Nhổ Răng Khôn Gặp Lại Bạn Trai Cũ

Chương 16




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sinh nhật của Chu Lâm là ngày 26 tháng 1, còn sinh nhật của Bành Húc Thăng là ngày 21 tháng 1.

Nhiều năm đã trôi qua, Tất Tiêu đã quên sạch chuyện cũ từ lâu, chẳng ngờ Bành Húc Thăng lại giữ mãi trong lòng.

Lúc nhận được tấm bưu thiếp đó, đầu óc anh như ngừng hoạt động trong chốc lát.

Năm xưa khi anh hỏi Bành Húc Thăng có nhìn thấy thứ gì khác không, hắn chỉ lấp lửng trả lời qua loa, xem ra khi ấy đã thấy rồi. Hóa ra, người thực sự không để ý là chính anh.

Tất Tiêu vốn định hỏi thêm vài câu nhưng sự xuất hiện của Trì Lệ Vi khiến tâm trí anh bỗng trống rỗng.

Trì Lệ Vi đứng ngoài xe bao lâu rồi? Có nghe thấy gì không? Vừa nãy Bành Húc Thăng phát điên, chẳng lẽ dì ấy đã nhìn thấy hết?

Dù vậy, bề ngoài Tất Tiêu vẫn giữ vẻ điềm nhiên, lễ phép chào: “Chào dì Trì.”

Trì Lệ Vi có vẻ bất ngờ: “Tiêu Tiêu đến rồi à? Sao không lên nhà ngồi chơi?”

Bà nghiêng đầu nhìn vào trong xe, thấy Bành Húc Thăng đang ngồi ghế phụ, liền nói: “Mẹ thấy xe dừng ở đây, đã tắt máy mà mãi không thấy ai ra, còn tưởng có chuyện gì.”

Bành Húc Thăng lên tiếng: “Không có gì đâu, bọn con vừa ngồi nói chuyện một lúc.”

Trì Lệ Vi ngạc nhiên hỏi: “Tiêu Tiêu đưa con về à?”

Tiêu Tiêu.

Tên ở nhà của Tất Tiêu là “Tiếu Tiếu”. Hồi nhỏ họ hàng cũng hay gọi anh là “Tiêu Tiêu”. Nhưng khi lớn lên, hầu như chẳng ai gọi như vậy nữa, mỗi lần nghe thấy hai chữ “Tiếu Tiếu” anh đều có cảm giác mình như một chú cún.

Trì Lệ Vi còn nhìn anh bằng ánh mắt cưng nựng như với một đứa trẻ, từng tiếng “Tiêu Tiêu” từ miệng bà khiến anh nổi hết da gà.

Tất Tiêu đưa tay gãi mũi, nhanh nhảu đáp: “Tối nay bọn con đi họp lớp ở Hoa Trung, tình cờ gặp nhau, cậu ấy uống rượu nên con tiện đường đưa về.”

Trì Lệ Vi hỏi: “Vậy con về nhà thế nào?”

Tất Tiêu trả lời: “Con gọi xe là được ạ.”

“Thế sao được!” Trì Lệ Vi khẽ cau mày, nhìn sang Bành Húc Thăng, “Tiêu Tiêu đã vòng đường đưa con về, con còn để thằng bé tự bắt xe về nhà?”

Bành Húc Thăng còn chưa lên tiếng, bà đã quay sang Tất Tiêu, nhiệt tình nói: “Hay tối nay con ở lại nhà dì đi, nhà có phòng trống, đồ dùng cá nhân cũng đủ cả, khỏi phải chạy đi chạy lại cho mệt.”

Tất Tiêu khéo léo từ chối: “Dì Trì, không cần đâu ạ. Sáng mai con phải đi làm, về nhà vẫn tiện hơn, cũng không xa lắm.”

Trì Lệ Vi lại nhiệt tình mời: “Thế con không lên nhà ngồi một lát sao?”

Tất Tiêu liếc nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng nói: “Thôi ạ, để lần khác, hôm nay hơi muộn rồi.”

Anh cười xin lỗi: “Dì Trì, con có chút chuyện muốn nói với Bành Húc Thăng, nói xong con sẽ đi ngay, dì không cần đợi đâu ạ.”

