Nhổ Răng Khôn Gặp Lại Bạn Trai Cũ

Chương 28




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh, cuối tháng 8, Tất Tiêu bị gọi về trường để tập luyện chuẩn bị cho đêm hội chào đón tân sinh viên vào tháng 9.

Tất Tiêu từng tham gia vào câu lạc bộ âm nhạc của trường khi còn là sinh viên năm nhất, trong ban nhạc cậu đảm nhận vai trò chơi keyboard.

Ngày xưa cậu từng học piano chung với Bành Húc Thăng, cùng đăng ký tại một trung tâm. Nhưng nếu Bành Húc Thăng học được bốn, năm năm thì cậu chỉ học vỏn vẹn bốn, năm tháng. Nếu bị Hồng Diệp phát hiện cậu được đào tạo để trở thành “nghệ sĩ piano,” nhưng lại đi chơi trong ban nhạc thì chắc chắn sẽ tức đến giậm chân.

Đêm hội chào tân sinh viên diễn ra trong khán phòng âm nhạc của trường, có cả phát sóng trực tuyến và trực tiếp. Vì chỗ ngồi có hạn, vé vào cửa chỉ được rút thăm ngẫu nhiên trong số các sinh viên mới.

Là thành viên nội bộ, Tất Tiêu nhận được một vé VIP, thế là cậu đã đưa nó cho Bành Húc Thăng.

Đây là lần đầu tiên Bành Húc Thăng xem cậu biểu diễn.

Khán phòng đầy kín chỗ, một biển người đông nghịt, khi ánh đèn sân khấu tắt đi, không ai có thể nhìn rõ ai, chỉ có những cây gậy phát sáng đầy màu sắc lắc lư trong không khí náo nhiệt.

Bành Húc Thăng ngồi ở hàng ghế thứ hai bên trái, đối diện trực tiếp với Tất Tiêu, có thể nhìn rõ dáng vẻ của cậu.

——Rạng rỡ, phóng khoáng, tự tin ngút ngàn, khiến người ta không thể rời mắt.

Tất Tiêu trên sân khấu như phát ra hào quang.

Xung quanh mọi người đều đang hò reo, cổ vũ, cơ thể hòa nhịp theo tiếng nhạc, không khí vô cùng sôi động.

Nhưng ánh mắt của Bành Húc Thăng chỉ dán chặt lên người Tất Tiêu.

Cậu mặc đồng phục đen của ban nhạc, mặt sau áo in logo lớn lấp lánh của nhóm, dưới ánh sáng sân khấu càng thêm rực rỡ. Trên cổ cậu còn đeo một sợi dây chuyền bạc, theo từng động tác của cậu mà đung đưa, khiến tim anh rối loạn.

Cậu tỏa sáng trong lĩnh vực mà cậu yêu thích, Tất Tiêu thật sự rất ngầu.

Khi vừa bước lên sân khấu, Tất Tiêu cũng đang tìm kiếm Bành Húc Thăng.

Ngón tay lướt qua phím đàn, ánh mắt cũng lướt qua hàng ghế đầu tiên.

Cuối cùng dừng lại ở bóng dáng quen thuộc ấy.

Cậu khẽ cong môi nở một nụ cười.

Trái tim vốn đang đập loạn cũng nhẹ nhàng trở về đúng nhịp.

Lần biểu diễn này là một tiết mục medley được cả nhóm tập luyện trong thời gian dài vì khá khó. Trước khi lên sân khấu, tất cả mọi người đều có chút hồi hộp, cậu cũng không ngoại lệ.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của Bành Húc Thăng, mọi cảm giác lo lắng đều tan biến.

Trong lúc biểu diễn, cậu hoàn toàn chìm đắm trong âm nhạc, không còn chút tạp niệm nào.

Khi màn trình diễn kết thúc, một suy nghĩ kỳ quái chợt lóe lên trong đầu cậu.

Cậu đặc biệt, đặc biệt muốn, ngay khi tiếng vỗ tay vang lên, nhảy xuống khỏi sân khấu, chạy tới ôm lấy bạn trai của mình và đặt lên môi anh một nụ hôn.

Thì ra âm nhạc có thể khiến adrenaline dâng trào, và tình yêu cũng thế.

