Nhớ Em - Đông Ca

Chương 105: Bắn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hậu quả của việc tình tứ này là hôm sau hai người ngủ một mạch đến chập tối mới dậy.

Trần Lâm đã quên Trần Lôi ngủ ngay phòng bên cạnh, vừa đi ra ngoài, gặp đúng lúc ông Trần bưng bánh từ trong bếp đi ra.

Hai người đối diện, ông Trần xoay người rất nhanh quay lại phòng bếp, ngẫm lại hành vi của đứa con trai này thật không tốt, hay là nên nói với nó, căng não đi lên tìm Trần Lâm.

Trần Lâm đang rửa mặt, Trần Lôi cũng đứng đánh răng bên cạnh cậu, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ, xoa hai mắt nói có người đập tường, còn nghe có người khóc lóc, cậu sợ tới mức  không dám ngủ.

Trần Lâm: “……”

Vừa lúc ông Trần đi đến đã nghe thấy mấy lời này, lời còn chưa ra khỏi miệng đã quên sạch, vẫn cầm bánh đứng ở đó, mắt to trừng mắt nhỏ với hai đứa con trai.

Trần Lâm đã chủ động nói thẳng mình cùng Hàng Cẩm đang ở bên nhau, lúc này ông Trần mới có thể mở lời, chỉ là hơi xấu hổ: “Không phải, con này, con này, con cũng chưa kết hôn với người ta…làm chuyện này…không tốt, không tốt, con phải đến bàn chuyện với cha mẹ của người ta, hỏi người ta xem, có đồng ý hay không…”

Trong mắt ông Trần, Hàng Cẩm như tiên nữ ở trên trời xuống nhân gian.

Con trai mình có thể ở bên cạnh Hàng Cẩm, quả thực là phúc đức tổ tiên mười tám đời, nhưng trong lòng ông vẫn sợ hãi, không biết Hàng Cẩm coi trọng Trần Lâm ở chỗ nào, lo lắng cô là người có tiền có quyền, chỉ chơi bời với Trần Lâm mà sau này không tính chuyện kết hôn.

Còn điều nữa là, hai người chênh lệch nhiều tuổi như vậy, trong nhà Hàng Cẩm sao có thể đồng ý?

“Ba không phản đối?” Trần Lâm cắn bàn trải đánh răng hỏi.

“Ba phản đối cái gì? chủ yếu là sợ người ta không đồng ý, con …hai đứa ở bên nhau….ba ba ba phản đối cái gì, chỉ là…chỉ là…như đang nằm mơ.”  

Ông Trần nói năng lộn xộn, tay nắm đĩa bánh lúc duỗi ra lại nắm vào: “Ba ba…con…với người ta, người ta đồng ý là tốt rồi, con không thể cưỡng ép con gái, con…con phải đối xử tốt với người ta, không thể….mà con hiểu ý ba chứ?”

Trần Lâm cười: “Con hiểu, con sẽ đối xử tốt với cô ấy, chúng con sẽ kết hôn, sẽ có trách nhiệm với cô ấy cả đời.” 

Ông Trần nhẹ thở dài một hơi, hốc mắt đỏ lên nói: “Vậy là tốt rồi, tốt rồi, ba có tiền tích cóp  cho con kết hôn, chắc không đủ, tiểu Lâm, A Đáp không có bản lĩnh, cho con nhiều tiền, người ta, nhà người ta điều kiện tốt như vậy, ba sợ con bị xem thường…” 

“Không sao đâu ạ.” Trần Lâm lấy khăn lông lau miệng, lại lấy khăn lông của Trần Lôi đưa cho ông Trần lau nước mắt; “Con có tiền tiết kiệm, đủ dùng để kết hôn.”  

“Thật vậy?” Ông Trần lau lau nước mắt: “Ba đưa tiền tiết kiệm cho con, có lòng với cô Hằng, cái gì cũng phải tốt nhất, A Đáp còn có thể kiếm tiền, ra ngoài kiếm nhiều hơn, mua cho cô Hàng đồ ăn ngon.”  

