(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Họ quen nhau đã gần 26 năm.
Theo thời gian trôi đi, số năm quen biết sẽ ngày càng tăng lên, như một cột mốc đánh dấu trong đời, chỉ sau gia đình, mãi mãi lớn hơn bất kỳ mối quan hệ nào khác.
Nhưng họ vẫn chưa bao giờ thực sự hiểu nhau.
Giống như hồi còn đi học, Bành Húc Thăng không tài nào hiểu nổi cách phối giày đỏ bên trái, giày xanh bên phải của Tất Tiêu, Tất Tiêu cũng luôn thấy những bộ đồ trắng đen xám của hắn thật đơn điệu và lỗi thời.
Tựa như lúc này, khi Tất Tiêu hỏi hắn có phải định hôn môi hay không.
Khoảnh khắc hơi thở của họ gần như chạm vào nhau, Bành Húc Thăng lại thấy ý cười thoáng qua trong đáy mắt Tất Tiêu.
Tiếng xèo xèo dữ dội phát ra từ phía sau kéo cả hai về thực tại.
“Nước trong nồi trào rồi.” Tất Tiêu nhắc.
Bành Húc Thăng đành kìm nén bản thân, thả anh ra.
Hắn quay người, chỉ hai bước đã đến bếp tắt lửa, lấy khăn lau sạch nước tràn trên mặt bàn. Lau xong, hắn giặt khăn thật sạch rồi treo lại vào chỗ cũ.
Chờ đến khi Bành Húc Thăng quay đầu lại, Tất Tiêu đã không thấy đâu.
Chỉ đến khi hắn mang bát mì ra mới thấy Tất Tiêu ngồi ở bàn ăn, áo thun trắng đã đổi thành áo thun đen, tay đang cầm tờ hướng dẫn sử dụng thuốc.
Thấy Bành Húc Thăng đi tới, Tất Tiêu nhét tờ giấy vào hộp, đứng dậy nói: “Để tôi đi rửa hai cái bát.”
Bành Húc Thăng im lặng, cảm giác nóng rực trong tim ban nãy giờ đã nguội lạnh, tựa tro tàn sau cơn phun trào của núi lửa.
Là do hắn không kiểm soát được bản thân nên mới nổi điên trước, cũng là do Tất Tiêu cứ hết lần này đến lần khác chọc ghẹo.
Có lẽ trước kia Tất Tiêu nhận xét về hắn không sai, hắn thực sự rất điên.
Vừa rồi khi nước trong nồi trào ra, thật ra hắn chẳng buồn quan tâm. Ánh mắt hắn chỉ lo dán chặt vào cằm Tất Tiêu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, làm thế nào để cắn mạnh một cái cho đã.
“Cạch!” một tiếng, Tất Tiêu đặt bát và đũa trước mặt hắn, “Tự lấy đi.”
Tất Tiêu dùng đũa gắp một phần mì từ nồi ra bát, lại lấy muỗng múc nước súp rưới lên trên.
Mặc dù chỉ là mì gói đơn giản nhưng mùi thơm đậm đà lan tỏa khắp phòng lại khá hấp dẫn.
Bành Húc Thăng không cho hết gói gia vị vào, chỉ nhỏ vài giọt dầu. Trước khi nấu hắn còn ngâm mì trong nước để mì mềm hơn, Tất Tiêu nhớ rõ, Bành Húc Thăng luôn thích ăn mì dai một chút cơ mà.
“Bây giờ em không ăn được đồ quá nóng.” Bành Húc Thăng cũng tự múc cho mình một bát.
“Biết rồi, tôi đâu có ngốc.” Tất Tiêu liếc nhìn đồng hồ. “Hơn 1 giờ rồi, chiều nay mấy giờ anh đi làm?”
“2 giờ.”
Tất Tiêu suy nghĩ một lúc, từ nhà anh đến bệnh viện thành phố lái xe chỉ mất 15 phút, đã được xem là gần. Nhưng nếu Bành Húc Thăng ăn xong mới về nhà, chắc chắn không kịp giờ làm.
Anh biết, nếu không phải vì mang thuốc cho mình, có lẽ Bành Húc Thăng đã tranh thủ về nhà nghỉ ngơi được nửa tiếng. Anh có một người bạn cũng làm việc ở bệnh viện thành phố, cậu ta thường xuyên than phiền trong nhóm rằng ngày nào cũng thiếu ngủ, phải chắt chiu từng phút để chợp mắt, vào ca là lo đủ thứ chuyện với bệnh nhân, áp lực tinh thần cực lớn.
