Chương 5: Tôi là Lục Diễm
Edit by Kiera
Vào ngày tổ chức bữa tiệc tối chào mừng học sinh mới, toàn bộ khán phòng đều vô cùng sôi động.
Lục Diễm ngồi ở ghế chính, ở bên cạnh hội học sinh cùng với các chủ nhiệm bộ môn, bộ trưởng, người phụ trách, anh mang khí thế ngất trời, đầu ngón tay gõ nhẹ xuống thành ghế, môi mỏng hơi mím lại, mí mắt cụp xuống, di chuyển đuôi mắt dấu đi sự xa cách bên trong.
Tiệc tối bắt đầu với lễ khai mạc.
Anh đọc diễn văn xong thì bên dưới lại hoan hô vỗ tay, nghìn bài rồi vẫn một điệu như vậy, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, gật đầu chào hỏi với người viện trưởng bên cạnh, nghiêng người đi ra khỏi khán phòng ồn ào, đi về phía hậu trường, đột nhiên bước chân dừng lại, quay đầu lại tìm người phụ trách, xác nhận lại tiết mục tiếp theo, sau đó gật đầu cảm ơn mang theo sự xa cách, nhiều năm như vậy mà cái ghế hội trưởng Hội Học Sinh khi tới nhiệm kỳ của Lục Diễm, anh đều có thể tự nhiên ứng phó chu toàn.
Lúc đang đi về phía cửa hàng lang thì anh đột nhiên nghe được: "Niệm Niệm, bộ quần áo này là của em sao, có phải size sai rồi hay không?"
"Học tỷ, hình như là quá nhỏ rồi, em có thể đổi một bộ khác không?"
Đầu ngón tay anh khẽ run, nghe thấy tiếng nói mềm mại, không phải là yêu kiều rên rỉ, Lục Diễm cơ hồ nhíu mày, ngày thường cô ấy cũng dùng giọng điệu như thế nói chuyện với người khác sao?
Âm thanh giày cao gót vang lên cộc cộc hướng về anh mà đi tới, đầu lưỡi liếm nhẹ sau răng, yết hầu lại phát ngứa, lúc anh chuẩn bị rời đi, còn chưa bước ra thì nghe:
"Học tỷ, chờ một chút.... A... "
Thì đã bị một thân hình nhỏ đâm trúng, anh cúi đầu nhìn người trước mặt, tóc đen dài ngang eo, anh dường như cảm thấy lòng bàn tay đang đè lên anh không là da mà là tơ lụa mềm mại.
Một đôi mắt mơ hồ trong suốt nhìn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng: "Xin, xin lỗi, tôi....."
Đôi mắt anh sau lớp kính tối đi khi nhìn thấy lòng bàn tay cô buông ra, lui về phía sau.
Hầu kết lăn lên lăn xuống, cô gái nhỏ trước mặt đang mặc bộ quần áo so với lần trước còn ngắn hơn, càng bó sát người hơn, vốn quần áo chính là màu trắng nhưng do quá nhỏ nên bị căng mỏng ra, trước ngực như là có cái gì đó muốn nhảy ra, thật kỳ lạ, dùng không có động tác nào cũng có thể làm cái eo thon kia bị lộ ra không thể nào che dấu, từ góc độ của Lục Diễm, nhìn thấy hai khối tuyết trắng ấy đang ép sát vào nhau lộ ra một khe rãnh sâu ở giữa.
Hai mắt Lục Diễm lướt qua tia dục vọng, anh cau mày, thật nóng, nóng đến muốn kéo cái gài ngực của cô ra.
"A, tóc tôi bị cuốn lấy rồi, thực xin lỗi thực xin lỗi...."
Vài sợi tóc của cô gái cuốn lấy hàng cúc áo bên ngoài bộ tây trang, cô vội vã muốn lấy ra làm hai quả cầu mềm mại kia dường như dán sát vào người anh, nhìn chằm chằm nút thắt trước ngực cô, hơi nóng thở ra phả trước ngực cô.
Lòng bàn tay nóng bỏng ôm lấy eo nhỏ đang lộ ra, Lục Diễm cúi đầu: " Để tôi."
Trình Niệm Niệm sửng sốt, nhìn người trước mắt đang chậm rãi cúi đầu, lông mi thật dài hạ xuống, che khuất đi ánh mắt của người kia, trong miệng thở ra hơi nóng ngày càng gần mình, hơi thở mát lạnh nhàn nhạt hoà lẫn với hương vị thuốc lá, tay cô bị kéo ra, ngón tay thon dài ung dung thong thả mà lấy tóc của cô ra.
Mình đang rất gần Lục Diễm, là Lục Diễm, là Lục Diễm nha...
"Lục Diễm..... "
Bàn tay đang lấy tóc ra dừng lại, liếc mắt tới gương mặt xinh đẹp và đôi mắt trong suốt ướt át đang nhìn mình, cô không biết lúc nãy mình đã bất giác nói ra cái gì, theo bản năng cắn lấy môi dưới, yết hầu anh căng thẳng lên, lấy ra một sợi tóc cố ý đặt trên ngực no đủ của cô, sợi tóc lướt qua trước ngực, nhẹ nhàng mà theo cảm giác ngứa ngáy.
"Được rồi."
Âm thanh anh ngày càng khàn đi, cơ thể Trình Niệm Niệm căng thẳng run lên khi anh thu hồi lòng bàn tay của mình, đầu ngón tay anh vô tình lướt qua eo cô làm hai chân nhỏ mềm nhũn đi, ngẩng đầu nhìn về phía người trước mắt đang đứng, giống như lúc nãy cùng cô gần nhau, vừa ngẩng đầu là có thể thấy được đôi mắt thâm thúy kia.
Âm thanh giày cao gót lại vang tới đánh gãy suy nghĩ của Trình Niệm Niệm, học tỷ hấp tấp xông vào phá vỡ sự yên tĩnh: "Mau, tiểu Niệm Niệm, chị tìm được bộ quần áo này, nhưng mà có chút rộng, em có muốn đổi...."
"Em đi thay quần áo đi." Âm thanh trầm thấp cắt ngang lời nói của học tỷ, Trình Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thuý của anh đang chỉ về hướng áo thun ở trên tay học tỷ.
"Được" Cô gật đầu, chuẩn bị xoay người đi về phía phòng thay quần áo.
"Cảm ơn học trưởng." Đột nhiên Trình Niệm Niệm quay đầu lộ ra gương mặt đỏ bừng tươi cười, đôi mắt hạnh cong lên như muốn lấy lòng: "Lúc nãy, cảm ơn học trưởng."
"Tôi là Lục Diễm."
Lục Diễm cúi đầu nhìn hai má mềm mại trước mặt, sửa lại xưng hô của cô.
"Tôi biết mà, à học trưởng, tên tôi là....."
Giọng nói trầm thấp vang lên khiến cô có chút cứng họng: "Trình Niệm Niệm."