Buổi biểu diễn diễn ra suôn sẻ, tối hôm đó, Tất Tiêu bỏ lại đồng đội trong câu lạc bộ và chạy theo Bành Húc Thăng ngay sau khi kết thúc.

Trường của hai người không gần nhau lắm, dù đi tàu điện ngầm cũng phải qua mấy trạm, nên sau khi nhập học, cơ hội gặp nhau ít hẳn.

Tuy nhiên, vào những ngày đặc biệt họ vẫn luôn dành thời gian ở bên nhau, ví dụ như dịp đón năm mới.

Năm nay, năm mới trùng với tuần thi cuối kỳ, vì vậy cả hai ôm theo sách chuyên ngành tìm một quán cà phê yên tĩnh vừa ôn bài vừa đón giao thừa.

“Anh có thấy cảnh này quen quen không?” Tất Tiêu nhìn bàn đầy sách hỏi.

“Hửm?” Bành Húc Thăng ngẩng lên, “Là hồi cấp hai à?”

Hồi đó họ thường bị gọi đến học chung, bề ngoài thì bình thản nhưng bên trong ngấm ngầm ganh đua, chỉ mong có thể vượt mặt đối phương.

Tất Tiêu dám chắc mỗi lần làm bài tập cùng Bành Húc Thăng, cậu còn tập trung và nghiêm túc hơn cả lúc thi.

Giờ đây mọi chuyện đã khác, mối quan hệ giữa họ không còn như trước, không còn đối đầu nữa.

Nhưng dường như cũng chẳng thay đổi gì nhiều.

Tất Tiêu đưa cho Bành Húc Thăng một tờ giấy ghi chú: “Đây là kế hoạch của em, em sẽ học thuộc xong trước 12 giờ.”

Bành Húc Thăng cũng đưa tờ ghi chú của mình qua: “Của anh đây.”

“Nếu không làm được thì phạt thế nào?”

“Để đối phương tự đề ra.”

“Được.”

Cuộc đối thoại ngắn gọn và dứt khoát.

Hai người nhanh chóng tập trung vào việc học.

Yêu đương thì yêu đương, nhưng chuyện học hành cũng không thể qua loa, và ganh đua thì nhất định không thể thiếu.

11 giờ 54 phút.

Tất Tiêu gấp sách lại: “Em học xong rồi.”

Bành Húc Thăng tháo tai nghe, cầm sách của cậu lên: “Kiểm tra ngẫu nhiên.”

Tất Tiêu khoanh tay: “Tùy anh chọn.”

Hai người hỏi đáp qua lại vài lần, Tất Tiêu đều trả lời đúng, Bành Húc Thăng cười khẽ: “Cũng được đấy.”

“Nhiệm vụ của anh sao rồi?”

Bành Húc Thăng đưa sách chuyên ngành qua: “Còn hai trang nữa là xong.”

Tất Tiêu nhìn đồng hồ, đã 11 giờ 58 phút.

“Anh cố ý nhường à?”

Nếu không phải mất thời gian kiểm tra cậu, có lẽ Bành Húc Thăng đã kịp đọc xong.

“Không kịp rồi, anh chịu thua.”

Tất Tiêu chăm chú nhìn anh.

“Nói đi, em muốn yêu cầu gì?” Bành Húc Thăng tự nhiên dựa lưng vào ghế, nhìn cậu với vẻ ung dung.

Tất Tiêu không vui nói: “Chúng ta thi đấu công bằng, anh làm vậy, em thắng cũng chẳng thấy thỏa mãn gì.”

Thấy cậu có vẻ không hài lòng, Bành Húc Thăng bắt đầu dỗ dành: “Anh không thể vì muốn thắng mà cố đọc qua loa hai trang sách trong sáu phút được, có đúng không? Còn em thì đã nghiêm túc học thuộc xong cả rồi.”

Nhưng Tất Tiêu đột nhiên đổi giọng: “Nhưng mà—đã thắng rồi, thì anh phải giữ lời, đúng không?”

Nụ cười trên môi Bành Húc Thăng dần nhạt đi, anh nhìn kỹ vẻ mặt của người đối diện, bất chợt có linh cảm chẳng lành.

