(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hàng Cẩm tham dự huấn luyện xong chuẩn bị quay về văn phòng, bị em gái lễ tân gọi lại:
“Sếp Hàng, mấy bó hoa này đều gửi cho sếp, sếp muốn xử lý thế nào ạ?”
Trước quầy lễ tân đặt mấy bó hoa tươi, đều là của những người đàn ông đang theo đuổi Hàng Cẩm gửi đến, có người gửi một bó, có người một ngày gửi mấy bó, trên bàn đã quá nhiều, trước đó đều là do Đằng Bình xử lý, có thể dùng trang trí văn phòng, hoặc cắm vào gian trà nước, hôm nay cậu ta bận ra ngoài, tất nhiên là không ai lo về mấy bó hoa này.
Hàng Cẩm đi lên vài bước, xem từng cấm thiệp, có người trong giới, có người ngoài giới, còn có một đối tượng trước đó Hàng Đề Vân đã giới thiệu xem mắt, xem ra vẫn chưa chết tâm.
Cô buông mấy tấm thiệp, nói về phía lễ tân: “Xem ai thích, bảo mấy người đến chọn.”
“Cảm ơn sếp Hàng!”. Em gái lễ tân vui vẻ nhắn tin vào nhóm công ty.
Lát sau có mấy nữ nhân viên bước đến ôm hoa, chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè, có cô gái vừa hâm mộ than thở vài câu:
“Sếp Hàng hạnh phúc thật, mỗi ngày đều nhận được nhiều hoa như vậy.”
“Đúng nhỉ, được nhiều người đàn ông chất lượng cao như vậy theo đuổi có cảm giác như thế nào vậy? tôi cũng muốn được trải nghiệm một lần.”
“Em trai sếp Hàng cũng rất đẹp trai, cho nên tôi thấy ánh mắt của sếp rất cao, cậu xem con cưng ngành tài chính là Đoạn Huy Dương cũng không vào mắt sếp kia.”
“Cậu quên à, trước đó là Lục Vận Phục theo đuổi, anh ta cũng rất nhiều tiền, còn quyên góp bao nhiêu trường học cho sếp nữa mà.”
“Còn nữa, tôi nhớ mấy năm trước, còn có phú nhị đại thế hệ thứ ba đến theo đuổi sếp, kết quả bị từ chối,còn không thèm gặp mặt.”
“Hàng tổng đỉnh quá, tôi muốn xuyên không thành Hàng tổng, cảm nhận việc từ chối đại gia vui sướng như thế nào.”
“Bỏ đi,đặt vào người của cậu á, tôi thua.”
“Đồ đểu, đừng có nói thật tàn nhẫn như vậy chứ.”
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Trần Lâm ngồi ở bàn làm việc, sắp xếp tư liệu dự án của công ty do cấp trên giao cho. Cậu nhập tất cả vào máy tính, cố gắng sử dụng phân tích thống kê, mô hình toán học để phân tích và mô hình hóa dữ liệu nhằm dự đoán xu hướng thị trường trong tương lai và điều kiện kinh tế.
Khi nhập con số,cậu sẽ nghe thấy hai chữ “Sếp Hàng.” Cậu biết cô rất xuất sắc, được nhiều người đàn ông theo đuổi, nhưng không ngờ mỗi ngày lại có nhiều người theo đuổi cô đến vậy.
Cậu hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, cố gắng bình tĩnh tiếp tục bắt tay vào công việc trước mắt. Muốn làm quen với nội dung công việc của mình càng sớm càng tốt, từng bước một đi đến bên cạnh cô, như vậy mới có thể giúp cô giảm bớt áp lực, làm cô yên tâm nghỉ ngơi.
Thay vì như sáng nay, dù mệt đến mức không mở nổi mắt, nhưng cô vẫn phải chống đỡ đến công ty làm việc.
Kể từ khi phần mềm gây buồn ngủ được đưa lên kệ của cửa hàng Apple, nó đã trở thành một xu hướng bùng nổ, bọn họ đã kiếm được rất nhiều tiền từ phần mềm này nên đã đăng ký thành lập công ty, chuẩn bị góp vốn đưa ra thị trường.
Trần Lâm cảm thấy họ quá mạo hiểm, nên đã rút một phần tiền đầu tư của mình và đầu tư vào các dự án khác. Cậu cũng mở một phòng làm việc nhỏ, thuê tám lập trình viên, tất cả đều đang phát minh các chương trình nhỏ độc lập, trong suốt một năm, chỉ có một chương trình nhỏ này đã mang lại lợi nhuận cao cho cậu, chương trình này đủ để hỗ trợ tiền ăn của cậu cùng toàn bộ nhân viên trong suốt ba năm.
