Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường

Chương 8: Hấp dẫn




Edit by Kiera

Ngày trận đấu bóng rổ diễn ra, thời tiết hôm nay thật tươi đẹp, ánh nắng chói chang, Trình Niệm Niệm ngồi trên khu vực ghế nhìn về phía đội cổ động đang nhảy trên sân vận động.

Rồi lại lén lút nhìn về hướng Lục Diễm đang đứng một bên của sân bóng, người náo đó mặc lên người chiếc áo màu đen viền vàng khiến nội tâm cô dâng lên một sự bùng nổ không thể tưởng tượng.

Ngày hôm đó, thời tiết cũng đẹp giống như vậy, rèm cửa che bớt đi ánh sáng chói loá, toàn bộ văn phòng mang theo hơi thở nhu hòa.

Nhìn người đang ngồi, dường như sự thân mật mê hoặc ngày đó là ảo giác, cùng giọng nói lạnh lùng đáp ứng thỉnh cầu của cô.

"Cảm ơn học trưởng." Cô không biết như thế nào để ép xuống nội tâm chua xót cùng phức tạp, rũ mi mắt xuống, chuẩn bị rời đi.

"Trình Niệm Niệm." Giọng nói vang lên cắt đứt lời tạm biệt của cô.

"Vâng?" Trình Niệm Niệm nghi hoặc chớp mắt nhìn về phía đối phương.

Anh dùng hai ngón tay tháo mắt kính tơ vàng, hơi thở đột nhiên thay đổi, đôi mắt đào hoa nhìn về phía cô:"Có muốn làm trợ lý của tôi không?" Anh nhướng mày, dụ dỗ cô gái nhỏ đang thất thần trước mắt: "Hửm?"

Cô nhớ lại phản ứng của mình hôm đó, Trình Niệm Niệm không khỏi ảo não lẩm bẩm một tiếng, rũ đầu nhỏ xuống, cảm giác mỗi lần mình đều bị Lục Diễm dắt mũi, mơ màng hồ đồ mà đồng ý cũng không nói, mấy ngày nay ngốc bên cạnh anh làm Trình Niệm Niệm cảm thấy cả người mình đều không ổn.

Anh chỉ cần tới gần cô thì cả người cô liền nhũn ra, từ phía sau ôn nhu nói chuyện với cô, hơi thở ấm áp phả vào bên tai, làm xương cô đều run lên cùng với sự rạo rực trong lòng.

Ngày đó đi theo anh đến Đại học A, thương lượng xong chuyện của trận bóng thì cùng người phụ trách của Đại học A cùng nhau ăn bữa cơm, trên bàn cơm cũng không thiếu lời đàm tiếu cùng tiếng cười thăm dò quan hệ của cô cùng Lục Diễm, mà Lục Diễm chỉ để tay đặt lên sau ghế cô, làm như nghe không hiểu.

Sau khi rượu đủ cơm no, Trình Niệm Niệm nhớ kỹ lại lời giải thích trước bữa ăn, đánh tay lái đưa Lục Diễm hình như hơi say về nhà.

Trong căn phòng trắng đen vắng vẻ, sau khi cô đỡ người vào phòng dàn xếp lên giường, Trình Niệm Niệm hít một hơi thật sâu ngồi ở bên cạnh nhìn gương mặt đang ngủ của anh.

Sau khi tiếp xúc với anh được vài ngày Trình Niệm Niệm dường như nhìn thấy một Lục Diễm hoàn toàn khác, anh vẫn luôn dùng đôi mắt đào hoa quỷ dị quyến rũ nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô.

Ngón tay cô không nhịn được chạm vào đuôi mắt anh, vô ý thức tham luyến[1] khoảng cách da thịt của anh, bỗng nhiên cô bừng tỉnh, không dám lại nghĩ tới việc ăn luôn người ta, cô còn chưa chuẩn bị đâu, cũng không quay đầu lại, chạy trốn ra khỏi nhà anh, bỏ lỡ người trên giường đang vô cùng tỉnh táo mở đôi mắt đen láy thâm sâu.

[1]: Tham lam cùng quyến luyến

Ngày hôm sau, Trình Niệm Niệm vẫn còn lúng túng, Lục Diễm có cho cô số điện thoại khác, nên khi số đó gọi tới vang lên vài tiếng cô liền biết đây là số điện thoại riêng của anh, anh nói là dạo gần đây bận việc thi đấu nên anh sẽ không tham gia các hoạt động khác còn bảo cô cũng đừng tham gia, nói đến đó thì anh đột nhiên khó chịu khi bị một số điện thoại gọi tới thúc giục đi.

Lúc ấy nghe được cô còn có chút nghi hoặc, nghĩ đến hình như ngày thường mình cũng không có việc gì làm nha.

Kết quả là mấy ngày sau cô chạy đến văn phòng hội học sinh thì phát hiện không ai ở trong đó, rốt cuộc cô ngồi trong văn phòng ngửi hơi thở của anh còn vương lại đến thất thần.

Phó hội trưởng ngày nào cũng nhìn cô phát ngốc rồi đi trêu chọc rằng Lục Diễm vừa đi thì cô giống như mất hồn vậy, Trình Niệm Niệm trừng to đôi mắt nhìn cậu ta rồi đỏ mặt nói mới không có.

Mấy ngày nay mỗi ngày cô đều phát ngốc trong hội học sinh, từ trong ra ngoài đều quen biết nên nghe không ít chuyện bát quái làm cô không nhịn được đi tìm hiểu.

