Nhổ Răng Khôn Gặp Lại Bạn Trai Cũ

Chương 26




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vừa rồi sau khi hai người tạm biệt, Bành Húc Thăng bước vào nhà nhưng không đóng cửa. Anh đứng ở cửa ra vào, lắng nghe động tĩnh từ phía đối diện, cảm thấy không yên tâm, lo lắng Tất Tiêu sẽ xảy ra xung đột với Hồng Diệp.

Khi Tất Tiêu hoảng hốt lao ra, Bành Húc Thăng cũng ngỡ ngàng, không trả lời câu hỏi của cậu mà hỏi lại: “Có chuyện gì vậy?”

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy sự lo lắng và hoảng loạn hiện rõ trên gương mặt của Tất Tiêu.

“Em… em cũng không biết.” Vừa nói, Tất Tiêu vừa vội vã bước về phía thang máy. “Bố nói ông nội phải nhập viện, em phải về quê ngay.”

Bành Húc Thăng đóng cửa lại, nhanh chóng bước đến gần cậu: “Anh đi với em.”

Đã muộn rồi, tối nay chắc chắn không thể về lại kịp, Tất Tiêu định từ chối, nói rằng cậu có thể đi một mình, nhưng khi ngước mắt nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Bành Húc Thăng, lời từ chối của cậu không thể thốt ra.

Thang máy đến, cậu nắm lấy tay Bành Húc Thăng, kéo anh vào thang máy cùng mình, rồi gật đầu: “Được, anh đi với em.”

Không màng đến việc Hồng Diệp có thể nhìn thấy qua camera trong thang máy hay không, Bành Húc Thăng nắm chặt lấy tay Tất Tiêu, mười ngón tay đan vào nhau, dịu dàng an ủi: “Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Ừm…”

Tất Tiêu vội vã rời đi, lấy điện thoại ra để gọi xe mới nhận ra pin chỉ còn 12%. Thấy vậy, Bành Húc Thăng liền dùng điện thoại của mình để đặt xe, đồng thời nhắc cậu bật chế độ tiết kiệm pin để tránh lỡ những cuộc gọi quan trọng.

Đường đi mất một giờ đồng hồ, không phải là ngắn, Tất Tiêu ngồi không yên, lòng đầy bất an. Mặc dù xe có bật điều hòa, nhưng mùa hè oi bức cộng với sự lo lắng và sợ hãi khiến lòng bàn tay cậu lạnh ngắt.

Bành Húc Thăng nhận ra điều đó, anh không nói gì, chỉ dịch người lại gần hơn, nắm lấy bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của Tất Tiêu.

“Bác tài, làm ơn chỉnh điều hòa lên hai độ.”

“Được.”

Bành Húc Thăng nhìn cậu: “Còn lạnh không?”

Tất Tiêu lắc đầu.

“Chú nói sao thế nào?” Bành Húc Thăng chăm chú nhìn cậu, giọng nói dịu dàng đến mức như muốn xoa dịu trái tim đang rối bời.

Tất Tiêu cúi đầu nhìn mũi giày của mình: “Nói là bị ngã cầu thang, đang được kiểm tra.”

“Ông năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“80.”

Sau một khoảng lặng, Tất Tiêu nói: “Thật ra, vừa rồi mẹ em gọi điện, nhưng em không nghe được.”

Lời này của cậu nghe hơi khó hiểu, nhưng Bành Húc Thăng lập tức hiểu ra.

“Là cuộc gọi anh tắt máy phải không?”

Tất Tiêu khẽ gật đầu: “Ừm…”

Cậu không dám tưởng tượng nếu ông nội thật sự có chuyện gì, mà cậu lại mải cãi nhau với Hồng Diệp, bỏ lỡ cuộc gọi đó và không kịp gặp ông lần cuối, cậu sẽ hối hận và day dứt đến thế nào. Đó sẽ là nỗi tiếc nuối cả đời không thể xóa nhòa.

Bành Húc Thăng nói: “Xin lỗi, anh…”

Tất Tiêu ngắt lời anh: “Không phải lỗi của anh.”