Tất Tiêu đứng dậy, hai tay chống lên bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, sát lại gần anh.

Bản nhạc du dương vang lên trong quán cà phê, hương cà phê thoang thoảng trong không khí, Bành Húc Thăng cố gắng kìm nén ý định hôn người đối diện.

Anh cố gắng chuyển chủ đề: “Bài hát này hay ghê nhỉ…”

Tất Tiêu lạnh lùng ngắt lời: “Yêu cầu của em là, lần đầu tiên, em muốn ở trên.”

Bành Húc Thăng: “?”

Tiếng ồn ào từ mọi người xung quanh vang lên.

Cả hai ngơ ngác, đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy màn hình điện tử của tòa nhà đối diện nhảy đến con số 0, những bông tuyết nhỏ li ti bên ngoài của kính bắt đầu rơi.

“Trời có tuyết à?”

Hai người bước đến áp mặt sát vào kính, cố gắng nhìn ra ngoài, trông chẳng khác gì hai đứa trẻ tò mò.

“Giả thôi.” Tất Tiêu nhìn một lúc rồi thở dài: “Tuyết nhân tạo mà.”

Bành Húc Thăng bật cười: “Nhưng cũng khá có không khí đó chứ.”

Anh đặt tay lên eo Tất Tiêu, khẽ ôm lấy cậu, thì thầm bên tai: “Chúc mừng năm mới.”

Tất Tiêu nhìn quanh, thấy mọi người đều đang bận rộn chào đón năm mới, người ngắm tuyết, người chụp ảnh, người đăng bài lên mạng xã hội, chẳng ai chú ý đến góc nhỏ của họ. Thế là cậu quay đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Bành Húc Thăng.

Cậu khẽ nói: “Chúc mừng năm mới.”

Tất Tiêu mỉm cười, tâm trạng trông có vẻ rất tốt.

Bành Húc Thăng chớp lấy thời cơ, lập tức hỏi: “Yêu cầu lúc nãy của em, có thể đổi không?”

Tất Tiêu lập tức cau mày: “Cút.”

Bành Húc Thăng im lặng nhìn lên trời.

Không những không thay đổi được suy nghĩ muốn làm “số 1” của ai đó, mà còn nhận được tiếng “Cút” đầu tiên trong năm mới.

Đúng là một năm tuyệt vời.

Sau đêm giao thừa, mãi đến kỳ nghỉ đông hai người mới gặp lại nhau. Sau khi tổ chức sinh nhật cho Bành Húc Thăng, họ mới đặt vé xe về quê.

Cả hai mua vé ngồi cạnh nhau, nhưng lại giả vờ như đi hai chuyến khác nhau, chia làm hai đợt để về nhả. Khi bị hỏi có gặp đối phương trên đường không, họ đều làm như không biết.

Sinh nhật năm nay của Bành Húc Thăng, Bành Đông quên mất, mãi vài ngày sau mới nhớ ra, liền gửi một phong bao lì xì để xin lỗi.

Bành Đông và Trì Lệ Vi ly hôn trong hòa bình, tuy không hợp nhau nhưng họ không làm mọi chuyện trở nên xấu xí. Sau khi ly hôn, vì Bành Húc Thăng, cả hai còn giả vờ hòa thuận sống chung một thời gian.

Dù đã ly hôn nhưng điều đó không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai gia đình. Cha mẹ đôi bên vẫn qua lại, liên lạc với nhau. Trong dịp Tết, khi rảnh rỗi, cả hai nhà lại tụ tập ăn một bữa cơm đoàn viên như những năm trước.

Trước đây, Tất Tiêu luôn phản đối những dịp như thế này, nhưng năm nay, khi Hồng Diệp đề xuất, cậu không nói một lời phản đối, thậm chí còn cảm thấy rất vui vì điều đó đồng nghĩa với việc cậu và Bành Húc Thăng có thể cùng nhau đón năm mới.

Sự thay đổi trong mối quan hệ của họ đến mức Hồng Diệp cũng bắt đầu nhận ra điều gì đó bất thường.

Đêm giao thừa, khi Hồng Diệp đang chuẩn bị bữa cơm tất niên trong bếp thì Tất Tiêu bước tới, rửa một quả táo.

