(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khoảng 4h10 chiều, miền núi này có cơn mưa nhẹ, lượng mưa không nhiều nhưng đường núi sau cơn mưa lại tương đối nguy hiểm, tài xế bảo Hàng Cẩm nên ở trên núi một đêm, sáng mai sẽ đi.
Lục Vận Phục rất trân trọng mạng sống của mình, nên là người đầu tiên sẵn sàng ở lại.
Trưởng thôn nhiệt tình nhường chỗ ở cho Lục Vận Phục và Hàng Cẩm. Ông nghĩ hai người là người yêu, còn cười tủm tỉm nói những lời chúc phúc, Lục Vận Phục rất vui vẻ, lấy bao Hoàng Hạc Lâu từ trong xe ra tặng cho ông, bảo bao giờ đến lúc sẽ mời ông đến uống rượu mừng.
Hàng Cẩm liên tục đưa mắt nhìn cơn mưa phùn trên trời, hỏi Đằng Bình dự báo thời tiết sáng sớm mai.
Đằng Bình cho biết trước khi đến đây dự báo thời tiết không báo ở núi Sùng sẽ có mưa. Cậu ta vừa gọi điện đến đài khí tượng hỏi, được biết tối nay và sáng mai sẽ không có mưa lớn.
“Trên xe có túi ngủ, Hàng tổng, ở đây không có điều hòa, khả năng ban đêm sẽ lạnh.”
Đằng Bình hạ giọng: “Nếu không, lát nữa em đi tìm phòng ở nơi khác.”
Hàng Cẩm có thói quen sạch sẽ, còn rối loạn giấc ngủ, không phải chuyện quan trọng gì, nhưng hoàn cảnh nơi này, còn ở cùng Lục Vận Phục dưới một mái nhà, khẳng định sẽ không ngủ được.
“Nói sau.”
Hàng Cẩm đưa tay ra hứng một chút nước mưa rồi xoa xoa trên đầu ngón tay, cũng vào lúc này, cô thấy bóng dáng Trần Lâm đội mưa từ xa đến gần, hạt mưa như những sợi chỉ trắng xóa rơi xuống đỉnh đầu cậu, làm cho mái tóc xoăn bị tưới ướt sũng.
Lúc đi đến trước mặt Hàng Cẩm, cậu mới dừng lại lau nước mưa trên mặt, nhìn Hàng Cẩm nói:
“A Đa mời chị tới nhà ăn cơm, muốn chính mình cảm ơn, chân ông bị thương, không thể đến đây.”
A Đa là cách gọi vùng núi này, ý là ba cậu.
Hàng Cẩm còn chưa kịp trả lời, trưởng thôn đã nghe thấy chạy từ bên trong ra. Ông hỏi nhà Trần Lâm đã chuẩn bị món ăn gì, có muốn bắt một con gà về mổ không, hay bảo thím của Trần Lâm sang đó giúp đỡ, nói sợ cậu nấu không ăn được, lo Hàng Cẩm ăn uống không quen.
Lục Vận Phục đi theo ra ngoài, đứng bên cạnh Hàng Cẩm, nghiêng đầu hỏi Hàng Cẩm lát nữa sẽ ở gian phòng nào.
Nhà trưởng thôn có ba phòng, phòng phía đông là nơi ở của con trai ông. Tuy nhiên, vợ chồng con trai đi làm xa và mỗi năm chỉ về nhà một lần vào dịp Tết Nguyên đán. Đã lâu không có người ở, bụi bặm nhiều nên phải dọn dẹp, hai phòng còn lại cũng không có gì tốt hơn, thậm chí một phòng còn không có giường, một vài chiếc ghế dựa và một chiếc TV cũ.
“Tôi ngủ trên xe.”
Cửa hơi chật chội vì nhiều người, Hàng Cẩm bước ra ngoài vài bước, gió lạnh trên núi cũng luồn vào quần áo, vào lỗ chân lông, cô rùng mình vì lạnh, mày hơi nhíu lại, liếc nhìn Đằng Bình rồi nói:
“Lấy áo khoác tôi để trên xe..”
Đưa tầm mắt lại, lúc này mới chú ý đến Trần Lâm vẫn đứng ở ngoài cửa, gương mặt ướt nhẹp vì nước mưa càng đen tối hơn, ánh mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm vào cô.