“Nếu thực sự có chuyện, họ chắc chắn sẽ gọi liên tục cho em, không chỉ mỗi cuộc gọi đó.” Cậu cúi đầu nhìn ánh sáng và bóng tối đan xen trên thảm xe. “Em chỉ thấy cảm thán trước sự vô thường của cuộc đời. Lúc tắt máy, em hoàn toàn không nghĩ rằng ông nội sẽ gặp chuyện.”

“Ừ, anh biết rồi.” Bành Húc Thăng cũng cúi đầu, cùng nhìn với cậu.

Ánh đèn bên ngoài xe lúc sáng lúc tối, hắt vào trong, bị chia thành những mảng sáng tối lốm đốm. Xe chạy qua khu đô thị sầm uất, hướng về thị trấn yên tĩnh ở vùng ngoại ô, xung quanh dần trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng xe lao đi và tiếng gió rít qua.

“Hình như ông từng gặp anh rồi phải không?” Tất Tiêu đột nhiên lên tiếng.

Bành Húc Thăng ngẩn ra một lúc, rồi nhận ra “ông” mà cậu nói là ai. Anh trả lời: “Hửm? Gặp hồi nhỏ rồi.”

Tất Tiêu khẽ lẩm bẩm: “Ông đối xử với em rất tốt.”

Dù cậu luôn vô tư gọi ông là “lão già,” nhưng tình cảm giữa hai người lại vô cùng sâu đậm. Cái tên “Tất Tiêu” của cậu cũng chính là ông đặt, mang ý nghĩa mong cậu có cuộc sống tự do tự tại, vui vẻ hạnh phúc.

Những năm trước, khi bà Hồng và ông Tất bận rộn công việc, ông nội từng lên thành phố ở với gia đình một thời gian. Dưới sự “nuôi dưỡng tự do” của ông, Tất Tiêu mỗi ngày đều chơi đùa đến mức cả người lấm lem như quả bóng bùn, tối mịt mới về nhà. Đó cũng là khoảng thời gian mà cậu thực sự sống đúng nghĩa “tự do tự tại.”

Ông nội từ nhỏ sống ở nông thôn, quen với việc đồng áng. Ông thích cho gà ăn, leo núi, sống cuộc sống ung dung tự tại. Vì thế, chỉ vài năm sau, ông lại trở về quê, dù ai mời thế nào cũng không chịu rời đi. Gia đình lo lắng vì tuổi ông đã cao, nhưng ông lại bướng bỉnh, hễ ai khuyên là sẽ giận dỗi ngay.

“Ông nội sức khỏe vẫn tốt, bình thường không có bệnh gì nghiêm trọng, nhưng lần này em lo cú ngã này sẽ để lại di chứng.”

“Không sao đâu, đến đó rồi hỏi rõ tình hình, nghe bác sĩ nói xem sao.”

“Ừ, hy vọng ông nghe lời một chút, đừng gây khó dễ cho bác sĩ.”

Bành Húc Thăng nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cậu, dịu dàng an ủi: “Yên tâm đi, có chú với dì ở đó mà.”

“Ừm.”

Tất Tiêu nghiêng người dựa vào Bành Húc Thăng, anh lập tức ngồi thẳng để cậu tựa thoải mái hơn.

Sau một hồi im lặng, Tất Tiêu không nhịn được lên tiếng: “Anh có thể đừng nói chuyện bằng giọng điệu đó không… nghe kỳ lắm.”

Bành Húc Thăng nhướn mày: “Giờ mà còn muốn anh cà khịa với em thì mới chịu được à?”

Tất Tiêu cười nhẹ: “Đúng, thế mới hợp.”

Bành Húc Thăng: “…”

Khi đến bệnh viện đã quá nửa đêm, Bành Húc Thăng đi cùng Tất Tiêu lên lầu, nhưng anh dừng lại ở hành lang, không đi vào. Hai người đối đầu với nhau suốt nhiều năm, nếu để Hồng Diệp và ông Tất nhìn thấy, dù lấy lý do gì cũng khó mà giải thích.

