(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Điện thoại của Hàng Cẩm đã tắt máy trong nhiều ngày kể từ khi cô về núi Sùng.
Cuối cùng khi Hàng Đề Vân vất vả liên lạc được với cô, đã gần giữa tháng 8. Hàng Cẩm vừa xuống máy bay, cô ở núi Sùng thêm một tuần, vì cuộc sống ở đó quá tự do tự tại, hiếm có lúc được hưởng thụ và ngăn cách với thế giới bên ngoài, đột nhiên trở về Bắc Kinh, nhìn khung cảnh vội vã nhộn nhịp, hương cà phê tràn ngập trong không khí, vẫn còn chưa thích ứng được.
Như vừa mơ một giấc mộng.
Sau khi tỉnh dậy, lại trở về với hiện thực.
Qua điện thoại, Hàng Đề Vân nói cô đã ba mươi tuổi rồi, sao có thể tùy hứng nói đi là đi như một đứa trẻ con, cứ như vậy mà bỏ lại việc công ty, đúng là gây chuyện, nói dự án còn chưa làm xong, người phụ trách dự án còn đang chờ cô, nói rất nhiều việc còn cần cô giải quyết, sao không nói gì đi là đi, còn đi nhiều ngày như vậy, tắt máy mất tích luôn.
Hàng Cẩm yên lặng nghe xong, nói: “Xin lỗi, chủ tịch Hàng, con từ chứ với quý công ty rồi.”
Nói xong câu đó, cô cúp điện thoại.
Đằng Bình rất vui mừng khi gặp lại cô. Ngay sau khi Hàng Cẩm rời đi cậu cũng từ chức theo, mấy công ty săn đầu người đều muốn đào cậu đi, nhưng chưa thể đào được, cậu cũng coi như mình được nghỉ phép, dẫn theo ba mẹ đi du lịch mấy ngày.
Trong lúc đó, Hàng Đề Vân đã gọi điện cho cậu rất nhiều lần, hỏi cậu có biết Hàng Cẩm đã đi đâu không. Hỏi vài ngày cũng không được, còn muốn cậu quay lại làm việc, cậu từ chối, nói mình chỉ đi theo Hàng Cẩm và sẽ không làm việc cho ai khác. Ông điên quá vứt cả điện thoại, không bao giờ gọi đến nữa.
Làm việc với Hàng Cẩm nhiều năm, đây là lần đầu tiên cậu với cô xa nhau lâu như vậy, lần đầu tiên được nghỉ phép lâu như vậy, nhiều ngày liên tiếp còn nằm mơ mình đang tăng ca, thật như một kẻ ngốc, thấy Hàng Cẩm trở về ở trước mắt, hơn nữa tinh thần cũng không tệ, cậu vừa yên tâm lại vừa vui mừng, cực kỳ giống một người cha già gặp lại đứa con gái cưng của mình khi nó đi vắng nhiều ngày.
Sau khi Hàng Cẩm ngồi lên xe, định cầm cốc cà phê lạnh lên uống, đã bị Trần Lâm ngăn lại, cậu vừa rót nước ấm vào bình giữ nhiệt, nhét vào trong tay Hàng Cẩm, đưa cốc cà phê cho Đằng Bình.
Đằng Bình hiểu rõ nhận lấy, không hỏi câu vô nghĩa.
Kỳ kinh của Hàng Cẩm không bao giờ chính xác, có thể do cô thường xuyên làm việc quá giờ, hoặc có thể do thuốc tây trị mất ngủ, người ta khuyên cô uống thuốc đông y trong nửa năm để điều trị, nhưng cô không nghe, cho đến nay đều lấy công việc làm trọng, ba tháng có kinh một lần là chuyện bình thường.
“Đi bệnh viện trước” Hàng Cẩm nhận lấy nước ấm, nhếch mày uống một ngụm, độ ấm vừa vặn, nhưng trời nóng thế này cũng chỉ muốn uống một ngụm cà phê đá.
Trần Lâm đặt bình giữ nhiệt trong tầm tay cô: “Chị bận việc có thể đi trước, tôi tự đến bệnh viện cắt chỉ cũng được.”
Những ngày qua ở núi Sùng, Hàng Cẩm đều phải thay băng cho cậu, mỗi lần nhìn thấy vết thương đó, cô sẽ im lặng hồi lâu, Trần Lâm không muốn cô đi theo, lúc cắt chỉ sẽ nhìn thấy rõ hơn, cậu không muốn để cô thấy.
Tài xế đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu, không nói hai lời dẫm chân ga thẳng đến bệnh viện.
