(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày 2 tháng 10 năm 2000, Trì Lệ Vi ôm Bành Húc Thăng, Hồng Diệp ôm Tất Tiêu, bốn người chụp bức ảnh đầu tiên bên hồ Ôn Tâm dưới khu chung cư.
Trong bức ảnh, Trì Lệ Vi và Hồng Diệp tươi cười rạng rỡ, Bành Húc Thăng mở to mắt, mặt lạnh tanh nhìn vào ống kính, còn Tất Tiêu nghiêng đầu nhìn cậu ta, hai tay đang quơ quào thì bị Hồng Diệp giữ lại trong lòng.
Nhờ mối quan hệ tốt đẹp của bố mẹ hai bên, hai người từ nhỏ đã có một sợi dây duyên phận gắn kết. Nhưng không ai ngờ rằng, họ lại chẳng hòa hợp chút nào, sau lưng lúc nào cũng đấu khẩu, chẳng ai ưa gì đối phương.
Ngày 17 tháng 6 năm 2016
“Anh Tất!”
Có người vẫy tay gọi cậu phía trước, gọi đến mấy lần.
Tất Tiêu đang trượt ván, làm động tác Ollie nhảy xuống bậc thang, lướt đến bên nhóm bạn rồi nhanh chóng nhấc ván bằng chân sau, gọn gàng ôm lấy.
Cậu tháo băng đô trên đầu ra bằng một tay, hỏi: “Đi đâu đây?”
Một người trong nhóm nói: “Quán cà phê bên kia đường ấy.”
Tất Tiêu gật đầu: “Ok, đi thôi.”
Cả nhóm ôm ván trượt qua đường, đẩy cửa bước vào quán cà phê, chọn một góc rộng rãi rồi ngồi quây lại.
Mọi người hào hứng chia sẻ những kỹ thuật mới vừa học được, rồi chuyển sang bàn về giải đấu trượt ván toàn quốc CSP sắp tới.
“Anh Tất, nghe nói sắp có cuộc thi trượt ván trong trường, cậu tham gia không?” Một người hỏi.
Tất Tiêu nhấp một ngụm trà chanh, đáp: “Cùi bắp mà tham gia cái gì?”
“Hồi nãy anh làm động tác đó mượt quá trời mà!”
“Đúng đó, Tất Tiêu, cậu có năng khiếu thật mà, thử xem sao.”
“Dạo này cậu có tập luyện gì không?”
“Anh Tất?”
Đột nhiên Tất Tiêu chộp lấy thực đơn đồ uống che mặt, dùng mắt ra hiệu cho đám bạn “im miệng”.
Dù không hiểu gì, cả đám vẫn ngoan ngoãn im lặng, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, chẳng ai dám nói gì câu nào.
Từ tầng trên của quán cà phê, Trì Lệ Vi và Bành Đông bước xuống.
Nếu để Trì Lệ Vi nhìn thấy, chắc chắn dì ấy sẽ mách lại với mẹ, rồi mẹ sẽ biết ngay cậu đã nói dối để ra ngoài trượt ván.
Còn hơn nửa tháng nữa là kỳ thi cuối kỳ, nếu bị bà Hồng phát hiện, sau này muốn ra ngoài chơi coi như hết hy vọng.
Cũng may Trì Lệ Vi và Bành Đông trông như đang mải nghĩ chuyện gì, chẳng buồn để ý đến những người khác trong quán.
Tất Tiêu nhìn họ rời đi, thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Tất, chuyện gì vậy?”
“Gặp bạn của mẹ tôi.”
“Đi chưa?”
“Đi rồi.”
Tất Tiêu đứng dậy, nói: “Tôi đi rửa mặt chút.”
Người ngồi ngoài nhường chỗ, đáp: “Đi đi.”
“Xin chào, cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu?”
“Trên lầu, rẽ trái.”
“Cảm ơn.”
Tất Tiêu bước lên cầu thang gỗ mà Trì Lệ Vi và Bành Đông vừa đi xuống, cầu thang hơi hẹp, chỉ đủ chỗ cho hai người đi song song.
Cầu thang uốn lượn, trần nhà thấp khiến cậu phải cúi đầu mà đi.
Nhưng vừa ngẩng lên, cậu liền chạm mặt một gương mặt quen thuộc.
Sững sốt nửa giây, Tất Tiêu lập tức xoay người định rời đi.
“Tất Tiêu.”
