(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Tôi thấy sức hấp dẫn của công việc lớn hơn tôi.”
Đoạn Huy Dương ngồi một hồi lâu, thấy Hàng Cẩm vẫn cúi đầu xem điện thoại, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: “So với hẹn hò, chúng ta đều giống bạn ăn uống hơn, đến giờ là cùng nhau ăn cơm.”
“Xin lỗi.” Hàng Cẩm buông di động: “Vừa trả lời tin nhắn của khách hàng.”
“Quen biết cũng lâu rồi, cô vẫn khách sáo với tôi như vậy.”
Đoạn Huy Dương bất đắc dĩ cười, “Cô không nhận ra, tôi đang nói đùa sao?”
Hàng Cẩm gật gật đầu: “Nghe ra rồi.”
Đoạn Huy Dương nói có một buổi hòa nhạc của nghệ sĩ nổi tiếng vào đầu tháng tới, hỏi cô có muốn đi không. Hàng Cẩm lắc đầu nói không, cô sẽ đi công tác vào tháng sau, hơn nữa cô cũng không có hứng thú với nghệ sĩ hay ca sĩ nổi tiếng nào, nếu có hứng cũng đã đầu tư vào các dự án của giới giải trí.
Người phục vụ gõ cửa phòng riêng, dọn đồ ăn ra. Hàng Cẩm cầm điện thoại trên bàn lên, lúc này mới để ý Đằng Bình vừa gửi một phần bản kế hoạch của một dự án. Sau khi ăn xong cô tiện tay lật xem, thấy chữ “Phần mềm gây buồn ngủ.” Đã biết ngay đây là phần mềm mà Trần Lâm đầu tư, Đằng Bình đã nói qua bên tai nhiều lần, nói phần mềm này rất mới mẻ và độc đáo, được kỳ vọng sẽ rất thành công.
Đoạn Huy Dương đi toilet, Hàng Cẩm lấy notebook xem qua tài liệu, khi thoát ra khỏi giao diện và đi đến thanh công cụ khác để tìm trang mà cô đã mở trước khi ăn, cô nhìn thấy diễn đàn của trường Đại học Bắc Dương, đó là topic đặc biệt dành cho Trần Lâm.
Ngón tay cô vuốt lên màn hình một lát rồi bấm vào xem.
Đã có rất nhiều topic mới được cập nhật về Trần Lâm. Từ tết Nguyên đán hồi tháng hai đến bây giờ, ngoài ảnh chụp còn có video, video được xem nhiều nhất được ghim lên đầu. Lúc cô ấn vào, thấy Trần Lâm đang ngồi trên bàn ăn uống rượu một mình, chắc đi ăn liên hoan với các bạn, mặt cùng cổ đỏ bừng, vừa uống rượu vừa rơi nước mắt, Hoàng Hán Thanh ngồi bên cạnh hỏi làm sao vậy, cậu cũng không nói gì, chỉ buồn bã uống rượu.
Video này là ngày 14/2, đại học Bắc Dương được nghỉ, ngày đó là ngày mà Hàng Cẩm nói tạm biệt với Trần Lâm.
Đoạn video tiếp theo là trong ký túc xá, Trần Lâm mặc áo cộc đang rửa mặt trước bồn rửa, cổ áo thấm vết máu, cậu còn đang chảy máu mũi, Hoàng Hán Thanh đứng bên cạnh khoác vai cậu nói đừng có đọc sách nữa, đi ra ngoài chạy nhảy một chút, nếu còn học nữa có khi bất ngờ đột tử. Trần Lâm không thèm quan tâm đến cậu ta, nhét giấy vệ sinh vào lỗ mũi, rồi ngồi vào bàn học đọc sách tra cứu thông tin.
Cậu không chỉ bận rộn đọc sách và làm bài kiểm tra, còn tham gia các lớp học của khoa tài chính. Thời gian còn lại sẽ dành cho thư viện hoặc tham dự các bài giảng tại các hội nghị giao lưu của các ngân hàng đầu tư lớn.
