Nhớ Em - Đông Ca

Chương 22: Sống chung




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hàng Cẩm đặt túi xách của mình lên tủ giày, cau mày nhìn xuống sàn nhà, men say của rượu vang đỏ xâm chiếm não bộ, dành chút sức để nhớ lại làm sao cô lại chủ động đem phiền toái vào lãnh địa của mình? lúc này cô vốn nên nằm ngâm bồn trong căn chung cư của mình.

Mà không phải đi vào đây, nhìn Trần Lâm trần truồng.

Thật khủng khiếp, cô nhắm mắt, hình ảnh vừa rồi không thể từ từ  đi ra khỏi đầu, cô nhíu mày dựa vào tủ giày, bị lạnh làm cho hắt xì một cái, lúc này mới nhớ đến, hóa ra mình đi vào đây là muốn tìm một chiếc áo khoác. 

Chưa đợi cô đổi giày vào nhà, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, cô đưa mắt nhìn video trên cửa, là ba cô Hàng Để Vân, còn dẫn theo mẹ cô là Phùng Thục Quân.

Cô mở cửa, Hàng Đề Vân ở ngoài cửa thấy cô cũng ở đây, hơi ngạc nhiên, hỏi cô: 

“Con, con sống chung với đàn ông?”

Mẹ Phùng Thục Quân cũng ngạc nhiên che miệng lại, bỗng kéo kéo Hàng Đề Vân:

“Nói bé thôi, vào trong rồi nói.”

Hàng Cẩm mời họ vào nhà, sau đó thay dép, bật điều hòa trung tâm, ném điện thoại lên bàn trà, cô cũng không vào thay áo khoác nữa, ngồi xuống sô pha, nói về phía Hàng Đề Vân: 

“Là học sinh con giúp đỡ, hai ngày nay não bị chấn thương nên nằm viện, bệnh viện ồn ào, nên cho cậu ta vào đây ở tạm vài ngày.” 

“Mẹ nói rồi mà, chắc chắn không phải Lục Vận Phục, ba con cứ không tin, phải đến nhìn mới yên tâm.”

Phùng Thục Quân thở phào nhẹ nhõm.

“Sao con cũng ở đây?” Hàng Đề Vân đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ: “Còn nữa, con nói cậu ta là học sinh mình giúp đỡ, sao không ra đây?”  

“Hầng Dục gọi điện đến, bảo là ba đến đây.”

Tối nay Hàng Cẩm  uống rượu, lại còn bị gió lạnh thổi, lúc nói chuyện, lông mày nhăn lại cùng gương mặt lạnh lùng: “Ba.” 

“Không phải ba muốn can thiệp vào đời tư của con chứ? Cho dù sau này con có bạn trai, sống chung với ai đó, ba đến bất ngờ thế này vẫn sẽ khiến cho con phiền lòng và chán nản.”

“Con không thích hành vi này, con biết, ba có ý tốt, muốn quan tâm con, nhưng con không cần.” 

Hàng Đề Vân nghẹn vài giây, muốn nói gì đó, bị Phùng Thục Quân kéo cánh tay: 

“A Cẩm, đừng giận ba con, ông ấy cũng sốt ruột thôi, nhìn con xem mắt nhiều như vậy, mà không coi trọng ai, nên cũng lo lắng, sợ con cùng…. thôi được rồi, mẹ đã biết suy nghĩ của con, về sau sẽ khuyên bảo ba con, ba mẹ không quấy rầy nữa, con chú ý thân thể, ăn cơm nhiều một chút, gầy quá, ba mẹ đi trước nhé.” 

Hàng Cẩm “Dạ” một tiếng, đưa hai người ra cửa, sau đó đóng cửa lại.  

Cuối cùng Trần Lâm cũng đi ra khỏi toilet, cậu mặc áo len cùng quần mới mà Đằng Bình mua cho, áo len màu xám theo đường cong dán vào eo, lộ ra cần cổ thon dài, đầu cũng cao, chân dài tay dài, làn da ngăm đen, ngũ quan lập thể, đôi lông mày đen dày ép chặt đuôi mắt dài, sống mũi cao thằng như dao.

Vẻ ngoài mạnh mẽ của cậu rõ ràng là vẻ hoang dã, nhưng đồng tử lại trong suốt đen bóng, nhìn vừa sạch sẽ lại thoải mái. 

Cậu nghe thấy những lời đó khi ở trong toilet, và biết tại sao Hàng Cẩm  đột nhiên xuất hiện ở đây.

Hàng Cẩm quay đầu nhìn thấy cậu, cũng không có nói gì đó, đi vào bếp rót cốc nước. 

Không khí lại trở nên yên tĩnh đến khó hiểu,Trần Lâm bước vài bước, chủ động giải thích: 

“Tôi không biết tối nay chị sẽ đến, tôi không mang theo quần để thay…”

Tắm xong, giặt đồ lót thật sạch, lúc đi ngủ, cậu chỉ thích mặc một chiếc quần sịp, cho nên chưa mặc quần áo đã đi ra ngoài. 

Hàng Cẩm không muốn nhắc lại: “Ừm” một tiếng coi như kết thúc chuyện này.

Cô quay người đi thẳng vào phòng thay đồ, muốn tìm một chiếc áo khoác để mặc trước khi trở về căn chung cư của mình, nhưng quá đau đầu, cô bực bội chọn một chiếc áo khoác trong phòng  phủ thêm vào, lấy điện thoại ra xem, bây giờ đã hơn 10 giờ. 

Đầu cảm thấy choáng váng.

Cô sờ sờ mặt mình, hơi nóng, như phát sốt, cũng có thể là do vừa uống rượu xong.

Cô cởi áo khoác, chọn một bộ đồ ngủ màu trắng tinh, đi vào toilet, vặn đổ đầy nước nóng vào bồn tắm rồi nằm xuống, càng ngâm càng choáng, cô cố gắng bò dậy, mặc áo ngủ rồi rửa mặt, đi thẳng về phòng.  

Bây giờ cô chỉ muốn tìm một chỗ nằm xuống, nhắm mắt lại, không thèm suy nghĩ thêm nữa.

Nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.