Hồng Diệp gọi cậu lại: “Này, đợi chút.”

Tất Tiêu cắn một miếng táo: “Sao thế mẹ?”

“Đừng chỉ lo ăn một mình, rửa cho Húc Thăng một quả nữa.”

Tất Tiêu: “Ờm.”

Cậu lấy thêm một quả táo từ giỏ trái cây.

Hoàn toàn không có vẻ miễn cưỡng.

Hồng Diệp nghi ngờ: “Từ khi nào mà con lại chủ động thế?”

Tất Tiêu khó hiểu: “Không phải mẹ bảo sao?”

Dù nói vậy nhưng sao vẫn có gì đó không đúng lắm?

Hồng Diệp nhíu mày.

Sợ bà nghĩ ngợi thêm, Tất Tiêu bổ sung: “Hôm nay con vui vì quay trúng được skin mình thích.”

Hồng Diệp giơ cái xẻng nấu ăn, quát sau lưng cậu: “Lại chơi game nữa à!”

Tất Tiêu vội bước nhanh, chuồn ra xa.

Bữa tối lần này do Trì Lệ Vi và Hồng Diệp cùng nấu, vừa làm vừa tám chuyện, không khí vui vẻ đầm ấm.

Tất Chấn Văn và Bành Đông lâu ngày không gặp, ngồi ở phòng khách xem TV, bàn luận về quỹ đầu tư, trò chuyện sôi nổi.

Trong khi đó ở phòng ngủ, Tất Tiêu đè lên người nằm dưới mình, túm lấy cổ áo đối phương, thở ra làn hơi trắng, phả lên mặt Bành Húc Thăng.

Cậu hung dữ hỏi: “Nói, bao giờ thực hiện yêu cầu lần trước của em?”

“Vội vàng thế cơ à?” Bành Húc Thăng cười, đưa tay vuốt mặt cậu.

Tất Tiêu gạt tay anh ra: “Em sợ anh nuốt lời!”

“Để em trên cũng không phải không được…” Bành Húc Thăng cắn nhẹ lên yết hầu của cậu, chậm rãi nói: “Nhưng chắc sẽ hơi mệt đấy.”

Tất Tiêu bị anh trêu đến tim đập loạn nhịp, nhưng vẫn dùng đầu gối huých vào sườn anh để bày tỏ sự bất mãn.

“Định đánh nhau ngày Tết à?”

Bành Húc Thăng nghiêm túc nói: “Cũng được, ai thắng thì ở trên.”

Tất Tiêu nghiến răng: “Anh tính hay lắm!”

Bành Húc Thăng từng học Taekwondo, nếu thực sự đánh nhau, cậu không phải đối thủ của anh.

Bành Húc Thăng lại hôn nhẹ lên má cậu: “Tết nhất, đừng giận mà.”

Tất Tiêu: “…”

Tốt lắm, giận hơn rồi.

“Ăn cơm thôi——”

Tiếng Trì Lệ Vi từ ngoài vọng vào, phá tan cuộc đối đầu.

Bành Húc Thăng xoa nhẹ tai cậu: “Đến giờ ăn rồi.”

Tất Tiêu không cam tâm, cắn mạnh lên cổ anh một cái rồi mới chịu bò xuống.

Bành Húc Thăng điềm nhiên chỉnh lại cổ áo, dùng áo len cao cổ che đi dấu vết Tất Tiêu để lại.

Không còn cách nào, muốn làm “1” thì phải có kiên nhẫn.

Mọi người ngồi vào bàn nhưng không thấy Bành Đông đâu.

Trì Lệ Vi ra hiệu cho Bành Húc Thăng: “Ra ban công gọi bố con vào ăn cơm đi.”

Bành Húc Thăng đứng dậy đi ra ban công, mở cửa ra, luồng gió lạnh ùa vào. Anh chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ, phải rụt người vì lạnh.

Bành Đông đang gọi điện, giữa ngón tay là một điếu thuốc cháy dở, dưới đất vương vãi đầu lọc.

Bành Đông trước đây rất ít hút thuốc, đây là lần đầu Bành Húc Thăng thấy ông nghiện thuốc đến vậy.