Trong lúc chờ Tất Tiêu, Bành Húc Thăng nhận được tin nhắn từ Trì Lệ Vi. Bà vừa bay từ Bắc Kinh về, chuyến bay vốn dĩ là vào buổi chiều nhưng bị hoãn, mãi đến khuya mới hạ cánh. Thấy Bành Húc Thăng không ở nhà, bà nhắn hỏi xem anh đang ở đâu.

Tin nhắn gửi từ mười lăm phút trước, nhưng Bành Húc Thăng không trả lời, có lẽ Trì Lệ Vi cũng chẳng thật sự quan tâm anh đi đâu, có khi gửi xong tin nhắn đã ngủ mất rồi.

Tất Tiêu không để anh chờ lâu, nhanh chóng quay lại, cậu vỗ nhẹ vào vai anh từ phía sau: “Đi thôi.”

Bành Húc Thăng bất ngờ quay đầu, cất điện thoại đi, hỏi: “Ông nội thế nào rồi?”

“Khá nghiêm trọng.” Tất Tiêu có chút mệt mỏi nói, “Nhưng ông vẫn rất tỉnh táo, đuổi hết mọi người ra ngoài, còn lớn tiếng đòi về nhà nữa.”

“Rồi sao nữa?” Bành Húc Thăng theo bản năng muốn nắm tay cậu, nhưng nghĩ đây là nơi công cộng nên đành kiềm lại.

Tất Tiêu hừ một tiếng rồi nói: “Em vào trong rồi, chắc chắn không để ông đi. Em với ông cãi nhau một trận, vì ông bị thương nặng, lại là người sai trước nên không cãi thắng em được.”

Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy cảnh tượng đó thật thú vị.

Bành Húc Thăng không kìm được, ôm cậu một cái rồi nhanh chóng buông ra, nói: “Không sao là tốt rồi.”

Cái ôm đến bất ngờ, Tất Tiêu gãi gãi mũi: “Đi thôi, chúng ta đi trước, đừng để bố em bắt gặp.”

Hai người xuống lầu, đứng ở cửa bệnh viện, Tất Tiêu hỏi: “Anh có mang chứng minh thư không?”

“Có chứng minh thư điện tử.”

“Vừa nãy em dò la được khách sạn của bố mẹ rồi, chúng ta tránh là được.”

“Họ không nói gì à?”

“Họ vốn bảo em đừng đến, thấy em đến rồi cũng không tiện nói gì.” Tất Tiêu vừa xem bản đồ vừa nói: “Lúc em đi họ hỏi đi đâu, em bảo không cần họ quản.”

“Ghê gớm thật?”

Nghe ra được giọng điệu cười cợt, Tất Tiêu dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người anh một cái, rồi nói tiếp: “Không xa, đi bộ từ đây đến khách sạn chỉ 8 phút thôi.”

Tất Tiêu đã về đây nhiều lần, rất quen thuộc nơi này. Mỗi kỳ nghỉ hè hay đông, cậu đều trở về ở vài ngày, theo ông cụ “trải nghiệm cuộc sống.” Hồi cấp hai có mấy người bạn thân còn về cùng cậu, chen chúc trong căn phòng ở quê để ngủ trên chiếu. Tuy ông cụ tính tình khó chịu nhưng nói chuyện thú vị, làm việc thẳng thắn, rất được lòng mấy người trẻ tuổi, cũng để mặc họ nghịch ngợm.

Hai người đặt một phòng, điện thoại của Tất Tiêu hết pin nên cuối cùng Bành Húc Thăng là người trả tiền.

“Khách sạn” tựa như một từ nhạy cảm, khiến cả hai không hẹn mà cùng nhớ đến khung cảnh một đêm nào đó. Nhưng giờ khác xưa, mối quan hệ của họ đã thay đổi rất nhiều.

Phòng là phòng giường lớn, chỉ có một chiếc giường. Nhân viên lễ tân hỏi họ có muốn một giường không, Bành Húc Thăng rất thản nhiên trả lời “Muốn.”

Tất Tiêu cả đêm tim đập thình thịch, mệt đến mức nằm vật xuống giường, dùng tay che mặt. Bành Húc Thăng không nói gì, điều chỉnh ánh sáng trong phòng xuống mức tối nhất, chỉ để lại một chiếc đèn rồi cầm đồ vệ sinh cá nhân đi vào phòng tắm.

