Nhớ Em - Đông Ca

Chương 12: Nhớ đến




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người hẹn hò mù quáng ( xem mắt)  là một người trở về từ nước ngoài được vài năm, anh ta mở một công ty tài chính ở Bắc Kinh. Nội dung cuộc trò chuyện luôn xoay quanh hàng triệu và hàng chục triệu. Hàng Cẩm cúi đầu ăn, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa một chút, thời gian còn lại đều thất thần phát ngốc. 

Luôn có một chiếc bình hoa tulip trắng trên bàn trong những nhà hàng Tây, những chiếc đĩa cũng được trang trí bằng cánh hoa và lá cây. Hàng Cẩm cúi đầu nhận dạng từng loại một, bao gồm hoa păng-xê,  lưu ly, cây sen cạn, lá oregano và cây hương thảo, sau khi xem xét cách chúng được trang trí trên đĩa, cô chống cằm yên lặng nghe đối phương nói xong vấn đề của Ủy ban Điều tiết Chứng khoán.

Em trai Hàng Dục nhắn tin wechat hỏi sao lại đi xem mắt, kết quả lần này thế nào.

Hàng Cẩm lời ít ý nhiều nhắn lại: 【 Hơi già. 】

Hàng Dục trả lời: 【 Tìm đại một người che mắt, đỡ cho mỗi ngày ba mẹ thúc giục chị. 】

Hàng Cẩm ngẩng đầu lên liếc nhìn người đàn ông trước mặt, đeo kính,mặc vest. Anh ta trông khá bảnh bao và đang nói chuyện như một người đàn ông thành đạt về mọi mặt.

Đáng tiếc, cô không thích.

Lục Vận Phục biết được tối hôm đó cô đi xem mắt, anh ta rất đau khổ, gọi điện lên án cô tại sao lại cùng người đàn ông khác ăn cơm sau lưng anh ta. Hàng Cẩm còn đang bận tham gia bữa tiệc tối, ném điện thoại vào tay Đằng Bình, để Lục Vận Phục tự nói chuyện hơn mười phút, đầu bên kia mới truyền đến giọng nói của Đằng Bình: 

“À..ừm, anh Lục, sếp Hàng của chúng tôi đang bận.” 

Lục Vận Phục: “…… Fuck, tại sao cậu không nói sớm!”

Hàng Cẩm đến Tây Tạng vào cuối tháng 10, tháng 10 năm ngoái cô ở Tây Tạng giúp Trương Đông Đao và Trần Chúng Sinh, năm nay Trương Đông Đao lại gọi đến hỏi cô có muốn đi không, vừa lúc Hàng Cẩm có ba ngày rảnh rỗi nên cùng đi với cô nàng. 

*Trương Đông Đao và Trần Chúng Sinh là cặp phụ trong bộ Gã Chó Má – Tô Mã Lệ

Năm trước đi Tây Tạng, Lục Vận Phục cũng đi theo đến, còn dạy Trần Chúng Sinh rất nhiều tuyệt chiêu cua gái, bảo anh ta tìm mấy cô bạn là con gái, kích thích Trương Đông Đao một chút. Không biết cậu ta có làm theo hay không, lúc Hàng Cẩm gặp bọn họ, Trương Đông Dao đang giận rỗi, nói Trần Chúng Sinh tự nhiên trở nên hư hỏng, thêm nhiều bạn gái trên Wechat.

Trần chúng Sinh giải thích rằng họ là khách hàng của cửa hàng, cậu ấy đã mở một cửa hàng phục chế văn học nghệ thuật, cửa hàng này ít được chú ý. Tuy nhiên, một triệu phú nổi tiếng trên mạng đã đến cửa hàng và quay video rồi đăng lên. Gần đây có nhiều cô gái trẻ đến cửa hàng để xem hàng và tìm hiểu, những người có hứng thú hơn đều thêm bạn với cậu trên WeChat.