“Chừng nào anh đi?” Tất Tiêu hỏi.
“Tôi còn chưa ăn miếng nào, em đã vội đuổi tôi đi rồi à?”
“Từ lúc anh bước chân vào cửa nhà tôi, tôi có đuổi anh câu nào chưa?” Tất Tiêu muốn trợn trắng mắt, “Anh có giỏi thì ăn đến mai cũng được.”
Bành Húc Thăng còn thật sự suy nghĩ một hồi, “Ý là mai đi cũng được sao?”
“Mẹ nó, anh không đi làm à?”
“Có chứ.” Bành Húc Thăng mặt dày đến bất ngờ, “Nhưng lát nữa tôi nghỉ ngơi ở đây một chút rồi mới đi.”
Dù gì Bành Húc Thăng cũng vừa giúp anh một việc, Tất Tiêu không thể thẳng thừng đuổi hắn đi, huống hồ yêu cầu này cũng hợp lý — tuy giọng điệu của Bành Húc Thăng nghe giống mệnh lệnh hơn là thương lượng.
“Được, anh ngủ sofa đi, tôi có gối.”
“Nhà em không có phòng cho khách sao?”
“Không có.”
Căn hộ này không lớn, cấu trúc thế nào, có bao nhiêu phòng, liếc mắt một cái là thấy hết.
Bành Húc Thăng hỏi: “Căn phòng bên trái dùng để làm gì?”
“Tôi ngủ.”
“Vậy còn phòng bên phải?”
“Phòng chứa đồ.”
“Em lấy phòng khách làm phòng chứa đồ?”
“Sao, không được hả?”
Anh không lừa Bành Húc Thăng, bạn anh trước khi di cư sang Úc đã gửi đồ ở đây vì không kịp mang theo. Trước khi đi, cậu ta đóng gói tất cả lại, chất đầy trong phòng khách, giao cho Tất Tiêu tùy ý xử lý. Nhà vốn không có ai đến làm khách, dùng để chứa đồ tạm cũng không sao.
Sau này công việc bận rộn, Tất Tiêu chưa có thời gian động đến, căn phòng ấy vẫn chất đống y như một năm trước.
“Anh chỉ ngủ có 10 phút, còn muốn tôi dọn cả phòng khách cho anh hả?”
Bành Húc Thăng dùng đũa trộn mì, hỏi: “Bình thường không có ai qua nhà em ngủ nhờ sao?”
Tất Tiêu nghịch điện thoại, hờ hững đáp: “Nếu có người cần thì có thể ngủ chung với tôi, giường của tôi rất rộng.”
Động tác trộn mì của Bành Húc Thăng khựng lại, “Ai cũng có thể ngủ chung với em?”
Tất Tiêu nhận ra trong lời nói của Bành Húc Thăng có gì đó sai sai, nhưng đúng lúc đó, anh mở wechat ra, nhìn thấy tin nhắn từ Chu Viện cách đây hai phút, lập tức quên luôn cảm giác kỳ lạ từ câu hỏi của Bành Húc Thăng.
[Chu Viện]: Tôi vừa nói với anh ấy chuyện mang thai rồi.
[Tất Tiêu]: Cậu ta phản ứng thế nào?
Chu Viện trả lời gần như ngay lập tức: Có vẻ rất vui.
[Tất Tiêu]: Vui là phải.
Anh lại gõ tiếp: Như thế thì cậu ta sẽ có lý do để thuyết phục cậu không ly hôn nữa.
Tin nhắn lần này phải mất gần hai phút Chu Viện mới trả lời: Tôi đã hỏi bác sĩ, vẫn có thể bỏ đứa bé…
[Tất Tiêu]: Vậy cậu nghĩ thế nào?
[Chu Viện]: Tôi…
[Chu Viện]: Nói thật…
[Chu Viện]: Tôi không biết.
Tất Tiêu thở dài.
Anh đặt điện thoại lên bàn, đứng dậy đi thẳng về phía “phòng chứa đồ”, hoàn toàn phớt lờ người nào đó đang không vui.
Bành Húc Thăng cố nhịn hết lần này đến lần khác mới không đập đũa xuống bàn.
Bọn họ bây giờ chẳng còn quan hệ gì, nhưng sự thờ ơ của Tất Tiêu vẫn khiến hắn vô cùng, vô cùng khó chịu.
Nhưng chưa được bao lâu, Tất Tiêu đã quay lại.