Đằng Bình cho biết hoạt động của công ty gần đây khá ổn định, đã thay thế hai ED, thăng chức một MD, thuê bốn trợ lý hành chính, Hàng Dục đã chạy về phía Nam từ sớm, mỗi ngày Hàng Đề Vân đều đến công ty, sáng mở họp, còn cuộc họp tổng kết trước khi tan tầm, về cơ bản không có gì thay đổi, ngoài việc các nhân viên đều mong mỏi Hàng Cẩm trở lại, ai cũng nhắn tin vào nhóm tag tên Hàng Cẩm.
Hàng Cẩm nghe xong, trên mặt không có cảm xúc gì, xe đến bệnh viện, cô xuống cùng Trần Lâm đi cắt chỉ.
Điện thoại reo lên, lần này là Phùng Thục Quân.
Hàng Cẩm không nghe, chắc chỉ khuyên cô về công ty, hoặc khuyên cô nên nghe lời.
Trần Lâm đang tháo chỉ, ngồi ở ghế ngẩng đầu nhìn cô, tóc cậu lại dài, mái tóc đen nhánh cuốn sau cổ, mũi thấm mồ hôi, đang ngẩng đầu nhìn cô. Gương mặt vừa ngoan vừa lộ vẻ thú tính.
Cậu dùng tay phải móc những ngón tay cô, kéo cơ thể cô lại gần, dụi mũi vào cánh tay cô:
“Nóng quá.”
Cậu đang cố ý bảo cô nhìn đi chỗ khác, để không chú ý đến vết thương bên tay trái.
Hàng Cẩm lấy khăn giấy trên bàn lau mồ hôi cho cậu, Trần Lâm ghe thấy tiếng điện thoại rung lên, chỉ ra cửa ra hiệu cho cô ra ngoài nghe điện thoại, Hàng Cẩm không đi ra ngoài, ném khăn giấy vào thùng rác rồi ấn nghe máy trước mặt cậu.
Phùng Thục Quân hỏi cô đang ở đâu.
Hàng Cẩm nói: “Ở bệnh viện.”
Phùng Thục Quân đứng ngồi không yên, hỏi cô bị làm sao vậy? có chuyện gì xảy ra?
Hàng Cẩm nhẹ nói: “Không sao, con cắt chỉ với Trần Lâm.”
Phùng Thục Quân yên lặng vài giây, như nói không nên lời: “Mẹ… bao giờ hai đứa rảnh về nhà ăn bữa cơm đi? ba mẹ còn chưa gặp cậu ta, cũng không hiểu biết là người như thế nào, ba mẹ cũng lo lắng cho con.”
“Không về ạ.” Hàng Cẩm dứt khoát từ chối.
“A Cẩm.” Phùng Thục Quân vội vàng nói: “Con đừng vội, không phải mẹ không đồng ý, chỉ là cần chút thời gian, ba con cũng cần chút thời gian, ba mẹ cũng lo con bị tổn thương, cho nên mới…con đừng vội, hôm nào có thời gian, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, được không?”
“Cuối năm ạ.” Hàng Cẩm rũ mắt nhìn Trần Lâm, cậu đang dùng ngón tay mình đan vào tay cô: “Nếu bọn con còn ở bên nhau, con sẽ dẫn cậu ấy về ăn cơm với hai người.”
Chờ cô cúp điện thoại, Trần Lâm hỏi ngay, sao cô lại dùng từ nếu.
Hàng Cẩm nói tương lai còn nhiều điều không chắc chắn, ai có thể chắc chắn rằng họ sẽ luôn ở bên nhau?
Lời cô nói là sự thật.
Nhưng Trần Lâm vẫn còn rất đau lòng, chưa bước ra khỏi bệnh viện, cậu đã dùng một tay ôm cô vào lòng, giọng khàn khàn cảm xúc:
“Tôi đã xác định, sẽ vẫn luôn yêu em, luôn cùng em ở bên nhau.”
Hầu hết những điều bạn nghe được trong bệnh viện đều là những lời cầu nguyện. Thật hiếm khi có ai đó bày tỏ tình yêu của mình ở một nơi như thế này.
Hàng Cẩm nhìn qua vai cậu, thấy những bệnh nhân đang đau đớn cách đó không xa, mấy người nhà của họ với khuôn mặt buồn bã, các bác sĩ đang vội vã cùng các y tá đang lo lắng, bận rộn.
Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, bức tường trắng và áo khoác trắng hiện ra trong tiếng ồn ào đó, giọng nói trầm thấp của Trần Lâm lại vang lên: “Sau này đừng nói những chuyện như vậy, được không?”
Cậu rất khổ sở khi nghe thấy vậy.
Hàng Cẩm cong môi mỉm cười, tên nhóc này không có cảm giác an toàn, có chút đáng thương, chọc người khác đau lòng.
Cô vòng tay ra sau eo cậu, trấn an vỗ vỗ: “Được.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");