Đối phương lập tức gọi cậu lại.
Tất Tiêu đành dừng bước.
Tiếng bước chân phía sau đến gần, dừng lại cách cậu hai bậc thang.
“Cậu chạy cái gì?”
Tất Tiêu xoay lại: “Vì không muốn gặp cậu, không được à?”
Bành Húc Thăng thấp hơn cậu 2cm, nhưng cậu ta đứng trên bậc thang cao hơn khiến Tất Tiêu phải ngước lên nhìn.
“Cậu sợ tôi?” Bành Húc Thăng hỏi.
“Nói nhảm!” Tất Tiêu mắng.
Bành Húc Thăng liếc cậu, hỏi tiếp: “Cậu làm gì ở đây?”
“Liên quan gì đến cậu, tránh ra.”
Tất Tiêu vòng qua người Bành Húc Thăng, tiếp tục bước lên. Nhưng chỉ đi được vài bậc, cậu đột nhiên dừng lại, quay trở lại đứng cùng bậc với Bành Húc Thăng. “Bốp” một tiếng, cậu đẩy Bành Húc Thăng vào tường, cảnh cáo: “Tôi nói cho cậu biết, đừng có nói linh tinh.”
Bành Húc Thăng nhún vai, cười cợt nhìn cậu: “Cậu cảnh cáo thì tôi phải nghe sao.”
Không đợi Tất Tiêu nói thêm, Bành Húc Thăng nói tiếp, nụ cười trên môi mang chút thách thức: “Cậu ra ngoài trượt ván đúng không? Để tôi đoán thử xem, dì Hồng chắc không biết chuyện này, cậu nói dối để đi chơi à?”
Tất Tiêu nhìn chằm chằm Bành Húc Thăng, không đáp.
Nụ cười giả tạo của Bành Húc Thăng nhạt dần, nghiêm giọng: “Buông ra.”
Tất Tiêu thả tay, khoanh tay trước ngực, dựa vào tường hỏi ngược lại: “Thế còn cậu? Cậu làm gì ở đây?”
“Không liên quan đến cậu.”
“Học sinh xuất sắc như cậu không lo ở nhà ôn thi cuối kỳ, đừng nói với tôi là cậu đến đây học bài nhé?” Tất Tiêu cười khẩy, nói tiếp: “Tôi vừa thấy bố mẹ cậu đi xuống, họ vừa đi thì cậu cũng định đi, chẳng lẽ cậu đang theo dõi họ?”
“Liên quan gì đến cậu.” Ánh mắt Bành Húc Thăng lập tức lạnh xuống.
Cả hai thử thách lẫn nhau, không ai chịu nhường, lời qua tiếng lại đã khiến không khí trở nên căng thẳng.
“Xin lỗi, phiền hai cậu tránh ra một chút.”
Nhân viên phục vụ bưng khay cà phê thơm lừng bước tới, phá tan bầu không khí đối đầu, hai người chắn lối cầu thang khiến nhân viên không thể đi lên.
Tất Tiêu là người đầu tiên nhường đường, quay lưng đi lên, không thèm liếc mắt nhìn Bành Húc Thăng lấy một cái.
Mà sau khi Bành Húc Thăng rời khỏi quán cà phê liền lấy điện thoại trong túi ra nhắn cho Hồng Diệp: “Dì Hồng, con gặp Tất Tiêu ở quảng trường Phong Hòa.”
Tin nhắn của Hồng Diệp rất nhanh trả lời lại: “Nó ở đó làm gì?”
Bành Húc Thăng liếc vào cửa sổ kính lớn, nhắn lại: “Không biết, cậu ấy đi cùng bạn.”
Hồng Diệp: “Được rồi, dì biết rồi.”
Hồng Diệp: “Cảm ơn con, Húc Thăng.”
***
Tất Tiêu vừa về đến nhà đã cảm nhận ngay bầu không khí bất thường, biết chắc là Bành Húc Thăng đã “bán đứng” cậu.
Hồng Diệp ngồi nghiêm nghị trên ghế sofa, chờ đợi cậu tự dâng mình vào miệng cọp.
Thay vì để Bành Húc Thăng lén báo cáo sau lưng, Tất Tiêu quyết định tự thú trước.
“Đúng vậy.” Cậu quăng cặp sách lên sofa, “Con đi chơi trượt ván với bọn Tiểu Phong.”