Trên tay anh ôm một chiếc chăn có hình bóng rổ trong cực kỳ… ngu ngốc. Anh quăng cái chăn lên sofa, quay sang nói với Bành Húc Thăng: “Chăn này tôi chưa giặt đâu, anh chịu khó dùng tạm đi.”
Sắc mặt của Bành Húc Thăng dịu đi đôi chút, nhưng giọng điệu vẫn còn chanh chua như cũ, “Vậy ai mới đủ tư cách khiến em giặt chăn? À, chắc ngủ thẳng trên giường rồi, cần gì chăn nữa.”
“Nếu không thích thì ra xe mà ngủ, sofa nhà tôi không phải ai cũng được chào đón đâu.”
Tất Tiêu chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, quay lại ghế tiếp tục gắp một đũa mì, thổi nguội rồi từ tốn ăn.
Mì nấu rất mềm, để nguội sẽ bị dính cục, ăn càng dở.
Bành Húc Thăng cũng bắt đầu ăn mì, bàn tay cầm đũa nổi rõ gân xanh.
Những thay đổi nhỏ trong cảm xúc của hắn, Tất Tiêu đều thấy hết.
Bành Húc Thăng rất thích giả vờ, nhưng trước mặt Tất Tiêu, hắn chẳng thèm che giấu, cứ tự nhiên thể hiện mọi điều xấu xa nhất của mình một cách triệt để. Trước năm 20 tuổi, Tất Tiêu luôn thấy hắn vừa giả tạo vừa cay nghiệt.
“Vừa nãy tôi chỉ nói đùa thôi, nếu ai đó coi là thật thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Tất Tiêu ăn hai miếng lại ngưng một chút, như vậy thì mặt mới không đau.
“Với cả, tôi không phải kiểu người dễ dãi, sẽ không tùy tiện cho người khác vào nhà, giữ người ta lại ăn cơm, rồi ngủ với tôi. Hai mươi mấy năm nay, dù chúng ta không thân, anh cũng nên biết điều đó về tôi chứ.”
Không hiểu sao lại bắt đầu cãi nhau, trong khi Tất Tiêu hoàn toàn không có ý đó.
Có lẽ họ chính là hai thái cực hoàn toàn đối lập, chẳng bao giờ hòa hợp được.
Tất Tiêu đã nhận ra điều này rất rõ từ 4 năm trước.
Sau bữa trưa, Bành Húc Thăng không hề có ý định rửa bát, mà đi thẳng tới sofa, nằm xuống.
Tuy Tất Tiêu không giỏi nấu nướng nhưng cũng từng nghe qua quy tắc “ai nấu thì không rửa.”
Thế là anh chẳng phàn nàn gì, lần đầu tiên đứng trong bếp nhà mình vật lộn với mấy cái bát.
Bành Húc Thăng nằm trên sofa, có thể nghe thấy tiếng nước từ trong bếp vọng ra.
Sofa rất êm, nằm không bị cấn, hắn kéo chiếc chăn kia qua, đưa lên mũi ngửi thử.
Không có mùi của Tất Tiêu, ngược lại có chút mùi ẩm mốc phảng phất.
“…” Bành Húc Thăng có chút ghét bỏ kéo chăn xuống, đắp qua loa dưới bụng.
Lúc Tất Tiêu bước ra, Bành Húc Thăng đã nhắm mắt nằm trên sofa.
Những lúc Bành Húc Thăng yên tĩnh như khi nấu ăn hay khi ngủ đều khiến Tất Tiêu cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Không có việc gì làm, Tất Tiêu ngồi bệt xuống thảm nhắn tin với Chu Viện vài câu.
Khoảng 10 phút sau, thấy thời gian cũng đã đủ, anh đang định gọi Bành Húc Thăng dậy, lại bị chuông báo thức của hắn cướp mất cơ hội.
“Anh ngủ rồi hả?” Tất Tiêu tò mò hỏi.
Chẳng biết Bành Húc Thăng nói thật hay đùa: “Ngủ rồi.”
Hắn dậy rất nhanh, mặc áo khoác dài màu xám, chỉnh lại quần áo tóc tai chưa đến ba phút đã đâu ra đấy, thần thái rạng rỡ.
Trước khi đi tâm trạng hắn còn rất vui vẻ, nhắc nhở Tất Tiêu một câu: “Tuần sau nhớ hẹn lịch tháo chỉ đấy.”
Tất Tiêu hào phóng tiễn hắn ra cửa, vẫy tay: “Không tiễn.”
