Nhớ Em - Đông Ca

Chương 7: Không làm được




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hàng Cẩm vừa đến nhà Trần Lâm đã hắt xì hơi một cái.

Ba của Trần Lâm đang chống gậy đứng ở cửa, vừa nhìn thấy Hàng Cẩm, ông đã đặt cây gậy xuống muốn quỳ xuống lạy Hàng Cẩm:

“Người tốt, cô Hằng, cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã đối với con trai tôi như vậy, nếu cô không đến thì giờ nó không có tiền đồ như vậy, nếu lúc trước cô không chọn nó, bây giờ cũng không có cái phúc phần này, thật tốt…tôi thay mặt mẹ nó cảm ơn cô.” 

Hàng Cẩm duỗi tay đỡ một lần, thấy đối phương cứ khăng khăng phải quỳ, cô liền quay đầu đưa mắt nhìn Đằng Bình, Đằng Bình gấp ô lại, đi vào đỡ người dậy đến bên cạnh bàn. 

Nước mắt ông Trần đã rơi đầy mặt, ông giơ tay lau mặt rồi liên tục xin lỗi. Ông sợ làm Hàng Cẩm sợ, và lo rằng giọng nói của mình quá nặng,  Hàng Cẩm sẽ không hiểu ông nói gì,  chỉ chỉ vào Trần Lâm rồi chỉ vào Hàng cẩm, cuối cùng giơ ngón tay cái lên.

Hàng Cẩm cảm nhận được lòng biết ơn, chỉ nói: 

“Tôi cho cậu ấy một cơ hội, cậu ấy nắm chắc nó mà thôi.” 

Đi từ một vùng núi xa xôi như núi Sùng đến Đại học Bắc Dương, trường đại học hàng đầu ở Bắc Kinh, đòi hỏi phải có  rất nhiều nỗ lực mà người bình thường không thể tưởng tượng được. Trong số những sinh viên nghèo miền núi mà Hàng Cẩm đã hỗ trợ nhiều năm qua, chỉ có Trần Lâm đến từ núi Sùng được nhận vào trường đại học tốt nhất, ngoài ra, những người khác đều nằm trong phạm vi tuyến hai.

Ngày trước Trần Lâm làm cô rất ngạc nhiên. Vì lý do này, cô đã chiêu đãi cậu một bữa cơm vào ngày đầu khai giảng, và tặng một chiếc điện thoại mới coi như phần thưởng. 

Cậu bé trong tâm trí cô đột nhiên lớn lên thành một chàng trai cao hơn mình nửa cái đầu, mặc một chiếc áo len rất cũ, thoang thoảng mùi xà phòng sạch sẽ, hiện lên vẻ ngây ngô nhưng vì đôi lông mày rậm nên vẫn có vẻ hoang dã, đôi mắt đen nhánh trong sáng nhìn cô hồi lâu, mới cất lời nói đầu tiên: 

“Ở đây đắt quá, lần sau đến cổng trường ăn, tôi mời chị.” 

Hàng Cẩm cũng không có ý đồng ý, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh công ty và các khoản đầu tư, rất khó rút ra được thời gian đi giúp đỡ học sinh, chẳng qua Trần Lâm là học sinh mà cô giúp đỡ thi đậu vào trường đại học tốt nhất, nên mới đến gặp một lần và ăn cùng một bữa cơm, ngoài cái này ra, từ lúc giúp đỡ những học sinh khác, cô cũng chưa bao giờ thấy mặt. 

Đương nhiên, cô sẽ không nói cho Trần Lâm biết mấy chuyện chẳng liên quan này.

Chỉ thuận miệng nói: “Được, lần sau.”

Sau khi ăn cơm xong, Hàng Cẩm lái xe dẫn theo Trần Lâm đi siêu thị mua quần áo, trong mắt cô, Trần Lâm còn nhỏ hơn em trai Hàng Dục của cô hai tuổi, là “Dự án” thứ nhất mà cô đầu tư thành công, vinh quang trên người cậu cũng không thể tách rời khỏi “Con mắt trí tuệ” của cô.

Trong tương lai gần, tất cả các ông lớn trong ngành đầu tư tài chính sẽ biết rằng không chỉ những dự án mà Hàng Cẩm đầu tư đều rất thành công, ngay cả những sinh viên nghèo mà  cô tài trợ cũng càng thành công hơn.

Trần Lâm là một viên ngọc do chính tay cô đào ra sau khi được mài giũa sẽ trở nên sáng bóng và rực rỡ hơn. Cậu ấy nên tiếp tục tỏa sáng ở lĩnh vực của mình trong tương lai thay vì chạy đến chỗ Hàng Cẩm, dùng cặp mắt sáng như sao đó, bộc lộ tâm tình cùng cảm xúc như vậy.  

