Nhớ Em - Đông Ca

Chương 10: Mơ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lần đầu tiên qua đêm ở vùng núi, còn ngủ ở túi ngủ trong xe, tràn ngập trong không khí hơi ấm của điều hòa, hòa lẫn không khí ẩm ướt của núi rừng, đem lại cho Hàng Cẩm một giấc ngủ hiếm hoi trong môi trường yên tĩnh này. 

Cô đột nhiên bừng tỉnh vào lúc nửa đêm, không nhớ mình đã mơ thấy gì, nhưng cũng giống như trước đây, bất cứ khi nào rơi vào bóng tối trong mơ, bỗng nhiên người sẽ tỉnh lại.

Cô tháo bịt mắt xuống, trong xe yên tĩnh, ánh đèn trên nóc xe chiếu xuống đỉnh đầu, vừa đưa mắt lên đã nhìn thấy Trần Lâm trên ghế lái, lưng ghế được ngả xuống một chút, cậu ngửa đầu ra sau nằm tựa vào ghế ngủ rồi, chắc trong khoang xe hơi nóng, cậu đã cởi áo khoác, trên người mặc chiếc áo phông sạch sẽ, lộ ra cánh tay ngăm đen, đốt ngón tay thon dài đặt trên bụng. 

Mái tóc đen xoăn khiến khuôn mặt đang ngủ của cậu càng thêm vẻ trẻ trung hồn nhiên. Lông mi dày và dài, tạo thành bóng  con bướm khi được chiếu sáng bởi ánh đèn xe, sống mũi cao thẳng, nước da ngăm đen càng làm cho  đường cong thêm góc cạnh, khiến xương hàm thon gọn  đẹp mắt.

Hàng Cẩm vừa mới tỉnh, đầu óc vẫn hơi hỗn loạn, cô vô thức nhìn chằm chằm vào gương mặt trước mắt một lúc rồi mới trở mình trong túi ngủ. Quanh mũi vẫn vương mùi hương tươi mát, chắc mùi trên quần áo của Trần Lâm, cô dán mặt vào ghế da, yên lặng ngây ngốc, không biết qua bao lâu, cô lại đeo bịt mắt lên chui vào túi ngủ.

Chắc vì trước khi ngủ đã nhìn Trần Lâm, nên nửa đêm cô đã mơ thấy cậu.

Vẫn là căn nhà nhỏ đó, mưa phùn từ mái hiên nhỏ xuống, cô đứng ở cửa nghe Trần Lâm hỏi:

“Nếu tôi không làm được thì sao?”

Cũng giống hiện thực,  trong giấc mơ Hàng Cẩm bước ra ngoài  mà không hề quay đầu lại, cô bước đi rất xa, xung quanh đã hoàn toàn tối đen, bên cạnh không có Đằng Bình, cô cau mày quay lại, tìm kiếm nơi có ánh sáng, cô cảm thấy ngột ngạt, rồi lại bước nhanh về phía trước mấy chục mét, nhìn cửa xe mở ra, một người đang nằm trong xe.

Vừa đến gần đã thấy, là Trần Lâm.

Tỉnh mộng.

Hàng Cẩm tháo khăn bịt mắt ra  rồi ngồi dậy. Trần Lâm đã tỉnh ngủ từ lâu. Cậu đang đọc một cuốn tiểu thuyết mà Đằng Bình mang đến cho Hàng Cẩm để giết thời gian, cô ném ở ghế phụ, Lục Vận Phục có xem qua vài trang, nói mình vừa thấy sách là đau đầu, anh ta lại phát bệnh thiếu gia.

Thấy cô tỉnh, Trần Lâm đặt sách lại bên ghế phụ, mặc áo khoác vào rồi xuống xe.

Đằng Bình đã rửa mặt xong, nhìn thấy Trần Lâm từ trên xe xuống, đè ép sự ngạc nhiên, hỏi cậu hôm nay về trường học phải không, có muốn ra sân bay cùng không? 

Trần Lâm lắc đầu: “Tôi đã mua vé tàu rồi.”