Đang đợi cô trả lời.
“Được, lát nữa tôi qua.”
Hàng Cẩm đã không gặp ba của Trần Lâm vào chín năm trước. Cô chỉ biết được từ trưởng thôn là ba cậu là người thật thà lương thiện, sinh được hai đứa con trai, tuy sống trong cảnh nghèo khó nhưng khá hạnh phúc.
Nhưng sau này, khi đứa con thứ hai được sáu tuổi, vô tình bị ngã xuống núi và bị chấn động não, từ đó trở thành một người bị thiểu năng trí tuệ. Mẹ của Trần Lâm thường tự trách mình không chăm sóc tốt cho con, đưa đi khám bệnh khắp nơi, nhưng vì không có nhiều tiền, bà lừa chồng mình mạo hiểm đi lên núi bắt rắn đi bán lấy tiền. Không may, bị rắn độc cắn vào cổ tay, tử vong tại chỗ.
Ngay từ đầu Trần Lâm cũng không đồng ý nhận hỗ trợ, bởi vì trong nhà còn phải chăm sóc cho đứa em trai nhỏ này.
Ba Trần ra ngoài làm công mấy năm nay, ở nhà đều do cậu vừa làm ba lại làm mẹ chăm sóc cho em, cũng may sau này trưởng thôn cũng tìm được người nhận việc khổ sở này, lúc này Trần Lâm mới yên tâm đi nơi khác đọc sách đi học.
Đằng Bình lấy áo khoác từ trong xe trở lại, tiện cầm luôn hai chiếc ô màu đen đến, một cái giơ lên đỉnh đầu Hàng Cẩm, một cái che cho mình.
“Đi đâu?” Lục Vận Phục cũng thuận thế chui xuống dưới ô, dựa lại gần Hàng Cẩm.
Hàng Cẩm liếc mắt nhìn Đằng Bình, Đằng Bình ngầm hiểu nên đem ô của mình nhường lại cho Lục Vận Phục, một chiếc kia vẫn cầm che trên đầu Hàng Cẩm, còn mình đứng ngoài trời mưa, mặc cho trời mưa ướt sũng cả người, cũng muốn bảo đảm khoảng cách an toàn cho Hàng Cẩm.
“Đi ăn cơm.” Sau khi Hàng Cẩm kéo dài khoảng cách ra khỏi Lục Vận Phục, lúc này mới mở miệng: “Đừng đi theo tôi.”
“Tại sao?” Lục Vận Phục hoài nghi nhìn Trần Lâm đang đi phía trước.
Hàng Cẩm không giải thích nhiều, chỉ phất phất tay.
Nếu cho Lục Vận Phục đi theo, chắc chắn lúc anh ta gặp ba của Trần Lâm, sẽ thương hại hoàn cảnh nhà họ nên kiểu gì cũng móc ra một bao lì xì màu đỏ. Tuy rằng cô không hiểu biết nhiều về Trần Lâm, nhưng cũng đã biết lòng tự trọng của người này rất cao, nếu không, cũng không chưa đi làm kiếm tiền mà đã hạch toán và trả lại mấy khoản mà cô đã ” Đầu tư” trong mấy năm qua.
Lục Vận Phục đứng yên tại chỗ, nhìn mấy người lần lượt rời đi dưới mưa, cau mày hỏi hai vệ sĩ bên cạnh:
“Không phải chứ, sao cô ấy lại bỏ tôi lại một mình để đến nhà thằng nhóc kia ăn tối? còn không cho đi theo, vì sao?”
Ninh Huy thành thật nói: “Chắc do thằng nhóc đó đẹp trai hơn cậu.”
Ninh Tân gật đầu: “Đúng.”
Mẹ nó, Lục Vận Phục tức giận đến nắm đấm cứng lại.
Nghĩ thầm, Trần Lâm là sinh viên mà Hàng Cẩm giúp đỡ, lại tưởng tượng đến tuổi tác hơn kém giữa hai người, bỗng nhiên anh ta lại cảm thấy không có gì phải lo lắng.
Con người Hàng Cẩm, lòng còn lạnh hơn cục đá.
Sao có thể sẽ thích loại hình đen thui đó được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");