Sau bao nhiêu năm nương tựa vào nhau, con trai muốn cưới vợ, nhưng ông là ba mà không có nhiều tiền, lo con trai mình sẽ bị coi thường,  gia đình Hàng Cẩm sẽ làm Trần Lâm khó xử. Trong lòng ông vừa nôn nóng lại lo lắng, nhưng vui vẻ nhiều hơn.

Trần Lâm có tiền đồ, đỗ vào một trường đại học tốt, tìm được một người bạn đời tốt như vậy, đáng tiếc là mẹ cậu lại không thể thấy.

“Được.” Trần Lâm lấy khăn lông lau nước mắt cho ông Trần: “A đáp, đừng khóc, để Trần Lôi thấy lại cười nhạo cho.”

Trần Lôi đứng bên cạnh quan sát, hỏi Trần Lâm tại sao trong mắt A Đáp lại có mưa. Trần Lâm nói trên núi ít  mưa nên A Đáp cầu mưa bằng nước mắt, Trần Lôi nghe vậy  như đã hiểu “À” một tiếng, chớp mắt bắt đầu muốn chảy nước mắt. Nhưng cậu không khóc được, cuối cùng cầm cái gáo nước ngẩng mặt lên trời chờ nước mưa.

Đợi một lúc cũng không có mưa, chờ đến lúc Hàng Cẩm khập khiễng từ trong phòng đi ra, cậu nghiêng đầu đi lên, ngu ngốc học theo vịn vào tường đi.

Hàng Cẩm quay đầu thấy cậu đang học theo cô, tạm dừng, khàn giọng gọi:”Trần Lâm.”

Trần Lâm nghe thấy tiếng gọi, đi đến thấy Trần Lôi cũng ở đó, xách cổ áo cậu lên bảo đi lấy ghế lại đây. 

Trần Lâm bước đến trước mặt Hàng Cẩm, đưa tay ra đỡ cô, thấy hai chân cô run rẩy, xoay người ôm cô vào lòng, bế cô đến bồn rửa rồi lấy bàn chải đánh răng cho cô, Trần Lôi bê ghế đến, thấy Trần Lâm đang đánh răng cho Hàng Cẩm, cậu lấy bàn chải đến định giúp cô đánh răng, bị Trần Lâm phất tay đuổi ra chỗ khác. 

Trần Lôi còn tức giận, chạy đến mách với ông Trần, nói anh không cho con đánh răng cho chị Hàng, chỉ muốn ăn đồ ngon trong miệng chị. 

Nghe được vậy ông Trần suýt vấp té ngã xuống bậc cửa.

Hàng Cẩm còn ngái ngủ, dựa vào ngực Trần Lâm, thấy tiếng mách tội Trần Lôi, cô bật cười một tiếng.

Trần Lâm cúi đầu hôn khóe môi cô, hỏi muốn ăn gì.

Hàng Cẩm nhớ đến cây đồ vật tối qua ăn trong miệng, nhấc mí mắt lên nhìn cậu, không nói gì.

Trần Lâm hiểu ánh mắt này của cô, nhẹ cười lại hôn cô một chút, khẽ thì thầm: “Chị bảo tôi bắn vào đi.”

Cô nói ý là cậu bắn nhanh lên, chứ không phải là bắn vào miệng mình.

Hơn nữa, cậu còn nói rõ ràng sau khi xuất  sẽ không làm nữa, nhưng vừa nằm xuống, cậu lại hưng phấn kéo cô làm lại, đến hơn một giờ mới kết thúc, cuối cùng cô không thể kêu được nữa, bị đè xuống giường làm đến cả người run rẩy. 

“Ăn cơm xong lại ngủ thêm một lát.” 

Cậu dùng một tay vắt khăn, lau mặt cho cô, lại hôn môi cô nói: “Tôi ngủ với chị.” 

Cô quay đầu lại, đặt ngón trỏ lên ngực cậu, gõ nhẹ hai cái, ý là từ chối.

Ngoài miệng từ chối, lúc nằm trên giường bị Trần Lâm ôm vào lòng, vẫn nhắm mắt lại tìm một tư thế thoải mái, yên tâm ngủ. 

Trần Lâm cúi đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, mỉm cười cúi đầu hôn lên trán cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.