Tất Tiêu nằm ngửa trên giường một lát, nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm, lại bật dậy, cũng cầm đồ rồi bước vào phòng tắm, chen vào bên cạnh Bành Húc Thăng.

Bành Húc Thăng nhìn cậu qua gương, miệng đang đầy bọt kem đánh răng hỏi: “Sao vậy?”

Tất Tiêu cầm chiếc cốc nhựa hứng nước, nói: “Đánh răng.”

Trong gương, Tất Tiêu cúi thấp đầu, để lộ mái tóc đen dày, Bành Húc Thăng nhìn ra cậu có điều muốn nói, không vội hỏi, đợi cậu tự mở lời.

Đợi anh đánh răng xong, lấy khăn lau mặt, Tất Tiêu mới chậm rãi cắn chiếc bàn chải, nói: “Hôm nay cảm ơn anh.”

Bành Húc Thăng tỏ vẻ nghiêm túc, nói: “Đây là vinh hạnh của anh với tư cách là bạn trai.”

“Anh còn khách sáo nữa.” Tất Tiêu bật cười, đây là nụ cười đầu tiên của anh kể từ khi biết chuyện ông cụ xảy ra chuyện.

Trái tim Bành Húc Thăng như sụt mất một mảng nhỏ, anh dời ánh mắt khỏi gương, quay sang nhìn người trước mặt mình.

Anh thúc giục: “Đánh răng nhanh lên.”

“Tại sao?”

Bành Húc Thăng không nói gì, chỉ lo rửa chiếc khăn khô trên tay.

Tất Tiêu chợt có linh cảm, cậu như bừng tỉnh, dùng ngón tay trỏ quệt bọt kem đánh răng bên khóe miệng rồi vẽ một đường lên mặt Bành Húc Thăng.

Bành Húc Thăng chẳng buồn so đo, dùng nước rửa sạch mặt.

Tất Tiêu súc miệng xong, chẳng nói chẳng rằng, kéo chiếc khăn che trên mặt Bành Húc Thăng ra rồi áp môi hôn.

Bành Húc Thăng giữ lấy sau gáy cậu, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn chủ động này. Chiếc bàn chải ngã xuống, khăn mặt rơi lên bồn rửa, nhưng chẳng ai bận tâm.

Đôi môi quấn quýt chẳng thể dứt ra. Đây là lần thứ ba họ hôn nhau, so với hai lần trước đã thuần thục hơn rất nhiều.

Tất Tiêu luồn tay vào trong áo Bành Húc Thăng, chạm vào vùng bụng anh.

Anh hơi nghiêng người lùi lại, thở gấp, có chút không phục mà nói: “Lần trước em đã phát hiện rồi, anh có cơ bụng thật.”

“Anh còn tưởng em cũng có.”

“Đùa à.” Đúng là hơi quá đáng.

“Hôn tiếp không?”

“Hôn chứ!”

Phòng tắm nhỏ hẹp, hai người đứng cạnh nhau để đánh răng đã chật chội, nói gì đến làm những việc kịch liệt hơn.

Thế nên, từ phòng tắm, họ hôn nhau đến tận giường.

Cả hai đều là thanh niên máu nóng, có vài phản ứng bình thường cũng chẳng cần giấu giếm, mọi thứ dần trở nên tự nhiên và quen thuộc hơn.

Giữa lúc hỗn loạn, Bành Húc Thăng lần mò đến ngăn tủ đầu giường, nghiêng đầu mở ra xem, quả nhiên có đồ bên trong.

Tất Tiêu chống tay trên người anh, đôi mắt đào hoa đẫm hơi nước, khóe mắt hơi đỏ, giọng khàn khàn: “Có… cần… dùng không?”

Bành Húc Thăng đưa tay đẩy ngăn tủ trở lại, xoay người đè cậu xuống giường, một tay kê dưới đầu cậu để tránh Tất Tiêu đập vào.

“Không được vệ sinh lắm… để lần sau đi.”

Nói rồi, anh lại cúi xuống hôn người dưới thân.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.