Sau khi loại trừ tiền thưởng và tiền lương, số tiền còn lại đầu tư vào phim hoạt hình và trò chơi, thậm chí còn đầu tư hai triệu vào thị trường chứng khoán. Nếu đủ may mắn, cậu có thể kiếm được 20 triệu lợi nhuận cho Hàng Cẩm vào cuối năm nay.
Cậu muốn dùng số tiền này làm quà sinh nhật cho cô.
“Trần Lâm, tan tầm.” Một nữ đồng nghiệp nhắc nhở cậu.
“Được, cảm ơn, tôi làm nốt rồi đi.”
Trần Lâm đợi mọi người trong văn phòng về hết, lúc này mới bỏ khẩu trang ra, cậu đã làm xong việc của mình, sau đó ngồi đọc sách, cậu cho rằng hôm nay Hàng Cẩm rất mệt nên sẽ về sớm nghỉ ngơi, không nghĩ đến tối nay cô còn có tiệc, 8 giờ tối còn phải tham gia tiệc rượu.
Cậu đọc sách nửa tiếng, sau đó thu dọn đồ đạc và tan làm, dừng ở ngã tư mua hai chiếc bánh cuốn, gập nó lại rồi há to miệng cắn một miếng, Lôi Phi gọi đến nói tính cần thêm chút nguyên tố nữa cho phần mềm dỗ ngủ, nhưng chưa có ý tưởng, hỏi cậu bao giờ rảnh đến xem qua một chút, Trần Lâm nói lát nữa sẽ qua.
Cậu đứng ở ngã tư uống nước, ngước nhìn những tòa nhà chọc trời, há miệng cắn một miếng bánh.
Giờ phút này, suy nghĩ của cậu rất lộn xộn, nghĩ về khoảng cách giữa mình và Hàng Cẩm, nghĩ đến chương trình học năm hai tiến sĩ, nghĩ đến phần mềm dỗ ngủ của Lôi Phi, nghĩ đến phòng làm việc của mình, nghĩ đến những bông hoa đó.
Cuối cùng, suy nghĩ đã trở về con số 0, trong đầu cậu chỉ còn lại khuôn mặt của Hàng Cẩm.
Ngồi trên tàu điện ngầm, cậu gửi tin nhắn cho Hàng Cẩm, hỏi cô đã ăn gì chưa.
Chắc Hàng Cẩm đang bận, không trả lời tin nhắn.
Cậu lại nhắn thêm: 【 Bánh cuốn trước cửa ăn khá ngon, nhưng hơi thiếu thịt. 】
Cho đến lúc thảo luận xong với Lôi Phi, ngồi tàu điện ngầm trở về, mới nhận được tin trả lời của Hàng Cẩm: 【 Ở đâu 】
Lập tức cậu vui vẻ gọi điện thoại: “Chị về rồi?”
“Ừm, còn mười phút.” Giọng Hàng Cẩm có vẻ mệt mỏi.
“Tôi còn hai mươi phút.”
Cậu đưa mắt nhìn tuyến đường của tàu, xác định mình chỉ còn năm trạm nữa mới có thể dừng, cậu đã đứng dậy đến trước cửa, một tay nắm tay vịn, hỏi cô: “Có muốn ngủ một lát không?”
“Không cần.” Cô rất buồn ngủ, nói chuyện giọng mũi còn có vẻ khàn khàn:
“Cậu đang trên tàu điện ngầm?”
“Ừm.”
Hàng Cẩm nói: “Tôi sẽ đợi cậu ở Lối ra 7.”
“Được” Cậu cười rộ lên, lại mím môi, “Sao đêm nay chị về sớm vậy? tôi cho rằng sẽ rất muộn.”
“Hơi mệt mỏi”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm nay ánh trăng rất đẹp, dưới ánh đèn đường có đôi tình nhân ôm nhau đi dạo, cô nhìn theo bóng lưng của họ, giọng nói bất giác thả chậm: “Còn hơi…”
“Hơi gì nữa?” Cậu hỏi.
Khóe môi Hàng Cẩm nhẹ nhàng cong lên, cả người thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, giọng nói rõ ràng ý cười:
“Vẫn hơi buồn ngủ.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");