Hàng Cẩm biết hai người này là thanh mai trúc mã,  cũng biết rằng Trần chúng Sinh luôn thích Trương Đông Đao, bao gồm cả việc Trương Đông Đao đã từng có một tình yêu thất bại, cậu ta đã ở bên cạnh Đông Đao không rời, làm cho cô nàng vui vẻ, giúp cô nàng vượt qua mối tình đầu đau khổ cùng thất bại kia. Trương Đông Đao là một cô tiểu thư  giản dị xuất thân từ một gia đình giàu có. Những năm đầu, cô nàng theo ba đi khắp nơi thế giới để làm từ thiện. Sau này, nhìn ba cô già đi, cô nàng đã lấy danh nghĩa ba mình để đi làm từ thiện, chủ yếu là trực tiếp quyên tiền. 

Đối với cô nàng mà nói, cho tiền là cách dễ dàng và thuận tiện nhất.

Biết Hàng Cẩm gần đây đang tìm hiểu về các dự án thể dục thể thao, cô nàng nói rằng Đại học Nam Thành sẽ đến Đại học Bắc Dương thi đấu bóng rổ, quy mô rất lớn, đề nghị Hàng Cẩm thử tham gia xem có vận may nào không. 

Tuy năng lực của Trương Đông Đao không cao nhưng cô nàng đã đi theo ba mình nhiều năm, mưa dầm cũng thấm đất, quen thuộc mọi tầng lớp trong xã hội, nên cũng biết một số thông tin liên quan đến đầu tư. Tuy nhiên, cô nàng chỉ có tiền mà không có đầu óc, cho nên chuỗi nhà hàng mà cô nàng đầu tư cách đây không lâu đã thua lỗ rồi đóng cửa, chỉ trong vòng 4 tháng kể từ khi khai trương. 

Cô nàng cũng đã gọi điện cho Hàng Cẩm để xin ít kinh nghiệm, Hàng Cẩm nói trước khi cô nàng đầu tư, nhất định phải xem điều kiện hoạt động của chuỗi cửa hàng ở nhiều địa điểm khác nhau trong 5 năm qua, cần phải nghiên cứu thị trường, phân tích và đánh giá dữ liệu, khi nghe thấy điều đó, đầu cô nàng như muốn nổ tung, xua tay nói rằng phiền phức quá, vẫn là nên mua cổ phiếu thì hơn…!

Sau khi chuyến đi Tây Tạng kết thúc, Hàng Cẩm trở về còn đầu tư vào một doanh nghiệp khoa học công nghệ nhỏ. Sau đó bận rộn hơn nhiều, cô còn đi ăn cùng đối tượng xem mắt trước đó, đối phương rất hài lòng về cô. Sau khi ăn xong đi ra khỏi nhà hàng, đối phương đưa tay muốn ôm bả vai cô, bị Hàng Cẩm cầm ví tiền ngăn lại.

“Xin lỗi, tôi có thói ở sạch” 

Lúc cô nói, mặt không có chút biểu cảm nào, người đàn ông sửng sốt một hồi lâu, mới ý thức được mình bị từ chối, còn đuổi theo cô đến tận chiếc Maybach, hỏi: 

“Xin lỗi, tại sao, tôi xuất sắc như vậy, vì sao cô không thích tôi?”

“Xuất sắc à?” Hàng Cẩm ngồi ở trong xe, cách cửa kính xe quét mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới:

“Xin lỗi, tôi không để ý lắm.”

Đối phương: “……”

Lúc đang tìm cây son môi trong túi để trang điểm lại, Hàng Cẩm nhìn thấy bình xịt Vân Nam Bạch Dược mới, cô nhìn chằm chằm một lát, Đằng Bình nghĩ có chuyện gì đó, nên vội từ ghế lái quay đầu về phía sau hỏi: “Hàng tổng, có chuyện gì vậy?”  

Hàng Cẩm đóng túi sách lại: “Không có việc gì.”

Thật kỳ lạ, đã qua hai tháng, chỉ cần lúc nào cô nhìn thấy bình Vân Nam Bạch Dược, sẽ lại nhớ đến miệng vết thương trên vai của Trần Lâm. 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.