(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đúng là công ty không thể tồn tại nếu không có Hàng Cẩm.
Một số công ty dự án mua bán và sáp nhập không có tiến triển mới. Ngoài ra còn có một công ty xây dựng đang chuẩn bị huy động vốn và IPO. Một công ty trí tuệ nhân tạo khác đã thiết kế một sản phẩm mới và đang chờ Hàng Cẩm tham dự buổi ra mắt, mấy công ty đó xác định không cần ai khác ngoại trừ Hàng Cẩm, Hàng Đề Vân không thể ra trận, giao tiếp khách khí với mọi người với khuôn mặt già nua của mình, đối phương vẫn nói là phải để Hàng Cẩm đến, thời gian qua đều làm việc với cô, đổi một người khác họ không yên tâm.
Lần tiếp theo Hàng Đề Vân gọi cho Hàng Cẩm, điện thoại của cô đã tắt máy.
Ông tức giận đến mức suýt lên cơn đau tim, ngoài trời nắng nóng, ra ngoài đi công việc còn như bị cảm nắng, phải vào bệnh viện nằm vài ngày.
Những người trong hội đồng quản trị nghe tin ông bị ốm, hơn chục người xách theo trái cây đến thăm, nói ông vất vả rồi, đứa nhỏ Hàng Cẩm thật không hiểu chuyện, chơi một chút thì được, không mau chóng trở về công ty, cứ như chuyện này không phải của mình.
Hàng Đề Vân nghe vậy đã hiểu, mấy lão già này muốn Hàng Cẩm quay về, nhưng mỗi người đều không muốn kéo cái mặt già xuống, muốn ông phải cúi đầu nhận sai, “Mời” Hàng Cẩm quay về.
À, tưởng bở.
Hàng Đề Vân nửa chết nửa sống nằm ở trên giường bệnh nói Hàng Cẩm không nghe điện thoại của ông, cô bảo từ chức rồi, việc công ty không liên quan gì đến mình nữa.
Ông cũng không quan tâm, cứ như vậy đi, ai đi quản việc của công ty thì quản, dù sao ông cũng mặc kệ.
Mấy lão già nghe xong lời này, bảo còn nước còn tát, Hàng Đề Vân nhanh nghĩ cách đi.
Hàng Đề Vân thở dài, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.
Mười mấy người hai mắt nhìn nhau, đây… đây là muốn mấy lão già này đi cầu Hàng Cẩm đây mà, mọi người đều không vui vẻ, nhưng công ty không thể không có Hàng Cẩm, từ ngày cô rời đi, mấy dự án mới còn chưa nói, các dự án đang hợp tác cũng liên tiếp xảy ra nhiều vấn đề, ai cũng bất mãn với MD mới nhận chức.
Hàng Cẩm vừa đi chưa đến một tháng, không khí căng thẳng, nội bộ tan rã, bất lợi cho sự phát triển trong tương lai.
Mười mấy vị giám đốc do dự, vẫn là do giám đốc Lý ra mặt, kéo cái mặt già nua xuống đi mời Hàng Cẩm ăn một bữa cơm, mấy người uống rượu cùng cô, coi như chuyện này bỏ qua.
Hàng Cẩm cũng đi, còn dẫn theo cả Trần Lâm.
Hai người đến đúng là để ăn cơm, lúc đến phòng riêng còn chẳng coi ai ra gì ngồi vào ghế chủ vị, Trần Lâm lo gắp đồ ăn, Hàng Cẩm chỉ việc ăn, ăn đến món mà mình không thích, lại gắp cho Trần Lâm ăn.
Mười ba vị trong hội đồng quản trị thấy cả Trần Lâm cũng đến, vẻ mặt mọi người đều khó xử, hiển nhiên là không có cách nào làm trò hạ mình trước mặt người ngoài.
Qua một khoảng yên lặng xấu hổ, Hàng Cẩm đã ăn lưng bụng, giám đốc Lý vừa thấy cô lấy khăn giấy lau miệng, lập tức cầm chén rượu lên nói: “Tiểu Hàng tổng à, nào, mấy người chúng tôi kính cháu một ly, cảm ơn cháu đã cống hiến cho công ty nhiều năm như vậy, những việc trước kia bỏ qua nhé, tôi uống trước.”
Một người dẫn đầu, những người khác đều nâng chén.
