹ. Từ ngày hôm đó cô nhóc không còn yêu thương ba nữa không cần ba phải tránh mặt cô, mà chỗ nào có ba cô nhóc đi chỗ khác như vậy cô thoải mái hơn, lâu dần trở thành thối quen nên tình thương của hai ba con dần trở nên phai mờ và nhạt dần. Ngày nào cũng chỉ hai mẹ con và cứ như vậy chỉ hai mẹ con cùng ăn cùng vui chơi cùng đùa và cùng mua sắm, nguồn sống duy nhất của người mẹ bây giờ chính là đứa con. Nhưng cuối cùng ngày đó cũng đến, ngày định mệnh xãy ra khi cô nhóc vừa được sáu tuổi. Những gì không bao nghĩ tới đã hiện diện trước mặt cô nhóc, làm cô nhóc không kịp chấp nhận mọi chuyện cũng rất rõ ràng. Ba có vợ và con riêng bên ngoài.

•••••••••••

***Hiện tại:

Đó chính là quá khứ còn sót lại của chính nó từ đó mới có sự hiện diên cô gái tên Lâm Thị Ánh My, những kí ức tươi đẹp đầy hạnh phúc dẫn theo sau đầy đau thương và tàn nhẫn chính cũng vì danh lợi, tiền tài, vật chất làm con người ta thay đổi. Từ hai bố con rất yêu thương nhau trở thành hai đối thủ không đội trời chung, một mất một còn không ai ngờ đến chuyện đó lại xãy ra.

Nhưng thật nó đã xãy ra ngay ngày hôm nay hiện tại. Những kí ức tua đi tua lại như cuốn phim, tình tiết vui buồn lẫn lộn làm cảm xúc của nó cũng bị cuốn theo.

- Không ngờ ta cũng có ngày hôm nay.-ông ta đỏ mặt sản nghiệp của ông không cánh mà bay nhưng không phải là người lạ.

- Ông Nguyễn ông yên tâm con bé sẽ giữ Nguyễn Thị thật tốt.-ba nó ra ngoài đi ngang qua nói nhỏ vào tai nó.

- "Ta có chuyện muốn nói về con và mẹ con, tối nay con đến nhà ta nhớ đừng cho ai theo".-không cần trả lời ba nuôi nó đi thẳng ra ngoài. Dù gì cũng đã rất mệt mỏi rồi mọi việc nên nói cho nó biết.

Nó nghe xong cũng không biết ông ta là giả hay đùa nhưng phải đi thử một phen, dù gì cũng liên quan tới mẹ nó. Hắn nhìn nó ánh mắt dò xét đúng là hôm nay hắn đã có vị trí trong nó rồi, để xem ai dám tới gần nó, không biết không có tội mà biết rồi còn dám gần nó thì không thể không xử, hôm nay nó quá mệt mỏi rồi.

Mọi người dần ra bắt tay nó và hắn nhưng nhanh chống bị Bin cậu và anh ngăn lại xã giao. Nó nhanh chống đưa ba mẹn ra ngoài, hắn theo sau.

- Để con đưa ba mẹ về nhà nghĩ ngơi.-nó ân cần ba mẹ mới sang chắt còn mệt.

- Không ba phải bay về ngay còn rất nhiều việc phải làm.-ông Lâm lên tiếng ông thật sự rất bận.

- Mẹ nói hết lời ba con mới cho mẹ sang, dù không nhiều thời gian nhưng gặp con cưng là mẹ vui lắm rồi chứ ba con suốt ngày có công việc.-bà chỉ trích ông Lâm.

- Mà sau tự nhiên ba mẹ lại sang đây.-nó muốn hỏi bây giờ mới được hỏi.

- Tin này có người báo cho ba mẹ, biết ngay con cần tới sự giúp đỡ bác Trần, nên ba đích thân đi nhờ ông bạn già nầy, không ngờ mẹ con cũng đòi theo.-ba nó nói hiện ý cười ra mặt.

- Mà bác Trần đâu rồi ba sau con không thấy.-nó nhìn xung quanh cũng chẳng thấy ai.

- Bác ấy có việc gấp đi trước hẹn khi khác sẽ gặp con, bác ấy cũng khen con rất nhiều.-ba nói trả lời ngay nó cũng hiểu vấn đề.

- Không nói chuyện gì ngoài chuyện người dưng ak. Đứa con gái này không cần ta chứ gì biết vậy bỏ quách con cho xong.-bà Lâm vờ đi.

- Mẹ ak con đã có ý đó đâu, bây giờ mẹ cùng ba về rãnh con sẽ sang.-nó bóp vai mẹ nó rất chu đáo.

- Ờk mà này con đã nghĩ học sau không về Mĩ ở đây làm gì, sẵn hôm nay xong mọi chuyện về cùng với ta.-ba nắm chặt tay nó kiên định.

- Mẹ con còn chuyện ở về chưa về được mẹ về trước con hứa xong hết con về ngay.-nó chưa thể đi khi mọi chuyện chưa hoàn thành.

- Đứa con gái này không mau về lấy chồng lớn như vậy rồi không lo hạnh phúc của mình đi.-mẹ nó lại càu nhàu.

- Đi thôi tôi sắp trễ cuộc hẹn rồi, chuyện của con nhỏ để tự làm theo quyết định của mình, để cho con bé tự do làm điều mình thích.-ông Lâm bên vực nó, nó cười ra mặt.

- Hai ba con ngươi định hùa ak, về thì về ngươi khi nào về biết tay ta.-mẹ nó doạ.

- Dạ để con đưa hai bác ra sân bay.-hắn nãy giờ mới lên tiếng.

- Cậu là ai.-mẹ nó nghi hoặc hỏi.

- Dạ con là bạn My con trai Trịnh Gia.-hắn giới thiệu làm nod hú hồn tưởng hắn nói làm gì khác của nó không biết nói sau.

- Thì ra đây cậu ấm nhà Trịnh, nghe nói rất tài, trí tuệ hơn người, rất có khí chất.-ông Lâm khen hắn đac từng nghe qua danh tiếng của hắn.

- Dạ bác quá khen con vẫn còn thua xa bác Lâm đây.-hắn nói chuyện kính nể một phần, làn ông Lâm càng vừa ý.

- Thôi hẹn con khi khác nói chuyện nhiều hơn bây giờ ta phải đi trước, khỏi cần đưa ta tự đón xe đi tụi con đã mệt về trước nghĩ ngơi đi.-ông Lâm từ tốn.

- Dạ ba mẹ về cẩn thận con với Phong đi trước, mẹ yêu giữ sức khoẻ nha.-nó hôn má mẹ nó cái ra xe hắn.

- Đi đi đứa con gái hư.-bà mắng yêu nó chứ thương nó còn không hết.

Nhanh như chớp xe hắn lăn bánh phóng đi, hai ông bà nhanh chống ra sân bay trở về Mĩ, cuộc nội chiến kết thúc.

~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.