Trì Lệ Vi nhìn Bành Húc Thăng một lúc, sau đó dịu dàng mỉm cười với Tất Tiêu: “Được rồi, vậy dì lên trước, hai đứa cứ từ từ nói nhé.”

Tất Tiêu cũng đáp lại bà một nụ cười ôn hòa, nhưng khi vừa cười được nửa, anh đã nghe Trì Lệ Vi nhẹ nhàng nhắc: “Tiêu Tiêu, cổ áo con bị lệch rồi kìa, buổi tối trời lạnh, nhớ mặc thêm áo vào, đừng để bị cảm.”

Tất Tiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Trì Lệ Vi đang rời đi.

Đợi Trì Lệ Vi vừa khuất, Tất Tiêu lập tức kéo cửa kính xe lên, quay sang nhìn Bành Húc Thăng, hỏi nhỏ: “Mẹ anh không phát hiện ra chuyện gì chứ?”

Vừa rồi Bành Húc Thăng cắn anh một cái, đau đến nhói, không biết có để lại dấu vết gì không.

Trước đây khi họ còn ở bên nhau, Bành Húc Thăng cứ như một chú chó không ngừng đánh dấu lãnh thổ, luôn thích để lại các dấu vết trên người anh.

Bành Húc Thăng nói: “Em mới đúng là có tật giật mình.”

“Chuyện đó tôi còn chưa tính sổ với anh đâu.” Tất Tiêu trừng mắt nhìn Bành Húc Thăng, “Anh vừa phát điên cái gì thế?”

“Say rượu.”

“Anh bớt diễn trò đi.” Tất Tiêu mắng, “Lúc ăn cơm anh ngồi ngay cạnh tôi, uống được bao nhiêu tôi không biết chắc?”

Bành Húc Thăng dễ say rượu, mà trên bàn ăn vừa nãy hắn thực sự chỉ nhấp vài giọt, không dám uống nhiều vì sợ uống say thật sẽ mất kiểm soát.

“Quan tâm tôi thế cơ à?” Bành Húc Thăng chỉ vào cổ áo anh, nói: “Cài lại đi, trời lạnh đấy, đừng để bị cảm.”

Tất Tiêu cười nhạt một tiếng, cảm giác mình không phải sắp cảm lạnh mà là sắp bốc cháy vì tức.

Bị Bành Húc Thăng chọc tức đến phát điên.

“Em muốn nói gì với tôi?” Bành Húc Thăng thấy anh giận thật, liền chuyển chủ đề.

“…”

Tất Tiêu đưa tay sờ soạng dưới ghế xe một lúc, tìm được tấm bưu thiếp vừa rơi, anh nhặt lên nhưng không trả lại mà bỏ vào túi mình.

Anh nói: “Sách là của anh, còn bưu thiếp thì không, tôi đem về.”

Bành Húc Thăng không nói gì.

Tất Tiêu hỏi: “Có phải vì cái bưu thiếp này mà anh nghĩ năm đó tôi ở bên anh nhưng chưa từng thích anh không?”

Bành Húc Thăng đáp: “Có rất nhiều lý do. Đây chỉ là một trong số đó.”

“Anh—” Tất Tiêu nghẹn lời, “Anh có cái miệng để làm gì? Có chuyện sao không hỏi?”

Mắt anh đã quen với bóng tối, có thể lờ mờ nhìn rõ biểu cảm của Bành Húc Thăng và ánh mắt sâu thẳm của hắn. Lần trước ở bếp nhà anh, Bành Húc Thăng cũng im lặng nhìn anh như thế, cảm xúc cuộn trào bị nén chặt dưới mặt hồ phẳng lặng.

Tất Tiêu chậm rãi nhận ra, ẩn trong đó là một chút bất an.

“Vậy giờ để tôi nói rõ ràng với anh nhé.”

Bành Húc Thăng không nói, anh đành phải chủ động.

Tất Tiêu thầm thở dài, nghĩ rằng mình còn chưa bao giờ kiên nhẫn với tổ tiên nhà mình như vậy.

“Hồi cấp ba, đúng là tôi từng có chút cảm tình với Chu Lâm. Nhưng khi chưa tỏ tình, chưa được đáp lại, nhất là lại đang chuẩn bị thi đại học, thứ cảm xúc đó kéo dài rất ngắn.” Tất Tiêu nói, “Tôi từng thích con gái, cũng có thể thích con trai, trước anh, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích con trai.”