Sau đó là video quay lén, Hoàng Hán Thanh quay lén, nói thầm là Trần Lâm đang viết nhật ký, chẳng qua chưa đi đến gần đã bị Trần Lâm phát hiện, cậu giơ tay ngăn lại, chắn màn hình: “Đừng chụp.”
“Viết gì đấy? Trần Bác.” Hoàng Hán Thanh cố tình gào lên.
Trần Lâm đã vượt qua kỳ thi thử lên tiến sĩ, hiện nay đang là nghiên cứu sinh tiến sĩ. Vì kết quả kỳ thi quá tốt nên viện sĩ cùng người hướng dẫn tiến sĩ của trường đã đích thân đến gặp hiệu trưởng, yêu cầu ông cho một ngoại lệ, hủy bỏ hình phạt nhỏ của Trần Lâm.
Ngẫu nhiên các bạn cùng phòng trêu chọc Trần Lâm, gọi cậu là Trần Bác.
Quả nhiên, hai mày Trần Lâm nhíu lại, nhìn về phía Hoàng Hán Thanh: “Đừng gọi, cậu quá tầm thường.”
“Tầm thường cái gì, Trần Bác.” Hoàng Hán Thanh lại gọi: “Trong lòng cậu nghĩ xấu, nhìn cái gì cũng xấu, có phải không anh em?”
Mấy người bạn khác trong phòng cũng ồn ào theo: “Đúng vậy, Trần Bác, suy nghĩ nhiều quá.”
Trần Lâm: “……”
Hàng Cẩm nhìn thấy biểu cảm trên mặt Trần Lâm, không nhịn được khẽ bật cười, vừa đúng lúc Đoạn Huy Dương trở lại, thấy cô nhìn vào notebook cười, hỏi cô đang xem cái gì mà cười vui vẻ như vậy, Hàng Cẩm rời khỏi giao diện, thu lại vẻ mỉm cười nói: “Không có gì.”
Sau khi Đoạn Huy Dương ngồi xuống, thấy cô khép notebook lại, không hỏi thêm nữa, cầm điện thoại lên nói: “Đi thôi, thanh toán rồi.”
“Ừm.”
Hàng Cẩm cầm notebook cùng tài liệu, cũng vừa lúc Đằng Bình ăn xong đang đứng ngoài đại sảnh, cậu đi lên nhận lấy đồ của cô, bước theo sau đi về hướng công ty, Đoạn Huy Dương hỏi cô tối nay thế nào, Hàng Cẩm lắc lắc đầu, nói hẹn hôm khác, buổi tối hiếm khi có thời gian rảnh.
Đoạn Huy Dương thở dài: “Được, vậy hôm khác.”
Khó có ngày Hàng Cẩm không tăng ca, sau khi trở về căn hộ, nhớ đến dự án hôm nay mình đã xem, gọi hỏi Đằng Bình xem có bản dùng thử hay không, Đằng Bình nói đã gửi vào mail của cô rồi, Hàng Cẩm mở máy tính, tải tệp được đính kèm xuống.
Giao diện của phần mềm có màu xanh lam tuyệt đẹp, giống như đại dương, càng giống thiên hà hơn. Phiên bản anime là một nam một nữ bước về phía nhau từ hai đầu của giao diện, cả hai nắm tay nhau rồi tạo thành một hình trái tim ở giữa.
Sau khi đăng ký rồi đăng nhập, cô nghe thấy một giọng nam quen thuộc:
“Xin chào, tôi là Trần Lâm.”
Tay cô đang cầm cốc nước dừng lại.
Buổi chiều Đằng Bình đã nói qua, nhà đầu tư lớn nhất vào phần mềm này là Trần Lâm, vì vậy một số người thiết kế phát triển phần mềm đã quyết định Trần Lâm sẽ là người đầu tiên ghi âm vào bản dùng thử lần 1 của phần mềm này.
Cô cho rằng ghi âm cũng chỉ có hai câu này, vừa định bấm vào các tùy chọn khác để xem tính năng và ưu thế của phần mềm, đã nghe thấy câu tiếp theo phát ra từ máy tính.
“Gần đây chị ngủ ngon không?”
Cậu đặc biệt ghi nó cho cô.
Chỉ dành riêng cho cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");