“Tàu hỏa?”  Đằng Bình quay đầu nhìn xuống dưới,  Hàng Cẩm vẫn ngồi ở ghế sau, một tay đặt lên trán. Dường như cô không chú ý chuyện gì phía ngoài xe. Cậu muốn đặt cho Trần Lâm vé máy bay, nhưng lo lắng về việc tự mình đưa ra quyết định làm Hàng Cẩm không vui, nên không nói thêm gì, chờ Trần Lâm rời đi, cậu mới mở cửa xe, hỏi Hàng Cẩm muốn uống nước không, thuận tay đưa đến một chai nước khoáng.  

“Thu dọn đồ rồi chuẩn bị về.” Hàng Cẩm nhấp một ngụm nước,  cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn.

Lục Vận Phục cũng đi lên, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, dựa khung cửa nhướng mày về phía  Hàng Cẩm: “Tối qua ngủ ngon không?”

Hàng Cẩm không trả lời câu hỏi của anh ta, vươn ngón trỏ gõ gõ vào đồng hồ, ý bảo anh nhanh lên, để ý thời gian.

“Gấp như vậy làm gì?” Lục Vận Phục ngậm bàn chải đánh răng hỏi cô:

“Tôi còn muốn đi ngắm bình minh với em, không đi xem à?” 

“Không rảnh.”

“Hàng Cẩm, sao em không có tình thú nhỉ.” 

Trong miệng Lục Vận Phục đều là bọt kem, giọng nói mơ hồ không rõ lời: 

“Tôi đi xa cùng em đến đây một chuyến, không cùng nhau đi xem phong hoa tuyết nguyệt một chút aaa.” 

“Đúng vậy, hay cô cùng tiểu Lục đi ngắm mặt trời mọc đi.” 

Trưởng thôn không biết từ đâu xuất hiện, cười tủm tỉm nói với Hàng Cẩm: “Ở lại đây thêm mấy ngày, leo núi hóng gió, vợ chồng son nhiều người đều đồng hành cùng nhau.”

“Còn bận công việc.” Hàng Cẩm lời ít ý nhiều: “Anh ta cũng không phải bạn trai tôi, không cần thiết phải cùng nhau.”  

“A…… Không phải sao?” Trưởng thôn cực kỳ xấu hổ: 

“A, này, vậy…… vậy hai người…đi chậm một chút…”

Ninh Huy quay lưng lại cười rung cả vai, Ninh Tân nhắc nhở anh nên chú ý, đừng cười quá lớn tiếng.

Lục Vận Phục cắn bàn chải đánh răng chửi “Mẹ kiếp” một tiếng,  súc miệng xong, lại đến tìm Hàng Cẩm, mọi người vừa ăn sáng xong, đã ngồi trên xe chuẩn bị xuất phát. 

Trưởng thôn cùng một nhóm người đến đưa tiễn, Trần Lâm không đến, mà em trai cậu lại đến, trong tay cầm cái giỏ tre, bên trong có bánh trứng, rắc ít hành ở trên, cả chân giò hun khói, bỏ thêm 1 quả trứng gà, mùi thơm vô cùng. Cậu ngây ngốc nhìn quanh xem vị khách xinh đẹp tối qua đến nhà mình ở đâu, tìm một lát, mới nhìn thấy Hàng Cẩm ngồi trong xe. 

Vì vậy, cầm giỏ tre trên tay, đưa tới gần Hàng Cẩm, ngốc nghếch nói với cô: 

“Chị ăn đi, ăn ngon.”

Hôm nay Trần Lâm phải quay lại trường học, ông Trần không muốn người khác chăm sóc mình. Nói ông ở nhà cũng chăm sóc tốt cho bản thân cùng Trần Lôi, bảo Trần Lâm có thể yên tâm đi học, Trần Lôi còn đòi cậu làm bánh trứng, nên Trần Lâm làm rất nhiều, bảo Trần Lôi đói thì tự lấy ăn, dặn dò cậu ăn cơm nhiều thì phải đi bộ cho tiêu cơm, không thể cứ nằm ngủ ở kia. 

Lúc Trần Lâm đem trứng gà đánh vào bột mì rồi quấy lên,  Trần Lôi ngồi bên cạnh bếp nhóm lửa,  biểu cảm khờ khạo hỏi: 

“Chị kia có ăn không?”

