Nhớ Em - Đông Ca

Chương 70: Đả thương người




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau Tết Trung thu, Hàng Cẩm đến Thượng Hải công tác. Đoạn Huy Dương nói rằng cũng phải đến Thượng Hải làm việc, sau khi hai người xuống máy bay lại ở cùng một khách sạn.

Chẳng qua ban đêm Đoạn Huy Dương gõ cửa phòng Hàng Cẩm, người ra mở cửa lại là Đằng Bình.

Trên mặt Đoạn Huy Dương lộ ra vẻ kinh ngạc, sửng sốt một lát mới hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

“Hàng tổng gọi tôi đến tăng ca.” Đằng Bình lễ phép giải thích: “Chúng tôi đang chuẩn bị tài liệu cho cuộc đàm phán ngày mai.”

Đoạn Huy Dương cầm chai rượu vang đỏ trong tay, hiển nhiên có chút thất vọng, nhưng nhanh chóng lộ ra nụ cười quân tử: “Được rồi, vậy hai người bàn việc đi, đừng muộn quá.”

Hai người đã hẹn hò được hơn nửa năm nhưng chưa bao giờ nắm tay nhau. Sự tiến triển này có phần chậm chạp đối với Đoạn Huy Dương, khiến anh bắt đầu nghi ngờ về sức hấp dẫn đàn ông của mình, tùy tiện xuất hiện ở đâu cũng có thể hấp dẫn tầm mắt của không ít phụ nữ.

Nhưng Hàng Cẩm là ngoại lệ.

Cô chưa bao giờ thể hiện một chút sự say mê hay thưởng thức nào đối với anh.

Đoạn Huy Dương nhớ lại lần đi ăn ở tiệm đồ ăn Nhật Bản, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy  Hàng Cẩm cười vui vẻ như vậy, trong mắt có ánh sáng, nhưng ánh sáng đó chưa bao giờ dừng trên mặt anh.  

Trước đêm 30 tết, Đoạn Huy Dương và Hàng Cẩm cùng đến nhà cô ăn cơm, Hàng Đề Vân nói hai người tính bao giờ mới kết hôn, Hàng Cẩm không lên tiếng cúi đầu ăn canh, Đoạn Huy Dương nhìn cô một lần, lúc này mới cười cười nói:

“Bây giờ nói đến chuyện kết hôn có hơi nóng vội, bọn cháu cứ từ từ thôi.”

“Thế nào là vội?” Hàng Đề Vân cau mày nhìn về phía Hàng Cẩm, “Là ý của con, hay là ý của Huy Dương?”

Mặt Hàng Cẩm không có nhiều cảm xúc, chỉ nói: “Lát nữa con bàn với anh ấy.”

Phùng Thục Quân nhìn thái độ này của Hàng Cẩm, biết cô cũng chưa muốn kết hôn, xen vào nói: 

“Aiz, đồ ăn nguội rồi, đừng có nói chuyện nữa, ăn trước đi, cơm nước xong lại bàn.”

Đoạn Huy Dương rót rượu cho Hàng Đề Vân: “Chú đừng nóng giận, tuổi này của bọn cháu, còn băn khoăn rất nhiều, mà băn khoăn cũng không phải là xấu, ai cũng không muốn tương lai phải hối hận.” 

Vẻ mặt Hàng Đề Vân dịu đi một chút, ông nhấp một ngụm rượu rồi nói với Đoạn Huy Dương: 

“Ăn cơm đi, đợi một ngày nào đó hai đứa suy nghĩ kỹ rồi nói.”

Lúc ra khỏi nhà ba mẹ, trên mặt đất đã có một lớp tuyết dày. Có vài đứa trẻ trong hu nhà đang đắp người tuyết. Hàng Cẩm dẫm lên tuyết đi về phía trước, Đoạn Huy Dương cầm ô che trên đầu cô, hỏi cô có lạnh hay không. 

Hàng Cẩm đi ra khỏi ô, lắc đầu nói không, thu ô vào đi.  

Đoạn Huy Dương thu ô lại, sóng vai cùng cô đi vài bước, ra đến cửa, anh hỏi cô có thực sự cân nhắc việc kết hôn với anh không.

“Có.” Hàng Cẩm đưa tay ra đón lấy một bông hoa tuyết, nhìn nó hòa tan trong lòng bàn tay, sau đó mới quay lại nhìn Đoạn Huy Dương nói: “Người nhà tôi thích anh.”  

Cô nói chính là “Người nhà”.

Không có nghĩa là cô.

Đoạn Huy Dương nghe vậy đã hiểu, nhưng vẫn kiên trì hỏi cô: “Còn em?”

“Tôi muốn họ vui vẻ.” 

Hàng Cẩm đi về phía trước vài bước, giọng không buồn không vui, lại lạnh lùng cùng tự giễu: 

“Thật ngốc có phải không?”

“Có một chút.”Đoạn Huy Dương không giấu được vẻ thất vọng, giả vờ cười thoải mái, nhưng không nhịn được hỏi: “Hàng Cẩm, em thật sự không thích tôi chút nào sao?” 

“Xin lỗi.” Hàng Cẩm nhìn anh, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng trong ánh tuyết, cô luôn nhìn anh với ánh mắt này, quá bình tĩnh và nghiêm túc, như đang bàn bạc chuyện công việc với anh, thậm chí còn nói chuyện quá mức nghiêm cẩn:  “Tôi đã thử cố gắng, nhưng vô dụng.”

“Quá đả thương người.” Đoạn Huy Dương ôm ngực ra vẻ thương tâm, bỗng nhiên ôm cô vào lòng.

Hàng Cẩm nhíu mày, nhưng không đẩy anh ra.

“Trong lòng em có người mình thích phải không?” 

Đáy lòng Đoạn Huy Dương cảm thấy hơi thất bại, còn có không cam lòng. Anh tự hào là người thông minh, được mọi người xung quanh khen ngợi là người khiêm tốn, biết kiềm chế và hành xử rất thận trọng, nhưng vài lần bốc đồng đều giao cho Hàng Cẩm, chỉ vì cô không thích anh, mà phải chủ động hết lần này đến lần khác.  

Cùng cô đi ăn, cùng cô tăng ca, thậm chí còn cùng đi công tác.

Anh tôn trọng cô, biết cô không thích tiếp xúc gần với người khác, đã theo đuổi lâu như vậy, ngay cả tay cũng chưa nắm qua lần nào.

Một năm này mà nói, bọn họ như là người yêu, trên thực tế, chỉ có anh biết, cô không coi mình là bạn trai.

Thật ra anh cũng đoán được, nhưng trước sau vẫn không muốn thừa nhận, cho đến hôm nay, mới hỏi thành lời:

“Là bạn trai cũ à, người mà em nói không tệ kia?”

Hàng Cẩm im lặng một lát, mới thừa nhận: “Ừm.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.