Giọng ông trong cuộc gọi rất khó chịu, ép xuống rất thấp, nhưng vẫn nghe rõ sự bực bội.

Đợi một lúc, thấy ông không có ý định cúp máy, Bành Húc Thăng mới lên tiếng: “Bố.”

Bành Đông lúc này mới quay đầu lại.

“Đến giờ ăn cơm rồi.”

Bành Đông dụi tắt điếu thuốc, nói với người ở đầu dây bên kia: “Thôi, không nói với cậu nữa, Tết nhất đừng gọi điện cho tôi, tôi không muốn gặp xui xẻo.”

Cúp máy, ông nhìn Bành Húc Thăng: “Đi thôi.”

Ăn tối xong, Tất Tiêu và Bành Húc Thăng ngồi co ro trên sofa xem chương trình đón giao thừa.

Chương trình có phần nhàm chán, nhưng ở bên nhau thì dường như mọi thứ lại trở nên thú vị hơn một chút.

Cả hai cố tình không ngồi gần, giữa họ đặt hẳn hai chiếc gối, ai nấy đều cúi đầu bấm điện thoại, nhìn qua như chẳng ai để ý đến ai.

[Tất Tiêu]: Tiểu phẩm này thật chán hết sức.

[Bạn trai]: Hay làm gì đó thú vị hơn đi.

Tất Tiêu:?

Chỉ thấy Bành Húc Thăng như làm ảo thuật, từ trong túi lấy ra một bộ bài.

Tất Tiêu hỏi: “Từ đâu ra vậy?”

“Vừa tìm thấy trong phòng em.”

Tất Tiêu: “?”

Sao mình không biết nhỉ?

“Nhưng chỉ có hai người sao chơi được?”

Cậu vừa dứt lời, Tất Chấn Văn đã ngồi xuống bên cạnh: “Cho bố chơi với.”

Ông còn gọi cả Bành Đông tham gia.

Thế là cảnh tượng trở thành bốn người đánh bài, hai người khác cắm cúi xem phim trên máy tính bảng. Còn chương trình giao thừa thì không ngoài dự đoán, trở thành âm thanh làm nền.

Năm nay có lẽ là náo nhiệt hơn hẳn so với mọi năm.

Tất Chấn Văn vốn lão luyện trên bàn bài chẳng khác gì một cao thủ, mấy ván liền khiến Tất Tiêu thua mất cả trăm đồng.

Nhìn ánh mắt đầy ai oán của Tất Tiêu, Tất Chấn Văn chỉ cười hì hì, lại thêm một ván bài thắng lớn, kết thúc hoành tráng.

Tất Tiêu: “…” Không muốn chơi nữa.

Trong tiếng nền là âm thanh đếm ngược.

“Năm, bốn, ba, hai, một…”

“Chúc mừng năm mới!”

“Chúc năm mới tốt lành!”

“Đinh đoong.” Đồng thời, Tất Tiêu nhận được hai tin nhắn từ “bạn trai.”

[Bạn trai]: Chúc mừng năm mới.

[Bạn trai]: [Chuyển khoản 520 tệ]

Phong bao lì xì đầu tiên của năm mới.

Vừa nãy thua tiền, giờ liền bù lại.

Trong tiếng cười nói vui vẻ, Tất Tiêu nhân lúc có chiếc gối trên sofa, khẽ quấn lấy tay Bành Húc Thăng.

Cậu mở lòng bàn tay anh ra, dùng ngón tay từng nét, từng nét viết vào: “Chúc mừng năm mới.”

Năm mới, tuổi mới.

Mong năm mới vượt trội hơn năm cũ.

Tất Chấn Văn đang dọn những quân bài rơi vãi khắp nơi, Bành Đông giúp thu dọn bàn ăn, Hồng Diệp từ bếp mang ra một nồi bánh trôi nóng hổi, Trì Lệ Vi gọi mọi người lại ăn.

Lòng bàn tay Bành Húc Thăng hơi nhột.

Khi quay đầu lại, ánh mắt anh chạm phải đôi mắt Tất Tiêu tràn đầy ý cười.

Nếu thời gian có thể dừng mãi ở khoảnh khắc này, thì thật tuyệt biết bao.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.