Nhớ Em - Đông Ca

Chương 35: Cắm (H)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Lâm phát hiện ra, lúc cậu gọi cô là chị, Hàng Cẩm hết sức mẫn cảm, nơi giao nhau càng nhiều nước hơn, cô càng run rẩy, cậu lại càng cắn vành tai gọi: “Chị…” 

“Đủ rồi……” 

Cả gương mặt Hàng Cẩm đều vùi vào chăn, giọng nói mơ hồ khàn khàn, cả người như sắp hỏng mất. 

Hai tay Trần Lâm chống hai bên đầu cô, xương hông va chạm vào đôi mông, cây gậy th*t lại đánh mạnh vào, thẳng tắp cho đến tận cùng, đột nhiên lại rút ra, lại dùng lực thật mạnh cắm vào. 

Tay cô nắm lung tung ga trải giường, há mồm thở hổn hển, họng phát ra tiếng rên như đang khóc nức nở.

Trần Lâm lao tới càng mạnh mẽ, cả thành giường bị rung lắc dữ dội vì lực vừa nhanh lại mạnh, Hàng Cẩm bị đâm đến mức ngẩng cổ hét lên, nước mắt sinh lý chảy ra, bụng nhỏ co rút trừu run, cô quay lưng dùng một tay đẩy cậu, lại bị Trần Lâm nắm lấy tay đó ép xuống mông, hất hông cắm vào càng sâu. 

Hông với mông va chạm mấy chục lần, cậu lại ôm lấy tay kia của cô đè ở sau lưng, nửa ôm cơ thể cô dán vào ngực mình hất hông cắm đưa, một tay khác xoa bóp hai bên sóng thịt, trong lúc cô kêu khóc, đưa tay bẻ cằm cô qua, ngậm lấy môi lưỡi, nghe tiếng nức nở khó chịu của cô trong miệng mình. 

Lần thứ hai Trần Lâm làm trong thời gian dài, khoảng hai mươi phút sau mới rút ra để ở eo cô bắn, cậu lật người cô lại ôm vào lòng, vừa vuốt ve phía sau lưng vừa hôn môi cô.

Hàng Cẩm rất mệt, hai chân mỏi nhừ không thể khép lại được, đầu gối vừa bị cơn ma sát kia làm đến đỏ bừng, cơ thể vẫn trong dư vị cao trào, hơi run rẩy, nơi riêng tư vẫn còn đang chảy nước.

Cô bị hôn đến thiếu khí, tay không còn sức mà chống lại cậu.

Trần Lâm ôm cô vào toilet, ôm  cả người đứng tắm rửa dưới vòi sen, cô được dòng nước ấm xối vào làm hai mắt nhắm lại, da thịt trắng nõn đầy dấu hôn, hai bên bầu thịt bị che kín bởi dấu tay màu đỏ.

Cậu nhìn ngắm, hầu kết lại lăn lộn, cúi đầu liếm viên đậu đỏ kia, há mồm ngậm lấy mút cắn.

Hàng Cẩm bị mút đến tê rần, một tay nắm tóc, tay kia đẩy đẩy đầu cậu ra.

Trần Lâm lại ngẩng lên hôn môi cô, đè cô lên cửa kính, một tay giữ cằm gặm cắn môi cô, một tay nhấc chân lên khuỷu tay mình, cơ thể trầm xuống, làm cho cây thịt đang gắng gượng tự nhiên tiến vào cửa động, sau đó hai tay bao lấy thân thể cô, lòng bàn tay lót phía sau lưng, trong không gian nhỏ hẹp, vừa cắn môi, vừa hung ác hất hông cắm cô.

“A……” Hàng Cẩm bị khoái cảm bức ra tiếng khóc nức như rên rỉ, cánh tay của cô không còn sức vòng trên cổ Trần Lâm, theo sự va chạm sóc nảy phập phồng trên dưới. 

Cánh mông bị đâm đến rung loạn, đỏ bừng, phòng tắm bốc hơi nóng màu trắng xóa, cửa kính trơn trượt làm cô không có chỗ bám, chỉ có thể treo trên người cậu, bị cậu đỉnh cho ngẩng cổ kêu rên.

“Đủ rồi……” Cô cắn cổ cậu, giọng run rẩy vì cao trào như sắp chết mất. 

Trần Lâm vẫn không dừng lại, dưới háng đỉnh đến càng hung càng mãnh, lạch bạch lạch bạch thúc vào, tiếng động rất lớn, khoái cảm ngập đầu chạy dọc theo xương lên đến da đầu, Hàng Cẩm hét lên nức nở, cả gáy đều dán vào cửa kính, hai tay vô thức nắm lấy tóc cậu, cổ ngẩng cao, bụng nhỏ run rẩy kịch liệt.

Cô lại lên đỉnh lần nữa, gương mặt cùng mắt đều ửng hồng, chiếc mũi nhỏ nhắn, cô ngẩng lên, lộ ra ánh mắt xinh đẹp, cánh môi đỏ do bị hôn đang cong lên, cả hơi thở đều quyến rũ cậu.

Dáng vẻ cao trào của cô thật đẹp.

Trần Lâm mê muội ngắm nhìn gương mặt cô, lại không nhịn được cúi đầu xuống hôn.

Cậu rất thích cô.

Thật sự rất thích, rất thích.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.