Thấy Bành Húc Thăng vẫn thản nhiên nhìn mình, Tất Tiêu bắt đầu bực: “Anh nghe rõ chưa?”

“Rõ rồi, em nói em thích tôi.” Bành Húc Thăng trơ tráo trả lời.

Tất Tiêu tức đến nghiến răng: “Tôi nói là trước đây!”

Biểu cảm căng thẳng của Bành Húc Thăng giãn ra đôi chút, khóe môi cong lên: “Cũng như nhau thôi.”

Tất Tiêu cứng họng.

Anh thu dọn đồ đạc, nói: “Tôi đi đây.”

Bành Húc Thăng nắm lấy cổ tay anh: “Em không có gì muốn hỏi tôi sao?”

“Tôi hỏi thì anh sẽ nói à?” Tất Tiêu có chút mất kiên nhẫn.

Bành Húc Thăng há miệng, định nói gì đó nhưng Tất Tiêu không để hắn nói.

“Không nói sớm, giờ nói cũng không còn ý nghĩa gì nữa?” Anh hất tay hắn, “Tôi không muốn nghe nữa, muộn rồi.”

Nói xong, anh mở cửa xe, bước xuống.

Bành Húc Thăng gọi với theo, cầm áo khoác của mình đưa cho anh: “Trời tối lạnh lắm, cầm lấy mà mặc.”

Tất Tiêu “rầm” một tiếng đóng sập cửa xe lại.

Lòng tốt không được đón nhận, bàn tay của Bành Húc Thăng lơ lửng giữa không trung một cách lúng túng.

Hắn lại chẳng để ý, chỉ cười nhạt rồi tự mình mặc áo vào.

Dõi theo bóng dáng của Tất Tiêu khuất xa, Bành Húc Thăng cầm cuốn tạp chí lên, bước xuống xe và khóa cửa.

Ở sảnh thang máy, một bóng người đứng đó đã lâu, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên giữa bóng tối.

Bành Húc Thăng bước thẳng tới, đèn cảm ứng lập tức bật sáng.

Trì Lệ Vi nhìn thấy hắn, liền hỏi: “Tiêu Tiêu đi rồi à?”

“Ừm.”

“Sao thằng bé lại chịu đưa con về?” Trì Lệ Vi hỏi thẳng không chút vòng vo.

“… Con nhờ cậu ấy.” Bành Húc Thăng đáp.

Trì Lệ Vi cười khẽ: “Quan hệ giữa hai đứa so với trước đây tiến triển nhiều rồi nhỉ?”

“Ừm.” Bành Húc Thăng nói, “nhưng cũng chưa tốt hơn bao nhiêu.”

Trì Lệ Vi không biết nghĩ đến chuyện gì, bất giác nhớ lại: “Hồi con học cấp ba, lúc con bỏ nhà đi, Tiêu Tiêu còn đi tìm con đấy.”

Giọng của Bành Húc Thăng có phần cứng lại: “Con không bỏ nhà đi, với lại, cậu ấy cũng không đi tìm con.”

Có những lúc hắn không biết phải làm sao để đối mặt với Trì Lệ Vi. Sự thiếu vắng trong thời niên thiếu khiến tình cảm giờ đây dù cố lấp đầy cũng chẳng trọn vẹn, Trì Lệ Vi là mẹ của hắn, nhưng khi đứng trước bà, hắn không thể thoải mái như trước mặt Tất Tiêu.

“Mẹ nhớ hồi đó hai đứa về nhà cùng nhau mà.” Trì Lệ Vi nói.

Bành Húc Thăng không biết giải thích thế nào, chỉ đơn giản đáp: “Chỉ là tình cờ gặp thôi.”

Trì Lệ Vi không hỏi thêm, chỉ chuyển đề tài: “Mấy năm nay hai đứa có liên lạc không?”

“Câu này hôm trước dì Hồng cũng hỏi con rồi.”

Quan hệ giữa Trì Lệ Vi và Hồng Diệp rất tốt, Bành Húc Thăng khó mà không nghĩ rằng hai người họ đã bàn bạc với nhau từ trước.

