Nhổ Răng Khôn Gặp Lại Bạn Trai Cũ

Chương 15




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bên ngoài khung cửa kính là một mảng xanh thẫm mênh mông, tựa như mặt hồ tĩnh lặng, lác đác vài điểm sáng lấp lánh trên mặt nước.

Ánh nhìn ngỡ ngàng trong đôi mắt của Bành Húc Thăng dần phai đi, cậu ta ngồi thẳng người, hỏi: “Làm sao cậu tìm được chỗ này?”

Tất Tiêu ăn ngay nói thật: “Tình cờ thôi, vừa hay tôi cũng đến đây.”

Bành Húc Thăng trông như vừa ngủ dậy, tóc tai rối bù, đằng trước còn có hai sợi dựng lên trông hơi buồn cười, khiến cậu ta thoáng mang vẻ ngờ nghệch không hợp chút nào với khí chất thường ngày của mình.

Bành Húc Thăng nhìn Tất Tiêu đang ngồi từ tốn thưởng thức ly cà phê với dáng vẻ thư thái ở đối diện, giọng điệu không kiên nhẫn: “Cậu không thể chọn chỗ khác ngồi sao?”

“Không thể.”

Tất Tiêu chính là muốn đối nghịch với Bành Húc Thăng: “Không thấy tầng hai này kín chỗ hết rồi à?”

Cậu liếc nhìn cốc cacao nóng và miếng tiramisu trên bàn đối diện, cả hai đều đã nguội lạnh từ lâu, rõ ràng là chẳng được đụng đến, Bành Húc Thăng đúng là chẳng biết quý trọng đồ ngon.

Bành Húc Thăng lạnh lùng nói: “Vậy thì cậu câm miệng đi.”

Gì chứ? Thái độ kiểu gì vậy?

Tất Tiêu lập tức nổi giận: “Tôi sẽ gọi ngay cho dì Trì!”

Bành Húc Thăng lạnh lùng châm chọc: “Cậu thích xen vào chuyện người khác đến thế sao?”

Tất Tiêu không chịu thua, bật lại: “Nếu là chuyện thế này, tôi sẵn sàng xen vào.”

Cả hai chỉ nói được vài câu đã cãi nhau, lời qua tiếng lại chẳng ăn ý nổi nửa câu, nhưng cãi được hai câu lại cùng im lặng.

Tất Tiêu có thể nhận ra tâm trạng của Bành Húc Thăng không tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu phải nhường nhịn. Ai chẳng là cậu ấm được nuông chiều? Bành Húc Thăng cư xử kém như vậy, chính cậu cũng thấy tâm trạng mình tệ đi rồi đây!

Bành Húc Thăng rút điện thoại từ kẽ đệm ra, nhưng không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi nào, chỉ đeo tai nghe vào bắt đầu chơi game, coi Tất Tiêu như không tồn tại.

Tất Tiêu chậm rãi thưởng thức cốc cacao nóng, tỏ ra rất thích thú khi quan sát hành động của đối phương. Bình thường Bành Húc Thăng che giấu rất giỏi, luôn bày ra vẻ học sinh gương mẫu: không trốn học, không chơi game, cũng chẳng nói lời thô tục. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Bành Húc Thăng chơi game.

Bành Húc Thăng chơi game nhìn giống như đang trút giận, nhưng vẫn rất kiềm chế, nhìn là biết kiểu người thực dụng, thao tác trên tay không ngừng, không nói năng bừa bãi. Dù đôi lúc ánh mắt bừng lên như những tia lửa nhỏ, cậu ta vẫn có thể nhẫn nhịn. Tất Tiêu thì khác hẳn, cậu chơi game theo kiểu nhập tâm hoàn toàn. Bình thường không vô cớ xúc phạm người khác, nhưng nếu đã tức thì lời nói cũng chẳng kiêng dè.

Giữa chừng khi Bành Húc Thăng đang chơi, có một cuộc gọi đến, cậu ta tiện tay tắt đi.

Chưa đầy nửa phút sau, điện thoại của Tất Tiêu vang lên.

Cậu liếc qua màn hình hiển thị cuộc gọi, rồi nhìn sang người nào đó đang chơi game im thin thít ở đối diện, thầm nghĩ muốn ném luôn điện thoại vào người cậu ta.