Trình Niệm Niệm biết Lục Diễm nổi tiếng nên rất được hoan nghênh, có một lần cô tập nhảy xong do quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, cho đến khi thức dậy thì đã thấy màn đêm ngoài cửa sổ, cô mới vội vàng thu dọn đồ đạc, lúc chuẩn bị xuống lầu thì ở chỗ ngoặt liền nghe được một nữ sinh cùng khoa với cô đang tỏ tình với Lục Diễm, không khí vô cùng yên tĩnh làm hô hấp Trình Niệm Niệm đều phóng nhẹ đi, ngay sau đó vang lên một lời nói dịu dàng, lý do cự tuyệt giống như là trước đó đã chuẩn bị tốt vậy, giọng điệu vẫn như cũ chính trực thờ ơ, cũng không biết có phải Trình Niệm Niệm sợ nghe lén bị phát hiện hay không, cô liền đi tới thang lầu bên kia bỏ chạy.

Nghĩ đến Phó hội trưởng bọn họ luôn trêu chọc Lục Diễm đào hoa rực rỡ chất đầy như đỉnh núi, Trình Niệm Niệm cảm thấy mình đã đánh giá thấp nó rồi.

"Bíp —"

Tiếng thổi còi vang lên đánh gãy suy nghĩ của Trình Niệm Niệm, cô quay đầu nhìn về phía sân bóng.

"Oa ——" Cùng với tiếng hoan hô, áo đen cùng hồng hai bên đã nhảy lên đoạt bóng, thi đấu bắt đầu rồi.

"Niệm Niệm! Niệm Niệm! Đi! Chúng ta đi xuống dưới xem!" Trình Niệm Niệm liền bị bạn học vừa mới biểu diễn xong kéo xuống về phía sân vận động.

Bên ngoài nơi thi đấu đứng đầy người, Trình Niệm Niệm nhìn hồi lâu cũng đã thấy được người kia.

Áo cầu thủ màu đen không tay làm lộ ra đường gân đẹp đẽ trên cánh tay, màu da lúa mạch thiên trắng bao bọc lấy từng tấc cơ bắp rắn chắc, không duyên không cớ lại cảm thấy Lục Diễm mang theo vài phần sức sống thiếu niên, anh vẫn như cũ là một chỉ huy đội quan sát tốt nhất trên sân bóng.

Anh chạy đến, lòng bàn tay từng chút khống chế quả bóng, siết chặt cánh tay giúp cơ thể chuyền bóng nhanh chóng và chính xác.

Lúc anh nhảy lên, giọt mồ hôi lóe ánh sáng trượt qua hầu kết trên cổ, gân xanh hiện ra biểu hiện cánh tay đang dùng sức.

Dùng sức ở bàn tay phải đánh bóng tới, bóng rời khỏi bàn tay, từng đợt ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua năm ngón tay thon dài hơi rũ.

"Bíp Bíp Bíp ——"

Ba tiếng còi vang lên, Đại học N thắng.

Tiếng hò thét chói tai quanh quẩn ở bên tai Trình Niệm Niệm, cô nhất định không biết hai má cô đã đỏ ửng lên, hơi nước mờ mịt lưng tròng trong đôi mắt trong suốt, chỉ cảm thấy mình đã bị người kia mê hoặc rồi, kích thích cô đến choáng váng, sau đầu phát ra cảm giác tê dại cùng rùng mình chảy khắp toàn thân, trái tim bên trái lặng lẽ nhảy lên.

Mái tóc anh ướt nhẹp rũ xuống trên trán, tầm mắt nhìn về phía nơi biển người mênh mông kia.

Bắt lấy nước do đồng đội ném cho mình, anh ngửa đầu uống, vài giọt bọt nước tràn ra, hầu kết lăn lộn lên xuống.

Ánh mắt đào hoa dấu đi sắc tối bên trong nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang dụ dỗ anh ở đằng xa, anh bước tới về chỗ cô, hơi thở trong trẻo cùng nóng bỏng ngừng lại trước mặt Trình Niệm Niệm: "Đợi chút nữa cùng tôi trở về văn phòng."

______

Phòng tắm trong nơi nghỉ của cầu thủ.

Sương mù nóng toả ra mờ mịt, trước ngực phập phồng bị ướt nhẹp, khi vận động anh thường sẽ tiết ra nhiều hormone hưng phấn quá mức.

Lục Diễm thật sự cảm thấy may mắn khi cái áo rộng thùng thình này có thể che dấu được phần thân dưới hưng phấn lên khi nhìn thấy hai má ửng đỏ của cô gái nhỏ.

Anh thật muốn làm cô, muốn bắt cô lại đây, cởi quần áo xuống đặt ở dưới thân mà làm.

Không thể khống chế mà nghĩ đến nơi cao ngất đẫy đà trắng nõn trong mộng, hai nụ hoa đỏ tươi trên cặp ngực trắng, cùng giữa chân mềm mại chảy nước....

Hai hàng lông mày cau lại, anh rủa thầm một tiếng, côn th*t lại trở nên nóng lên.

Ngay cả khi không gặp mấy ngày, tiểu yêu tinh ở trong mộng cũng không buông tha chính mình.

Trái tim bị lý trí giam giữ, nhưng dã thú đã ngửi được hương thơm đã mất từ lâu của bông hoa mà gầm lên, muốn thoát ra khỏi lồng.

Nước lạnh thấu xương xối xuống nhưng lại có thể rửa sạch đi sự khô nóng kích động còn xót lại, Lục Diễm tự nhủ rằng phải bình tĩnh, từ từ tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.