(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Việc phê duyệt quy hoạch cho dự án du lịch Sùng Sơn đã được thông qua. Bước tiếp theo là nộp đơn xin phê duyệt bảo vệ môi trường từ cơ quan bảo vệ môi trường, sau đó là xem xét an toàn phòng cháy chữa cháy, đăng ký tên điểm tham quan, giấy phép kinh doanh du lịch, v.v.
Một series bao gồm rất nhiều thứ liên quan.
Điều quan trọng nhất là phát triển và xây dựng. Đây là một dự án lớn, có thể mất hai hoặc ba năm để hoàn công.
Đằng Bình đã tuyển dụng sáu nghiên cứu sinh, tiến sĩ chuyên ngành quản lý du lịch thông qua các cuộc phỏng vấn, một người đã có kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài. Các bản vẽ thiết kế lần lượt được thay đổi từ đầu năm đến cuối năm, và cuối cùng vào đầu tháng 3, đã nhận được một bản dự án hoàn hảo nhất.
Cũng vào đầu tháng 3, Đằng Bình liên lạc qua điện thoại với Trần Lâm, báo tin vui này cho cậu.
Trần Lâm nó cậu đã sớm biết chuyện. Một nhóm người đã đến Núi Sùng để khảo sát nơi đây. Lúc trở về nhà ăn Tết, trưởng thôn đã nói với cậu, nên cũng đoán có thể Hàng Cẩm đã cử người tới đây, hoặc có lẽ…vì cô phát hiện ra cậu đang bí mật tìm người đầu tư vào Sùng Sơn Development.
Cũng có lẽ là vì cô muốn bồi thường cho cậu, cho nên…… đầu tư vào Núi Sùng.
“Tôi không chắc liệu nó có thể sinh lời, có thể hoàn vốn cho công ty được không.”
Lúc đó Trần Lâm không hào hứng lắm, ngược lại như có một gánh nặng lớn đè như sắp sụp đổ, giọng nói khàn khàn: “Tôi sợ tiền của cô ấy, đều như ném đá xuống sông.”
“Đây là thời đại mà các con số lên tiếng. Chỉ khi có số liệu, sếp Hàng mới dám tự tin đầu tư vào. Cậu đừng quá áp lực, chúng ta hợp tác cho tốt, không bao lâu nữa, vùng núi này sẽ được nhiều người để ý tới, cuộc sống của mọi người nơi này sẽ được cải thiện.”
Đằng Bình vẫn luôn ngưỡng mộ Trần Lâm, không vì lý do nào khác, chỉ vì rõ ràng cậu là người đi ra từ vùng núi này, nhưng vẫn nhớ về cội nguồn nơi đây, dùng tri thức của chính bản thân mình làm việc gì đó cho bọn họ, tranh thủ cho mọi người một cuộc sống ấm no hơn.
Cậu rất tốt bụng.
Khó trách Hàng tổng thích.
“Cảm ơn.” Trần Lâm nói cảm hơn bên kia điện thoại, trước khi cúp máy, cậu như muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, chỉ nói: “Hẹn gặp lại.”
Đằng Bình biết, trên bàn của Hàng tổng có chiếc máy sưởi ấm tay hình quả bóng rổ của Trần Lâm đưa, cậu cũng biết, băng cá nhân hình hello kitty trong túi cô do Trần Lâm mua, cậu còn biết, từ ngày đổi sang ở căn chung cư kia, Hàng tổng chưa từng có một giấc ngủ ngon.
“Trần Lâm.” Đằng Bình nghiêm túc nói: “Có việc gì cần giúp đỡ, lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.”
“Cảm ơn.” Trần Lâm lại nói cảm ơn.
Về việc phát triển các dự án du lịch Sùng Sơn, Trần Lâm chỉ xuất hiện trong nhóm, thỉnh thoảng đưa ra một số ý tưởng. Sau đó, cậu chỉ chăm chú lắng nghe những phân tích của các chuyên gia khác trong nhóm. Cuối tháng 8, cậu mới đến công ty đưa tài liệu kế hoạch dự án cho Đằng Bình.
Hôm đó trời rất nóng, cậu mặc một chiếc áo phông đen, mày ép chặt vào mắt khiến xương mũi thẳng thớm góc cạnh. Mái tóc xoăn đã ngắn hơn trước, đuôi sau gáy vẫn dài hơn tóc mái, trán đổ mồ hôi. Cơ thể cao lớn cường tráng đứng đó, trông rất nổi bật giữa đám đông.
Cậu đứng chờ Đằng Bình trước quầy lễ tân, chẳng vì chiếc áo thun giản dị, cũng khó kiềm chế được vẻ hoang dã của mình, huống chi gương mặt kia càng trưởng thành càng đẹp trai, chỉ đứng đó thôi, vai rộng eo hẹp, dáng người hấp dẫn không ít nhân viên chú ý đến.
Nhận thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm, cậu lấy điện thoại ra, cúi đầu tùy tiện lướt xem tin nhắn trên Wechat.
Cũng lúc này, cậu nghe thấy có người gọi: “Hàng tổng.”
Hàng Cẩm bước ra từ thang máy dành riêng cho các lãnh đạo, đeo tai nghe Bluetooth bên tai, trên tay cầm Ipad, trượt ngón trở đọc tin tức. Cô càng đẹp hơn trước kia, mặc sơ mi trắng cùng quần trắng, mái tóc đen dài buộc gọn trên đầu, cả người khí chất thành đạt giỏi giang.
Từ lúc xuống lầu cho đến lúc rời khỏi đại sảnh, cô không hề chú ý đến Trần Lâm đang đứng ở quầy lễ tân.