Đặt ly sứ xuống, Tất Tiêu cầm điện thoại đi đến một góc yên tĩnh hơn, bắt máy.

“Dì Trì…”

“Tiêu Tiêu, con có thấy Húc Thăng không?”

“Dạ, cậu ấy đang ở cạnh con.”

Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi bật cười: “Vậy thì dì yên tâm rồi. Nó không nghe điện thoại của dì, làm dì lo muốn chết.”

Tất Tiêu đáp: “Dì đừng lo, cậu ấy không sao đâu.”

Trì Lệ Vi thở phào nhẹ nhõm: “Được được, nó ở cùng con là dì yên tâm rồi.”

Trong lòng Tất Tiêu nghĩ, cậu ấy ở cùng con, dì nên lo mới phải.

Trì Lệ Vi dặn dò thêm: “Bên ngoài trời lạnh, hai đứa nhớ giữ ấm, về sớm một chút nhé.”

“Vâng, được ạ.”

“Đã ăn cơm chưa?”

“Chưa ạ.”

“Sao vẫn chưa ăn cơm? Hay con đưa nó về nhà, dì nấu món hai đứa thích?”

Tất Tiêu quay đầu nhìn Bành Húc Thăng, thấy cậu ta ngồi chìm trong ghế sô pha, vẻ trầm mặc có phần đáng thương.

“Sao thế?” Trì Lệ Vi hỏi qua điện thoại.

Tất Tiêu đáp: “Không cần đâu dì, con với cậu ấy sẽ ăn tạm gì đó ở ngoài là được rồi.”

“Thế cũng được… Hai đứa nhớ cẩn thận nhé.”

Quay trở lại chỗ ngồi, Tất Tiêu thấy Bành Húc Thăng vừa chơi xong một trận game. Có vẻ cậu ta đã thắng, nét mặt giãn ra, tâm trạng khá hơn chút.

Tất Tiêu gõ nhẹ lên bàn: “Ê.”

Bành Húc Thăng tháo tai nghe ra: “Gì nữa?”

“Đi ăn cơm không?” Tất Tiêu hỏi.

Bành Húc Thăng trông không mấy muốn đáp lại. Tất Tiêu thầm nghĩ, chẳng lẽ tôi muốn lo cho cậu chắc? Nếu không phải vừa hứa với dì Trì…

Dưới bàn, cậu đá nhẹ vào chân đối diện: “Tôi đói rồi.”

Bành Húc Thăng: “Thực tế cho thấy, trẻ con mẫu giáo đói bụng cũng tự biết ăn cơm.”

“Ê, tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu.” Tất Tiêu đột nhiên chùng giọng, ngả người tựa vào ghế sô pha, dáng vẻ thoải mái: “Có phải cậu đã biết bố mẹ mình ly hôn từ lâu rồi không?”

Quả nhiên, Bành Húc Thăng không nói gì.

“Lần trước, chính là mùa hè năm ngoái, tôi gặp bố mẹ cậu ở đây, còn có cả cậu. Không lẽ đúng như tôi nói khi đó, cậu đang theo dõi họ sao?” Tất Tiêu nhìn Bành Húc Thăng: “Khi đó họ đã ly hôn rồi à?”

“Ly rồi.” Bành Húc Thăng không phủ nhận.

“Nhìn cậu có vẻ không vui.”

“Vớ vẩn.” Bành Húc Thăng cau mày: “Bố mẹ cậu ly hôn, cậu có đốt pháo ăn mừng không?”

Tất Tiêu vội xua tay: “Thôi, tôi không muốn họ ly hôn đâu. Một người đã đủ làm phiền người khác rồi, chi bằng để họ tự làm phiền nhau còn hơn.”

“Thực ra họ…” Bành Húc Thăng cụp mắt, nhìn chằm chằm vỏ điện thoại trong tay: “Họ chia tay vẫn tốt hơn.”

“Tôi biết mà.” Tất Tiêu đáp.

Bành Húc Thăng ngẩng lên nhìn cậu, cảm thấy hơi buồn cười: “Cậu biết cái gì?”

“Tôi biết chứ.” Tất Tiêu ngừng lại một chút, hạ giọng: “Tôi biết cậu không muốn ép họ phải ở bên nhau. Cậu chỉ thấy buồn cho chính mình thôi, họ được giải thoát, còn cậu thì mất đi.”