“Con!” Hồng Diệp tức giận đến mức sắc mặt tối sầm lại. “Tuần sau là đăng ký môn học rồi mà con còn tâm trí đi chơi? Con đã nghĩ kỹ mình muốn chọn gì chưa? Bài vở ôn tập tới đâu rồi?”
Tất Tiêu bướng bỉnh đáp trả: “Bành Húc Thăng cũng ra ngoài đấy thôi.”
Hồng Diệp: “Con với người ta có thể giống nhau sao?”
“Sao lại không… Không, ý con là tại sao con phải giống cậu ta? Với cái bộ dạng khoe khoang đó!” Tất Tiêu buông xuôi, “Mẹ nó, con mới cóc cần trở thành như cậu ta! Mẹ tốt nhất đừng mơ đến chuyện đó nữa!”
“Câm miệng!” Hồng Diệp quát.
“Tất Tiêu, con nói chuyện kiểu gì vậy? Học nói tục ở đâu?”
Tất Tiêu đảo mắt ngán ngẩm: “Con về phòng đây.”
“Đứng lại!” Hồng Diệp đứng phắt dậy, giọng run lên vì tức giận.
Tất Tiêu dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
“Từ hôm nay trở đi, cuối tuần con không được ra khỏi nhà, cho đến khi thi học kỳ xong!”
“…”
Tất Tiêu bước nhanh về phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Thằng khốn.
Cậu đã quá quen với việc bị so sánh với Bành Húc Thăng.
Bành Húc Thăng như một cái bóng không thể thoát khỏi trong cuộc đời Tất Tiêu.
Từ khi sinh ra cậu đã bị đặt lên vạch xuất phát cùng với Bành Húc Thăng, bị ép phải đuổi theo và vượt qua cậu ta.
Nhưng cậu khinh thường việc trở thành người như Bành Húc Thăng.
Một phần lý do khiến Tất Tiêu ghét Bành Húc Thăng chính là thái độ của gia đình cậu.
Con nhà người ta luôn là tốt nhất, còn cậu thì mãi mãi không có gì để trông chờ.
Mà Bành Húc Thăng lại càng khiến người ta tức điên.
Trước mặt phụ huynh thì đóng vai đứa trẻ ngoan hiền hiểu chuyện. Trước mặt thầy cô thì diễn vai học sinh lễ độ gương mẫu. Còn trước mặt Tất Tiêu, cậu ta ngay cả giả bộ cũng không thèm, bao nhiêu lạnh lùng và cay nghiệt đều bày hết ra.
Có lần Tất Tiêu thi trượt, trong khi Bành Húc Thăng đạt hạng nhất toàn khối. Vốn dĩ Hồng Diệp đã không hài lòng với thành tích của Tất Tiêu, lại thêm việc Bành Húc Thăng xuất hiện lởn vởn trước mặt, kết quả cuối cùng người bị mắng chỉ có thể là Tất Tiêu.
Cậu không nhịn được, mắng: “Cậu tưởng mình giỏi lắm à?”
Bành Húc Thăng: “Tôi vốn giỏi mà.”
Tất Tiêu: “Mẹ nó.”
Nhưng trước mặt Hồng Diệp, Bành Húc Thăng lại là con người hoàn toàn khác.
Hồng Diệp khen: “Húc Thăng đúng là vừa thông minh vừa chăm chỉ.”
Bành Húc Thăng: “Không có đâu ạ, lần này chỉ là may mắn thôi.”
Tất Tiêu: “…”
Từ mẫu giáo, tiểu học, trung học, đến cấp ba, Tất Tiêu và Bành Húc Thăng đều học chung một trường.
Họ cùng đi học, cùng ngồi trong lớp, cùng làm bài kiểm tra, và mãi mãi bị mang ra so sánh.
May mắn duy nhất là trừ hồi mẫu giáo học chung một lớp, những năm học khác họ đều được xếp vào hai lớp khác nhau, không phải ngày nào cũng “ngẩng đầu thấy, cúi đầu gặp”.
Chính vì sự cạnh tranh này mà Tất Tiêu luôn xem Bành Húc Thăng là đối thủ.
Cậu vốn thích địa lý và lịch sử hơn, nhưng để so găng ngang ngửa với Bành Húc Thăng, cuối cùng vẫn chọn ban tự nhiên.
Lớn lên thì bắt đầu ghét nhau, thậm chí trước mặt phụ huynh cũng chẳng thèm giả vờ nữa.