Đằng Bình chạy chậm tới, nhận bản kế hoạch từ tay Trần Lâm rồi nói: “Chậm nhất ngày mai tôi sẽ cho cậu câu trả lời.”
Trần Lâm gật đầu, đi theo phía sau Đằng Bình ra ngoài.
Khi gần ra đến cửa, cậu bỗng nhiên dừng bước, lúc Hàng Cẩm vừa cúp điện thoại, một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu xuất hiện, sóng vai cùng cô đi ra ngoài, có lẽ đang bàn xem nên đi đâu ăn cơm, người đó tùy ý chỉ về một hướng, Hàng Cẩm gật gật đầu, hai người cùng đi về phía đó.
Ngay cạnh công ty có một nhà hàng Nhật Bản.
Thật ra cậu đã nhận ra người đàn ông đó. Anh ta là một nhân vật trị giá hơn 100 triệu USD trong ngành tài chính. Chẳng qua người này rất khiêm tốn, không có tai tiếng hay tranh cãi nào, mãi cho đến cuối năm nay, người này mới lộ diện, những lời đồn nổi lên khi có tin yêu đương với CEO Hàng Cẩm,nghe nói, hai người còn sắp kết hôn.
Điện thoại reo lên, là đàn anh Lôi Phi gọi đến, hỏi tiến triển thế nào?
“Chờ tin tức.” Trần Lâm thở dài một hơi, lúc này mới bước ra ngoài, cảnh cửa cảm ứng tự động mở ra, nguồn nhiệt bên ngoài bao trùm, lúc này cậu cảm thấy ngột ngạt hơn, hoãn lại một lát mới nói: “Muộn nhất là ngày mai.”
Lôi Phi cùng một số người bạn trong khoa máy tính đã phát triển một phần mềm gọi là phần mềm gây buồn ngủ. Người ta nói rằng những người trẻ tuổi bây giờ quá áp lực, thiếu bạn đồng hành và tâm lý cô đơn, phần mềm gây buồn ngủ này vừa vặn có thể giải quyết vấn đề này một cách hoàn hảo.
Nó không chỉ có thể giúp chủ nhân giải quyết những căn bệnh khó khăn, phức tạp trong cuộc sống mà còn có thể an ủi chủ nhân, mang lại giá trị tinh thần cho người dùng.
Điều quan trọng nhất là người dùng cũng có thể ghi lại giọng nói yêu thích, sau đó họ có thể nghe thấy giọng nói này gọi mình thức dậy mỗi ngày, nhắc bạn ăn cơm và nghỉ trưa, nhắc bạn nhanh đi tắm rửa rồi đi ngủ.
Quá trình phát triển phần mềm này rất khó khăn, họ phải mất gần hai năm, chưa kể họ không thể tìm được nhà đầu tư cung cấp nguồn tài chính để duy trì việc thử nghiệm, cùng vận hành phần mềm, khiến phần mềm của họ gần như sắp chết non.
Mỗi năm Đại học Bắc Dương đều tổ chức hai hoạt động xúc tiến đầu tư. Bàn của họ vẫn luôn không có ai đến hỏi, cho đến lúc sắp hết giờ hoạt động, Trần Lâm mới đi đến bàn của họ, ngồi xuống hỏi bọn họ: “Phần mềm này thật sự có thể khiến mọi người buồn ngủ?”
Khi đó, bọn họ còn tưởng thằng nhóc này đến đây để gây rối.
Nhưng họ vẫn kiên nhẫn giải thích chức năng cùng tính năng của phần mềm cho nghiên cứu sinh tiến sĩ của Khoa Toán. Chưa đầy mười phút, Trần Lâm đã cầm hợp đồng đầu tư của họ trên bàn lên, lật xem rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ đầu tư.”
Đây là khoản đầu tư đầu tiên của Trần Lâm.
Cậu dùng chiếc thẻ mà Hàng Cẩm đã cho mình, lúc đó cậu nghĩ trong thẻ có 1 triệu tệ, cho đến khi Lôi Phi cầm thẻ đi lấy tiền, anh ta hoảng sợ trước số dư, hốt hoảng chạy đến nói cho cậu, lúc đó mới biết, Hàng Cẩm đã cho mình 10 triệu.
Cậu dùng 6 triệu đầu tư vào phần mềm này, còn dư 4 triệu đầu tư vào một đội bóng rổ.
Lúc đầu, Hàng Cẩm đã xem xét một số đội bóng rổ đến Bắc Dương để thi đấu, nhưng cô chưa bao giờ đầu tư vào họ vì không nắm chắc, và sự đoàn kết giữa các thành viên của mấy đội, sau đó cô từ bỏ con đường này, chuyển sang các dự án khác.
Trần Lâm cũng dần dần hiểu được, mục đích của cô lúc trước khi đến xem thi đấu, cậu bắt đầu học theo tư duy của cô, sàng lọc, chọn lựa, cuối cùng chọn đầu tư vào một đội bóng rổ từ một trường học xa xôi trong giải bóng rổ mùa hè của Đại học Bắc Dương.
Đội bóng này rất nghèo, nhưng bằng thực lực của mình, đánh tới đại học Bắc Dương.
Vào thời điểm này, họ vẫn chưa bị nhà đầu tư nào phát hiện, Trần Lâm là người đầu tiên phát hiện khai quật được đội bóng.
Tháng sau bọn họ sẽ tham gia các cuộc thi đấu quốc tế.
Phần mềm gây buồn ngủ này sẽ có mặt trên Apple Store, muộn nhất vào tháng sau.
Thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào tháng tới.
Cậu lại nặng nề thở dài một hơi, sau đó nhìn về phía nhà hàng Nhật Bản, rồi đi về hướng ngược lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");