Vì vậy, mọi chuyện đột ngột kết thúc vào đêm sinh nhật của Hàng Cẩm, cách đây hai năm.

Ông Trần có giọng khẩu âm nặng, cô hoàn toàn không hiểu ông nói gì. Hàng Cẩm lấy cớ đi ra ngoài nghe điện, tay cầm điện thoại đứng tránh cơn mưa phùn dưới mái hiên, rồi chui vào căn phòng nhỏ bên cạnh, lúc bước vào mới phát hiện đây là phòng bếp.

Trần Lâm đang ở bên trong nhóm lửa xào rau.

Vì ở quá gần đống lửa nên người cậu ướt đẫm mồ hôi, áo đã cởi, quần jean lỏng lẻo treo ở bên hông,  do mấy ngày qua gánh nước nên đôi vai trần đầy những vết đỏ, vết thương trên vai xước đến phiếm hồng, toàn bộ bả vai có thể nói là rất khủng khiếp.

Thấy Hàng Cẩm bỗng nhiên xuất hiện, cậu ngây người, dầu trong nồi bắn ra ngoài vừa vặn bắn vào tay, cậu rụt tay lại, chiếc muôi rơi vào trong nồi, đưa tay lên thổi phù phù, mắt liếc thấy Hàng Cẩm xoay người định ra ngoài, cậu không nhịn được hô lên: 

“Chờ một chút.”

Hàng Cẩm dừng chân lại, không xoay người, tay nắm điện thoại quay đầu qua nhìn cậu, biểu cảm lãnh đạm. 

Trần Lâm vội tìm áo mặc vào, thấy cô không đi, lúc này mới đi lên cầm muôi đảo vài lần nữa, đậy vung nồi lại, thấp giọng nói:

“Tôi không biết hôm nay chị đến đây.” 

“Ừ.” Hàng Cẩm gật đầu, tỏ vẻ biết rồi.

Cây củi trong bếp bị đốt cháy phát ra tiếng lách tách, Trần Lâm nhìn hơi nóng trong nồi bốc lên, lại quay qua nhìn Hàng Cẩm: “Cảm ơn thuốc của chị.” 

“Ừ.”

Hôm nay Hàng Cẩm đã nghe quá nhiều lời cảm ơn, thật sự không muốn nghe thêm nữa, quay đầu nhìn về phòng bên cạnh, bước chân định đi qua đó.

Bên tai nghe thấy tiếng Trần Lâm hỏi: “Người kia đang theo đuổi chị sao?”

Khoảng cách và thời gian không ngăn được những suy nghĩ không nên có của cậu. 

Trong hai năm qua, cậu không ngừng suy ngẫm về việc mình đã làm sai chuyện gì, chọc cô không vui, thậm chí còn ném chiếc bánh do  mình làm vào thùng rác, sau đó, cậu có vẻ đã hiểu, nhưng lại không hiểu lắm.

Chỉ là cậu thích cô.

Có gì sai sao? 

Vì sao cậu không thể thích cô.

Thậm chí cậu còn chưa tỏ tình, nhưng cô đã giết chết mọi ý niệm đó trước.

Lửa đốt cháy hơi trong nồi bốc lên làm vung kêu lách cách, trong không khí tràn ngập mùi thơm của đồ ăn. 

Hàng Cẩm xoay người, nhìn Trần Lâm, mắt cậu cũng đối diện với cô, chàng trai vừa thấy cô đã căng thẳng cùng thẹn thùng vào hai năm trước đã biến mất, ánh mắt lúc này trở nên kiên định và nghiêm túc, đường cong trên gương mặt đã bị thời gian mài giũa đến lạnh lùng góc cạnh.  

“Vì sao tôi không thể?” Cuối cùng cậu cũng nói ra.

“Cậu không phải mẫu người tôi thích.”

Hàng Cẩm cũng nghiêm túc nhìn thẳng vào cậu:

“Hơn nữa, cậu còn nhỏ hơn em trai tôi hai tuổi, chỉ về điểm này đã không có khả năng, đối với những việc không có kết quả, cậu phải học được cách từ bỏ.” 

Trần Lâm đi về phía cô hai bước, trong mấy năm nay, đầu cậu lại cao hơn một chút, con ngươi đen nhánh ép chặt vào đôi mắt, chiếc mũi cao thẳng, mím môi tạo ra cảm giác lạnh lùng hoang dại.

Cậu hơi tức giận, càng có vẻ không cam lòng.

Không hiểu vì sao Hàng Cẩm không thích Lục Vận Phục nhưng vẫn cho phép anh ta ở bên cạnh, còn cậu thì không thể.

Khoảng cách được kéo gần, cậu không tiến về phía trước nữa, rũ mắt xuống nhìn cô, giọng nói cũng nhẹ nhàng, dừng trong không gian này có vẻ trầm khàn hơn. 

“Nếu tôi không làm được thì sao?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.