Lên lớp 11, việc học bắt đầu căng thẳng, Tất Tiêu xin ở lại ký túc, cuối tuần mới về nhà một lần. Trong khi đó Bành Húc Thăng vẫn đều đặn về nhà mỗi ngày, nhờ thế Tất Tiêu có thể tránh gặp cậu ta.
Một tuần trước kỳ thi học kỳ, Tất Tiêu về nhà lấy chứng minh thư.
Cậu vừa vào cửa đã thấy Hồng Diệp đang gọi điện thoại trong phòng khách.
“Ừ, tôi biết rồi.”
“Không sao đâu, chị đừng lo…”
“Ừ, vậy nhé, tôi cúp máy đây.”
Hồng Diệp vừa gác máy, ánh mắt đã dính ngay lấy Tất Tiêu vừa bước vào cửa: “Con có gặp Húc Thăng trên đường không?”
Tất Tiêu thở ra một hơi khí lạnh: “Không ạ.”
“Chiều nay thằng bé có ở trường không?”
“Con không biết.” Cậu chợt nhận ra điều gì đó hơi lạ, dừng tay đang thay giày, hỏi: “Có chuyện gì vậy mẹ?”
Hồng Diệp nói: “Dì Trì với chú Bành ly hôn rồi.”
Tất Tiêu kinh ngạc: “Từ bao giờ?”
“Cách đây nửa năm.”
“Sớm thế?”
Hồng Diệp bảo: “Con gọi cho Húc Thăng, hỏi xem thằng bé đang ở đâu.”
Tất Tiêu không vui: “Sao lại bắt con gọi?”
Hồng Diệp thúc giục: “Dì Trì không liên lạc được, mau gọi đi.”
“Vâng.” Tất Tiêu lôi điện thoại ra, nhưng trong lòng rõ ràng rất miễn cưỡng.
Cậu nghĩ: Bành Húc Thăng mà bắt máy thì mới là lạ!
Tút… tút…
“Alô?”
“Cậu đang ở đâu vậy?”
“…”
“Tôi hỏi cậu đang ở đâu?”
“Tút—”
Tất Tiêu nhìn màn hình, phát hiện Bành Húc Thăng cúp máy.
Đậu má!
“Thằng bé nói gì với con vậy?” Hồng Diệp hỏi.
Tất Tiêu nhún vai: “Cậu ta bảo con cút.”
Hồng Diệp: “…”
“Gọi lại đi.”
Tất Tiêu muốn nói ‘Mẹ mơ à’, nhưng nhìn vẻ nghiêm trọng trên gương mặt Hồng Diệp, cậu đành nuốt lời định nói xuống.
Nhưng cậu cũng không muốn tự mình đi nộp mạng.
“Con đi tìm cậu ta luôn.” Tất Tiêu nói.
“Con biết nó ở đâu à?”
Tất Tiêu đảo mắt: “Biết.”
***
Lấy cớ đi tìm Bành Húc Thăng, thực ra Tất Tiêu chỉ định lang thang một vòng, chờ đến khi đủ thời gian thì quay về nói không tìm thấy.
Cậu bắt xe buýt đến Quảng trường Phong Hòa dạo quanh một vòng. Trời bên ngoài rất lạnh và tối, cậu không chịu nổi nữa, quyết định tìm chỗ ngồi.
Đúng lúc ấy, cậu đứng ngay trước cửa một quán cà phê.
Tất Tiêu bước vào, lập tức nhận ra quán cà phê này trông quen quen.
Hình như mình từng tới đây… Đúng rồi, lần trước còn đụng mặt dì Trì, chú Bành, và cả Bành Húc Thăng nữa.
Không lẽ cậu ta cũng đang ở đây?
Tất Tiêu gọi một ly cacao nóng, cầm lên tầng hai.
Ánh mắt cậu lướt qua từng bàn giữa đám đông nhộn nhịp, cuối cùng dừng lại ở một góc khuất.
Cậu chậm rãi bước tới, quả nhiên thấy một chiếc áo phao quen thuộc và một cái đầu cũng quen nốt, đang gục xuống bàn bất động.
Trúng phóc.
Tất Tiêu ngồi xuống ghế đối diện, đặt ly cacao lên bàn, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Bành Húc Thăng, châm chọc nói: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò mất tích hả?”
Bành Húc Thăng đột ngột ngẩng đầu lên.
Hành lá: Sao hai người này yêu nhau được nhỉ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");