Khi Bành Húc Thăng vừa định rời đi, lúc cửa sắp đóng, hắn bất ngờ chặn lại, nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Tôi biết em không phải loại người như thế.”
Lời này làm Tất Tiêu khựng lại.
Đợi đến khi hắn thật sự đi rồi, Tất Tiêu mới hoàn hồn, khẽ bực mình bật ra một câu: “Biết con khỉ!”
Rồi “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.
***
Ăn cơm xong, Tất Tiêu uống thuốc, chợp mắt một lúc rồi mới đến văn phòng luật.
Buổi chiều thuốc tê đã tan gần hết, mặt anh bắt đầu sưng lên, vết thương cũng từ từ nhói đau.
Tất Tiêu uống một viên thuốc giảm đau rồi đến văn phòng giúp luật sư Trần xử lý vài tài liệu, không có nhiều việc cần làm, anh liền tranh thủ tan làm sớm.
Lúc thuốc giảm đau còn tác dụng, Tất Tiêu thấy tinh thần mình vô cùng tốt đẹp, nhưng theo thời gian, khi thuốc tê tan hết, cơn đau lại kéo cảm xúc anh xuống đáy.
Buổi tối, sau khi xong xuôi công việc, cơn đau lại dồn lên, đau đến mức khiến anh phải nhảy cẫng lên.
Tất Tiêu nghĩ bụng, có khi ngủ rồi sẽ đỡ hơn.
Ôm chút hy vọng mong manh, anh leo lên giường lúc 10 giờ rưỡi.
Nhưng chẳng ăn thua gì.
Anh không ngủ được.
Khoảng 12 giờ, sau khi bật ASMR hỗ trợ giấc ngủ, anh mới cảm thấy mơ màng chìm vào giấc ngủ một chút. Nhưng không lâu sau, chỉ cần xoay người một cái anh đã bị đau đến mức tỉnh hẳn.
Mỗi khi anh nằm xuống, dường như có dây thần kinh nào đó bị kéo căng theo, đau đến mức thái dương cũng giật lên từng cơn.
Trong lúc mơ màng, anh muốn dùng điện thoại để phân tán sự chú ý, nhưng đều vô dụng cả.
Nhẫn nhịn mãi, cuối cùng Tất Tiêu không chịu nổi nữa.
Anh bò dậy, xỏ dép lê bước ra phòng khách tìm thuốc giảm đau.
Thuốc giảm đau bác sĩ kê vốn không nhiều, anh định cố nhịn, mỗi ngày chỉ uống một viên, ai ngờ không có thuốc thì anh không tài nào ngủ nổi.
Uống xong thuốc, Tất Tiêu quay về giường, lại phát hiện điện thoại vẫn còn sáng.
Nhìn kỹ mới nhận ra điện thoại đang trong trạng thái… gọi điện!
Ai gọi cho anh vào giờ này?
Không đúng không đúng, Tất Tiêu lắc lắc đầu, tỉnh táo hơn một chút, cuối cùng mới nhận ra là anh đã vô tình gọi cho người khác.
Chắc vừa nãy lúc quăng điện thoại lên giường mà không khóa màn hình, lúc xuống giường vô tình đụng trúng.
Nhìn thời gian cuộc gọi — 1 giờ 50 phút sáng.
“…”
Trong lòng Tất Tiêu đã chuẩn bị sẵn tin nhắn xin lỗi, còn đang định cúp máy ngay thì đầu dây bên kia đã nhận cuộc gọi!
Giọng nói quen thuộc đến không thể quen hơn vang lên: “…Tất Tiêu?”
Tất Tiêu: “…”
Có lẽ do bị đánh thức, giọng của Bành Húc Thăng hơi khàn: “Em sao thế?”
Tất Tiêu bình tĩnh trả lời: “Không có gì.”
Bành Húc Thăng: “Không có gì?”
Tất Tiêu: “…”
Anh không thể nói thật được, nếu bảo lỡ tay bấm nhầm, Bành Húc Thăng chắc chắn sẽ hỏi tại sao giờ này vẫn chưa ngủ, rồi chắc chắn sẽ đoán ra là anh bị đau đến tỉnh.
Thế là Tất Tiêu liền bịa chuyện: “Chuyện này hơi khó nói.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, hỏi lại: “Chuyện gì?”
“Ờm,” Tất Tiêu ấp úng, “Tôi muốn hỏi, anh có muốn ăn hải sản không?”
Tác giả:
Bành Húc Thăng: Là tôi điên hay em ấy điên đây.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");