Nhớ Em - Đông Ca

Chương 42: Nóng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giấc ngủ này của Hàng Cẩm rất tốt, gần 7 giờ sáng cô mở mắt ra, tháo bịt mắt cùng bịt tai xuống, phòng vẫn còn bật đèn, Trần Lâm đang nằm bên cạnh, nửa người ôm cô, một cánh tay còn đặt sau cổ, cằm đặt trên đỉnh đầu cô.

Một tư thế rất có cảm giác an toàn.

Cô vừa động, cậu lại buộc chặt cánh tay ôm sát người vào, cằm cọ cọ trên đỉnh đầu cô, cơ thể trần trụi dán vào càng gần.

Vật cứng rắn nóng bỏng kia cách lớp váy ngủ chống vào bụng, nhiệt độ cơ thể cậu nóng bừng bừng, người còn vô thức dùng cây gậy cọ cọ vào bụng cô, độ ấm nóng bỏng như đâm tiến vào lòng.

Cô nhíu mày lùi về sau, ánh mắt đưa đến hầu kết đang nhô lên của cậu, thấy trên cổ có dấu răng mới, khoảng tầm ba cái, ngực còn có vết cào, làn da ngăm đen rắn chắc, từng khối cơ bụng rõ ràng.

Trên người cậu chỉ mặc chiếc quần sịp màu đen, vật cứng giữa chân bừng bừng phấn trấn dựng thẳng đứng, cách lớp vải mỏng hình thành một bao lớn.

Hàng Cẩm không nhìn nữa, nghiêng người sang phía khác định ngồi dậy, Trần Lâm lại ôm cô từ phía sau, chắc tưởng cô chưa tỉnh hẳn, cậu lại lôi cô vào ngực cọ cọ, cúi đầu hôn tóc sau gáy cô.

Hơi thở nóng bỏng xuyên qua những sợi tóc dài luồn vào da đầu, cậu dùng nụ hôn vén tóc sang bên cạnh, hôn thẳng vào cần cổ. Sống lưng Hàng Cẩm tê rần, nhận thấy có bàn tay đang xoa bầu thịt của mình qua lớp áo ngủ, theo bản năng cô đưa tay đẩy ra, nhưng đã chậm, lòng bàn tay cậu xoa vào viên đậu mẫn cảm của cô, thân thể run lên, đẩy mạnh người ra.

Lúc này Trần Lâm mới biết cô đã tỉnh, cậu ngồi ngay dậy, hé môi muốn giải thích: “Tôi…”

Hàng Cẩm nhíu mày xoay người xuống giường, không muốn nghe cậu nói, chân bước nhanh vào toilet.

Chờ tới lúc cô rửa mặt xong ra ngoài, Trần Lâm đã làm  một miếng sanwich đơn giản, còn hâm nóng sữa bò, cũng giống như lần đầu tiên nấu cháo cho cô, cậu đã mặc xong quần áo chuẩn bị đi, nhưng trước khi đi còn đến ôm một cái thật nhanh rồi buông:

“Tối đến tìm chị.”

Nói xong cũng không đợi cô trả lời, nhanh chóng chạy ra huyền quan đổi giày, sợ nghe thấy lời cô từ chối.

Hàng Cẩm đi vào phòng thay đồ xong, lúc ra khỏi phòng lại đưa mắt nhìn bữa sáng cùng sữa bò.

Sau khi dọn ra khỏi nhà ba mẹ, cô rất ít khi ăn cơm ở nhà, bữa sáng đều do Đằng Bình mua, mỗi ngày đều không trùng lặp, trưa chiều ăn cơm tiếp khách, hoặc gọi cơm hộp, hay liên hoan tiệc rượu, tóm lại, cô ở đây nhiều năm như vậy, phòng bếp hầu như chưa sử dụng bao giờ.

Hàng Cẩm đi đến, thấy miếng sandwich cũng khá ngon, dùng khăn giấy cầm trong tay, đưa vào miệng cắn một miếng.

Bên trong không có tương cà, chỉ có sốt salad.

Ngọt.

Lúc cô bước xuống lầu, trời bỗng có tuyết rơi, Đằng Bình cầm ô đứng một chỗ đợi cô, chào từ xa:

“Chào buổi sáng, sếp.”

“Chào.” Hàng Cẩm ngồi vào xe, nhận lấy notebook bắt đầu xem những dự án mới.

Đằng Bình vừa lái xe, vừa nhìn vào gương chiếu hậu, thấy cô không chạm vào bữa sáng cùng cà phê, hơi hoang mang hỏi: 

“Hàng tổng, chị….ăn sáng rồi à?”

“Ừm.” Hàng Cẩm gật đầu, ngón trỏ lướt notebook.

Đằng Bình chớp chớp mắt, cũng không dám hỏi gì, nhưng lòng cũng đã có đáp án, nhất định là Trần Lâm.

“Đúng rồi, Lý Đổng nằm viện, nói bệnh tiểu đường bệnh biến chứng, mắt cũng mờ đi rồi.”

Đằng Bình đưa mắt nhìn gương chiếu hậu: “Hôm qua chủ tịch cùng mấy đồng nghiệp đã qua thăm.”

Trước đó Hàng Đề Vân cùng Hàng Cẩm cãi nhau, bây giờ vì chuyện kết hôn của cô mà mâu thuẫn ngày càng tăng, mỗi lần nhắc đến Hàng Đề Vân, Đằng Bình cũng rất cẩn thận, lo sợ chọc đến cô không được vui.

Một khi Hàng tổng không vui, đó chính là tăng ca, tăng ca, tăng ca, sống chết cũng phải tăng ca.

Cậu làm trợ lý cũng phải mệt theo.

“Giúp tôi đặt hoa.” Hàng Cẩm nhìn vào đồng hồ: “Qua bệnh viện đi, đẩy việc khác muộn chút.”

“Vâng.” 

Đằng Bình đeo tai nghe  Bluetooth lên, gọi cho thư ký xong, bỏ tai nghe xuống: 

“Hàng tổng, hôm nay chị còn phải đến Nam Thành công tác, chuyến bay vào lúc 11 giờ, chắc hơi vội.” 

Hàng Cẩm cũng quên việc đi công tác này, cô lấy điện thoại ra đưa mắt nhìn lịch ngày, không ngẩng đầu lên hỏi: “Trước khi cất cánh họp qua video, hẹn Tô tổng bên Nam Thành vào lúc mấy giờ?”

“Hẹn 2 giờ 30 chiều ạ.” 

Đằng Bình như nhớ ra gì đó: “À đúng rồi, bạn chị Trương Đông Dao còn hẹn đi Spa mát xa, đã đặt phòng VIP rồi ạ.” 

“Biết rồi.” Hàng Cẩm cúi đầu nhìn notebook, những chữ số trong đó nhìn một lát cũng không vào đầu, trong đầu thoáng nghĩ đến câu nói trước khi đi của Trần Lâm: 

“Tối đến tìm chị.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.