Giọng điệu của Tất Tiêu vẫn mang vẻ hờ hững, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc, nghiêm túc đến mức chói mắt.

Bành Húc Thăng lảng tránh ánh nhìn ấy.

“Đi thôi.” Tất Tiêu đột ngột đứng dậy.

Cậu rút tay từ trong túi áo ra, kéo Bành Húc Thăng một cái: “Đi ăn cơm, đói chết rồi.”

***

Hai người chọn đại một quán ăn trong trung tâm thương mại, gọi món hoành thánh cực kỳ khó nuốt, Tất Tiêu càu nhàu suốt cả buổi tối, chê bai hết lời.

Ăn cơm xong, họ chẳng có kế hoạch gì cụ thể, cứ thế dạo loanh quanh quảng trường. Trời lạnh nên bên ngoài hầu như không có ai, Tất Tiêu cảm giác mình như một kẻ ngốc đi theo Bành Húc Thăng hết vòng này đến vòng khác quanh quảng trường.

Gặp một ông lão bán bóng bay, cậu không đành lòng nên mua hai quả. Ban đầu định đưa Bành Húc Thăng cầm, nhưng cậu ta nhất quyết không nhận. Tất Tiêu đành mỗi tay cầm một quả bóng màu hồng, đi giữa quảng trường vắng vẻ, cảm giác mình trông hết sức ngu đần.

Cuối cùng, cậu gặp một cô bé và trao lại hai quả bóng bay, coi như được giải thoát.

Đêm hôm đó có lẽ là một trong số ít những lần họ hòa bình với nhau trong suốt hơn 10 năm quen biết.

Tất Tiêu ra ngoài vội quá, mặc không đủ ấm. Đêm xuống trời trở lạnh, mũi cậu tèm lem nhưng vẫn phải đi dạo với Bành Húc Thăng để cậu ta nguôi ngoai. Cậu tự thấy mình quá vĩ đại, nghĩ Bành Húc Thăng nên tặng cậu một lá cờ danh dự mới phải.

Sau đêm đó, mối quan hệ giữa họ lại trở về trạng thái bình thường, vẫn là ai nấy đều không buồn nói chuyện, nhưng trong lòng thì vẫn âm thầm ganh đua kết quả học tập.

Lên lớp 12, thành tích của Bành Húc Thăng bất ngờ tiến bộ vượt bậc, từ vị trí thứ 41 trong khối leo thẳng lên top 15. Tất Tiêu dù có nền tảng tốt, điểm tổng vẫn duy trì trong top 50, nhưng khả năng môn tự nhiên của cậu không nổi trội, nên ở một ngôi trường đầy nhân tài như Hoa Trung, thành tích không quá xuất sắc. Cậu tất nhiên tức giận và không cam lòng. Nhưng còn biết làm gì ngoài cúi đầu chăm chỉ học?

Đến tháng 11, trường tổ chức chuyến đi dã ngoại mùa thu – hoạt động lớn cuối cùng của cấp ba. Dã ngoại kéo dài ba ngày, nhưng thực chất là học làm nông ở vùng quê.

Đúng lúc này Bành Húc Thăng bị cảm sốt nên xin nghỉ không tham gia. Tất Tiêu còn nghi ngờ không biết cậu ta có giả bệnh để ở nhà ôn thi, hòng đè bẹp người khác hay không. Nhưng sau đó nhìn thấy Bành Húc Thăng, cậu mới biết mình đã nghĩ oan. Đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt tái nhợt, trông đúng là bệnh thật.

Cũng trong dịp dã ngoại này, Tất Tiêu quen được Chu Lâm.

Tất Tiêu từ nhỏ đã yêu thích địa lý, không ngờ Chu Lâm cũng là người mê du lịch. Hai người nhanh chóng tìm được tiếng nói chung, mải mê trò chuyện về thiên văn, địa lý suốt ba ngày, sau đó trở nên thân thiết.

Chu Lâm xinh đẹp, xuất sắc, lại có chung sở thích với cậu, Tất Tiêu phải thừa nhận rằng, khi ấy cậu thực sự có chút rung động với Chu Lâm.

Nhưng rất lâu sau, khi nhớ lại lần nữa, cậu không còn phân biệt được đó là rung động của tâm hồn giữa núi cao nước chảy, hay chỉ là sự thúc giục của khao khát.