Mặt Hàng Cẩm vô cảm lắng nghe, cũng không uống rượu, không uống nước, yên lặng ngồi ở đó, cũng giống như phong cách đi họp ngày thường của cô.
Lạnh lùng và mạnh mẽ.
Thấy cô không cho mặt mũi như vậy, mọi người đều hơi tức giận, có chút hụt hẫng, nhưng muốn mời cô đi ăn tối cũng không phải chuyện dễ dàng, họ đều không hy vọng chuyến đi này trở nên uổng phí.
“Tiểu Hàng tổng à, ba cháu gần đây bị bệnh phải nhập viện vì dự án của công ty, chúng tôi không có ý kiến gì khác, mọi người đều làm vậy vì công ty, muốn công ty phát triển thật tốt, đừng trách mấy lời chúng tôi nói lúc trước, chúng tôi cũng coi cháu như con gái, cho nên mới nói những lời đó, hãy nhìn lão Hàng, không phải ông ấy cũng như chúng tôi sao? chúng tôi đều đã già nên tâm lý cũng khác mấy người trẻ tuổi như bọn cháu, không thể tiếp nhận được cuộc sống thời đại mới. Đúng như lời lớp trẻ các cháu nói cách đây 5 năm, là các lĩnh vực năng lượng mới và trí tuệ nhân tạo chắc chắn sẽ rất phát triển trong tương lai, nhưng cháu xem chúng tôi làm sao lại nhìn được xa được như vậy.”
Giám đốc Lý nói một hơi dài lời này, nhìn mặt Hàng Cẩm không đổi sắc, lại quay đầu nhìn về phía Trần Lâm.
Trần Lâm dùng một tay rót rượu cho ông.
Giám đốc Lý: “……”
Ông lại ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Cuối cùng Hàng Cẩm cũng động đậy, ngón tay vuốt ve hoa văn trên chén rượu, nhìn mặt bàn nói:
“Đồ ăn ngon.”
Sau đó đứng dậy rời đi.
Trần Lâm cầm túi của cô đuổi kịp, trước khi đi còn gật đầu chào mọi người.
Mười mấy ông già đưa mắt nhìn nhau, không rõ ý của cô là gì.
Giám đốc Lý yên tâm nhẹ thở dài một hơi, nhấp một ngụm rượu, trấn an mọi người nói:
“Đồng ý rồi.”
“Vì các ông xem thường Trần Lâm, cho nên Hàng Cẩm dẫn đến lập uy.”
Giám đốc Từ nói: “Trước đó tôi cũng điều tra về cậu Trần Lâm này, nhìn tên nhóc này kiểu không hiện sơn không lộ thủy, nhưng đầu tư hơn mười triệu ở bên ngoài.”
“Hơn mười triệu thì tính là gì?”
“Dự tính cuối năm tiền lãi sẽ gấp ba.”
Giám đốc Trương lên tiếng câu đầu tiên, hỏi: “Hàng Cẩm giúp cậu ta đầu tư?”
“Không, ngược lại.”
“Tên nhóc này lợi hại như vậy?” Mấy người đều kinh ngạc trợn to mắt, “Sao trước đó không nghe lão Hàng nói đến.”
“Chắc ông ấy cũng không biết gì, nếu không sao có thể ghét người ta? tên nhóc này đứng đầu khoa toán của Đại Học Bắc Dương, còn đang học lên tiến sĩ, huy chương vàng không dưới mười cái.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có người cảm khái, nói: “Hình như tên nhóc Trần Lâm này cũng không tồi.”
“Cái gì mà không tồi, tên nhóc nhà tôi chỉ cần bằng một nửa, tôi cũng giao toàn bộ công ty cho nó.”
“Sao lão Hàng tốt số như vậy.”
“Đúng vậy, tôi mà có đứa con như Hàng Cẩm thì tốt rồi.”
“Haha, tháng trước ai ở kia nói Hàng Cẩm gây chuyện thị phi hả?”
“Còn ông thì không nói, chắc ông thanh cao lắm!”
“……”
Một đám người đang trò chuyện bắt đầu cãi vã rất lâu, giám đốc Lý uống rượu như không có chuyện gì xảy ra lúc họ cãi cọ. Nghĩ đến lúc Hàng Cẩm cùng Trần Lâm hòa hợp ngồi chung ở đó, tự nhủ nói:
“Cũng rất xứng đôi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");