(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tối hôm đó Trần Lâm bắt đầu thu dọn hành lý để trở về núi Sùng, dù chỉ cử động được bằng một tay nhưng vẫn nhanh nhẹn sắp xếp quần áo, thu dọn hết quần áo cùng giày dép của Hàng Cẩm, còn có thuốc đuổi muỗi, mùa hè ở vùng núi có rất nhiều muỗi, lo cô bị muỗi đốt nên chuẩn bị rất nhiều thuốc bôi và xịt.
Buổi tối cả hai đi siêu thị mua sắm. Ban đầu họ mua một số thứ để đem về núi Sùng, nhưng Trần Lâm còn mua thêm đồ ăn, chuẩn bị cho bữa tối, Hàng Cẩm thấy một tay cậu không thể dùng được, nên cô đã nấu cháo có sẵn.
Trên ipad đang phát video quy trình nấu cháo, cô đứng trước bồn rửa làm theo các bước, rửa nồi vo gạo và cắt cà rốt.
Chuông cửa reo vang, Trần Lâm nhìn qua lỗ chuông có thể nhận ra người đàn ông bên ngoài là em trai của Hàng Cẩm, Hàng Dục, cậu nhìn về phía bếp hỏi:
“Em trai chị, có cho anh ấy vào không?”
“Ừm.” Hàng Cẩm cau mày lấy thìa để đong đo lượng muối được đổ ra, mọi chú ý của cô đều đặt trên chiếc thìa này.
Cửa vừa mở, Hàng Dục đang muốn nói gì đó đã nhìn thấy gương mặt của Trần Lâm, nhíu mày hỏi:
“Chị tôi đâu?”
Trần Lâm chỉ vào bếp. Hàng Dục đi thẳng vào mà không thay giày, thấy Hàng Cẩm còn đang bận bịu trong bếp, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó giơ điện thoại lên chụp ảnh, gửi cho Phùng Thục Quân rồi ấn gọi: “Mẹ, chị con bị ma nhập rồi, vậy mà còn vào bếp nấu cơm, từ bé đến lớn chưa bao giờ con thấy chị nấu cơm, gửi ảnh rồi đó mẹ bấm vào mà xem.”
Hàng Cẩm liếc mắt nhìn cậu, sau đó cho muối vào nồi.
Làm xong việc này, cô thở phào nhẹ nhõm, đậy vung nồi lại, rửa tay rồi đi đến trước mặt Hàng Dục hỏi: “Có chuyện gì?”
“Sự việc nghiêm trọng đấy chứ?” Hàng Dục ném điện thoại xuống bàn, đi đến tủ lạnh lấy chai nước mở ra uống một ngụm:”Hôm nay nhận được điện thoại của ba nên xin nghỉ bay về đây, vốn em đã đồng ý với Miu Miu dẫn cô ấy đi xem phim, bây giờ còn đứng ở đây, chị nghĩ việc này có lớn hay không?”
“Họ bảo cậu về làm việc?”
Hàng Cẩm đã đoán được là như vậy, nhưng vì Hàng Dục đã sống với Viên Vũ bên chợ phía nam, phát triển bên đó, tuy cậu nói có thể xử lý tốt công việc bên này, nhưng quan hệ nhân mạch lại kém hơn so với Hàng Cẩm, tâm cũng không đặt ở đây, nhiều lắm thì cũng chỉ giúp được vài ngày, thời gian lâu nhất định lại trốn mất, vì cậu là thê nô, đời này chỉ muốn tung tăng chạy theo sau Viên Vũ, dính lấy vợ cả đời.
“Cho nên, chuyện của hai người, là sự thật.”
Hàng Dục uống xong, mắt tà tà liếc nhìn Trần Lâm, thấy cậu ta còn cao hơn cả mình, lại đứng đo đo trước mặt Trần Lâm, sau đó vẻ ghét bỏ nói: “Sao cậu đen như vậy?”
“Cậu thì trắng chỗ nào?” Hàng Cẩm nhíu mày nhìn em trai: “Còn có chuyện gì muốn nói nữa không?”
“Em muốn đến xem thật giả thế nào thôi.”
Hàng Dục véo véo giữa mày: “Đi đường, còn đang nghĩ xem đây có phải là nói đùa hay không, bây giờ hình như, cũng hơi tin rồi.”
“Chị, trước kia đều che chở em, bây giờ lại che chở cho cậu ta.” Hàng Dục lại liếc mắt nhìn Trần Lâm: “Không phải chứ, cậu ta còn nhỏ tuổi hơn em, nên không gọi anh rể đâu đấy, hai người ở bên nhau, em cũng không phản đối, nhưng ngay bây giờ thì có hơi….chưa chấp nhận được.”
“Nhưng mà…!” Cậu búng tay một cái: “Nếu chị nghiêm túc, em sẽ đứng về phía chị, dù sao chị thích ai thì thích, muốn làm gì thì làm.”
“Đây là…” Cậu chỉ vào Trần Lâm.
“Tôi là Trần Lâm.” Trần Lâm nói.
“Mặc kệ cậu là gì.” Hàng Dục lại uống một ngụm, nhìn quanh một vòng, trong phòng đều có dấu vết sinh hoạt của hai người, chắc cũng ở chung một thời gian dài rồi, sự thật bày ở trước mắt, cậu không thể tin được, buông chai nước xuống, quay đầu nhìn Trần Lâm, nói:
“Được chị tôi để ý là phúc khí của cậu, có thể lén lút hưởng thụ, nhưng mà, nếu tôi phát hiện cậu làm chuyện xấu sau lưng chị ấy, chờ xem, tôi có một trăm ngàn cách để cậu sống không bằng chết.”
Tuổi hai người không chênh lệch nhiều, có từ trường tương tự nhau, nếu gặp ở hoàn cảnh khác nhất định sẽ trở thành anh em tốt.
Trần Lâm cảm nhận được em trai cô cũng không có ác ý, khẽ mỉm cười nói: “Được”
Hàng Dục nghĩ việc tên nhóc này còn nhỏ hơn mình hai tuổi, cảm thấy hơi khó chịu, không hiểu sao lại thế này, nhìn chỉ muốn đấm cho một trận.
Cậu nhẫn nhịn, nói về phía Hàng Cẩm: “Bên phía ông bà em sẽ giúp chị giải quyết, thời gian này cứ nghỉ ngơi cho tốt, giải quyết xong sẽ nói với chị.”
Hàng Cẩm đang muốn mở miệng, Hàng Dục lập tức xua xua tay: “Đừng có khách sáo làm gì, quan hệ chị em ta còn đáng tin hơn là người ngoài.”
Hàng Cẩm nói: “Giờ muộn rồi, cậu về nhanh đi, chúng tôi còn phải ăn cơm.”
Hàng Dục: “……”
“Không phải chứ, chị cũng có thể giữ em lại ăn tối.”
“Không đủ, chỉ nấu hai phần.” Hàng Cẩm nhìn cậu, hơi xua tay: “Đi thong thả.”
Hàng Dục: “……”
Thật —— đúng là chị em cây khế.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");