Dù trước đây không quan tâm đến hắn lắm, nhưng Trì Lệ Vi lại nhạy cảm, hay để ý từng chi tiết nhỏ, đương nhiên bà có thể cảm nhận được những thay đổi trong cảm xúc của hắn.

Như lúc này, bà nhẹ nhàng giải thích: “Đúng là tâm linh tương thông, dạo này bận viết bài, mẹ với dì Hồng của con đã lâu không gặp, cuối tuần này sẽ sang nhà dì ấy chơi.”

Cửa thang máy mở ra, hai người cùng bước vào.

“Mấy năm nay con và cậu ấy không liên lạc mấy.” Bành Húc Thăng trả lời câu hỏi lúc nãy của Trì Lệ Vi.

“Sao tự nhiên lại liên lạc?” Trì Lệ Vi nhìn hắn: “Con chủ động hay thằng bé chủ động?”

Bành Húc Thăng cau mày: “Mẹ đừng làm khó cậu ấy.”

“Mẹ có nói gì đâu.” Trì Lệ Vi cười bất lực: “Mẹ không có ý gì khác. Chuyện của hai đứa, nếu con không muốn nói, mẹ sẽ không hỏi nhiều. Vẫn như mẹ đã nói, con là con trai của mẹ, không quan trọng con làm gì, mẹ cũng sẽ ủng hộ và tin tưởng con.”

Những lời này Trì Lệ Vi từng nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, với Bành Húc Thăng, nó như một cái gai đâm sâu vào lòng, nhức nhối và khó chịu. Nhưng lúc này đây, cái gai ấy mềm mại hẳn đi, không còn đau đớn, thậm chí giống như chỉ khẽ chạm vào, làm nhột nhạt trái tim hắn.

Trì Lệ Vi đùa: “Lâu rồi mẹ con mình không nói chuyện, không ngờ lại trò chuyện trong thang máy thế này.”

“Mẹ biết bao nhiêu năm qua mẹ chỉ chăm chăm vào công việc mà quên đi việc ở bên con. Điều đó đã làm con tổn thương. Mẹ luôn cảm thấy mình là một người mẹ không xứng chức. Thậm chí đã từng nghĩ, có phải con hối hận vì đến với thế giới này không? Có phải mẹ không nên ích kỷ mà sinh con ra hay không?”

Bành Húc Thăng cụp mắt: “Không cần nói những điều này, chẳng có ý nghĩa gì đâu.”

“Được rồi, xem ra tạm thời con vẫn chưa tha thứ cho người mẹ không xứng chức này.” Trì Lệ Vi cười lắc đầu, rồi nghiêm túc nói: “Mẹ và dì Hồng đã chứng kiến con và Tiêu Tiêu trưởng thành, chúng ta chỉ mong hai đứa hạnh phúc, khỏe mạnh và vui vẻ hơn bất kỳ ai khác.”

Cửa thang máy mở ra.

Bành Húc Thăng vốn im lặng nãy giờ, bất ngờ nói: “Thứ sáu con xin nghỉ để đi đón bố.”

Trì Lệ Vi vừa bước ra ngoài vừa vươn vai: “Trên đường nhớ chú ý an toàn nhé.”

***

Chuông báo thức reo lên lần thứ ba, Tất Tiêu mới tỉnh.

Đêm qua anh về nhà, tắm rửa xong cũng gần mười hai giờ. Anh vừa nằm xuống là ngủ ngay, giấc ngủ chập chờn, đầy những giấc mơ rời rạc. Điều duy nhất anh nhớ được khi tỉnh dậy là trong mơ Bành Húc Thăng hóa thành yêu quái, cứ đuổi theo anh không ngừng. Anh không nỡ ra tay phản kháng, để rồi bị hắn đánh một cái rõ mạnh, tuy không đau, nhưng đủ làm người ta bực mình.

Vừa đánh răng, Tất Tiêu vừa mở điện thoại, phát hiện có ba tin nhắn mới từ sáng sớm.

Anh bấm vào xem, không ngờ cả ba đều do Bành Húc Thăng gửi.

11:34

“Đã về đến nhà chưa?”

2:07

“Không muộn.”

6:49

“Chào buổi sáng.”

“…”

8 giờ sáng, Tất Tiêu trả lời cậu một dấu chấm câu: “.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.