Tất Tiêu biết rõ rằng Chu Lâm sẽ không yêu sớm, toàn bộ sự chú ý của cô đều dành cho việc học và kỳ thi. Còn cậu, bận bịu ganh đua với Bành Húc Thăng, cũng chẳng có tâm trí để nghĩ đến chuyện tình cảm. Vì vậy, ngoài những cử chỉ thiện chí, cậu chưa bao giờ tỏ tình, cũng không định tỏ tình trước kỳ thi đại học.

Trước ngày thi đại học, tất cả học sinh bị xáo trộn và được sắp xếp thi ở các trường khác nhau. Tất Tiêu vừa nhận được số tạp chí địa lý mới nhất, nghĩ rằng sẽ tặng nó cho Chu Lâm như một món quà, kèm theo lời chúc và động viên.

Học sinh có thể tự chọn ở lại trường học hoặc về nhà ôn tập. Những người ở lại trường được sắp xếp học trong thư viện. Cầm quyển tạp chí trên tay, Tất Tiêu thỉnh thoảng đi qua khu lớp 1, hy vọng nhìn thấy Chu Lâm, nhưng cả ngày cậu cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.

Mà càng xui xẻo hơn chính là, trong lúc loanh quanh cậu lại đụng trúng Bành Húc Thăng.

“Cậu đang làm gì đấy?” Bành Húc Thăng nhìn cậu dò xét.

“Tôi đang ôn bài.” Tất Tiêu đáp ngay, không cần nghĩ.

Ánh mắt Bành Húc Thăng lướt xuống tay cậu: “Cậu ôn bài địa lý à?”

Tất Tiêu: “……”

Cảm thấy Chu Lâm chắc sẽ không đến, trong lòng cậu hơi thất vọng. Cuối cùng, cậu nhét quyển tạp chí vào tay Bành Húc Thăng, nói: “Tặng cậu đấy.”

Bành Húc Thăng: “?”

***

Mãi đến khi kỳ thi đại học kết thúc, Tất Tiêu mới chợt nhớ ra rằng trong quyển tạp chí ấy, cậu đã kẹp một tấm bưu thiếp.

“Chết tiệt!” Tất Tiêu bật thốt lên, ngay lập tức xỏ đôi dép lê chạy đến gõ cửa nhà Bành Húc Thăng.

Bành Húc Thăng đang làm bài trên điện thoại để chuẩn bị thi lý thuyết lái xe. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Bành Húc Thăng nhìn cậu một cách lạnh lùng: “Muốn gì?”

“À, cái tạp chí tôi tặng cậu lần trước, cậu để đâu rồi?” Tất Tiêu cố tỏ vẻ thản nhiên hỏi.

Bành Húc Thăng chẳng buồn ngẩng đầu: “Cậu định lấy lại à?”

“Đâu có.” Tất Tiêu gãi mũi, nói với vẻ nghiêm túc: “Quà tặng người ta rồi thì lấy lại đâu có được.”

“Ồ.”

“……”

Tất Tiêu tiếp tục thăm dò: “Vậy, cậu để nó ở đâu?”

Bành Húc Thăng đáp: “Không nhớ nữa.”

Tất Tiêu không hài lòng: “Tôi tặng cậu mà cậu lại vứt đi lung tung thế à?”

Bành Húc Thăng: “Cậu vào tìm thử xem.”

Tất Tiêu đứng đó một hồi, im lặng vài giây lại hỏi: “À… thế… cậu có thấy cái gì khác không?”

“Cái gì?” Nghe vậy, Bành Húc Thăng cuối cùng cũng có chút phản ứng, ngẩng lên nhìn cậu.

Tất Tiêu đứng chết trân, không biết phải nói gì, chẳng lẽ bảo cậu phải tự khai thật?

“Thôi, không có gì đâu, chắc tôi nhớ nhầm.”

Dưới ánh mắt khó hiểu của Bành Húc Thăng, Tất Tiêu quay lưng đi về, tiện tay đóng cửa một cái “rầm”.

Thôi vậy.

Tất Tiêu tự nhủ.

Dù sao Bành Húc Thăng cũng sẽ không mở nó ra, thì làm sao biết được.

Mà nếu có bị cậu ta phát hiện, chỉ cần cậu ta không hỏi, cậu sẽ không nói. Còn nếu cậu ta hỏi, cậu cứ làm như không biết gì, tùy cơ ứng biến thôi chứ lo gì.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.