Hôm qua ông Trần nói rất nhiều chuyện của Hàng Cẩm cho Trần Lôi, bảo Trần Lôi lần sau phải lễ phép, nhìn thấy Hàng Cẩm phải gọi là chị, ăn gì ngon cũng cho chị ăn, vì chị là ân nhân cứu mạng, bọ họ muốn cả đời báo đáp. Ông còn nói rất nhiều, nhưng Trần Lôi chỉ nhớ mỗi câu, có gì ăn ngon thì đưa cho chị ăn.

Đông tác trên tay Trần Lâm hẫng lại:  “Không biết.”

Từ hôm nay trở đi, cuối cùng cậu cũng không thể gặp lại cô nữa, cô cũng sẽ không còn ăn đồ cậu làm.

Trần Lôi tự nói với mình: “Ăn ngon, anh làm bánh ăn ngon, chị cũng ăn.”

“Đã đi rồi.” Trần Lâm nói.

“Trở về không?” Trần Lôi nhìn chằm chằm bánh mới trong nồi, nuốt nước bọt.

“Em không cần phần cho chị ấy, về sau sẽ không đến.”  

Trần Lâm rải hành lên, cầm thìa lật bánh lại. 

“Không đến? Vì sao?” Trần Lôi không rõ: “Chị, không được ăn bánh.”

Trần Lâm yên lặng xúc bánh nướng vào trong chiếc giỏ tre nhỏ, thuận tiện cho Trần Lôi cầm ăn, cho dù có rơi xuống đất cũng không bị vỡ. “Em ăn trước đi.”

Trần Lôi bưng bánh, nuốt nuốt nước miếng, lắc đầu: “Cho chị ăn.”

“Chị ấy sắp đi rồi.” 

Lần đầu tiên Trần Lâm thấy em mình bướng bỉnh như vậy, nên chỉ chỉ ra cửa: “Em đi xem, chị đang ở nhà trưởng thôn.”  

Hàng Cẩm ngồi trong xe không đưa tay ra nhận, Đằng Bình xuống xe, đưa tay muốn nhận lấy giỏ tre trong tay Trần Lôi, nhưng bị cậu bảo vệ trong ngực, hung giữ trừng mắt nhìn Đằng Bình, kêu lên: “Không được cướp, anh trai làm, chị ăn.” 

“Không cướp.” Đằng Bình cười cười lấy một túi socola từ trong túi ra: “Anh đổi với em được không? cho em ăn socola.” 

“Không cần.” Trần Lôi ôm giỏ lắc đầu.

Hàng Cẩm thấy người đang vây xem quá nhiều, vẫy tay về phía Đằng Bình: “Dẫn qua đây đi.”  

Đằng Bình hiểu ý tránh đường, lúc này Trần Lôi mới mang giỏ đến gần, Hàng Cẩm kéo kính xe xuống, đưa tay nhúp một miếng bánh bỏ vào miệng: “Cảm ơn, rất ngon.” 

Trần Lôi mang theo ý cười, đưa chiếc giỏ tre vào trong lòng Hàng Cẩm: ” Cho chị hết.”

Lục Vận Phục từ xe sau nhô đầu ra: “Hàng Cẩm, cái gì ăn ngon, cho tôi ăn với.”  

Trần Lôi lập tức hung hăng trừng mắt nhìn lại: “Không cho!”

Lục Vận Phục cười nói: “Cậu bé ngốc, lại đây cho anh ăn một miếng, anh cho kẹo.”

Tác phong của anh ta luôn cà lơ phất phơ, ngay cả vẻ mặt cũng không giống người tốt, khóe miệng cười đều có vẻ xấu xa.  

Trần Lôi nhìn chằm chằm anh ta, gương mặt béo ú nhịn đến đỏ tím, nghẹn nửa ngày mới mắng: 

“Đồ xấu xa.” 

Lục Vận Phục: “……”

Xem Lục Vận Phục bị chửi còn làm cho tâm tình người khác rất vui vẻ, khóe môi Hàng Cẩm nhẹ cong lên, cô lấy khăn giấy bọc lại chiếc bánh, sau đó lấy socola trong tay Đằng Bình cho vào giỏ, rồi trả chiếc giỏ tre lại cho Trần Lôi. 

Xe chạy về phía chân núi khoảng tầm chục mét, xuyên qua gương chiếu hậu Hàng Cẩm  thấy Trần Lôi vẫn đứng tại chỗ, hai tay bám chặt bảo vệ chiếc giỏ tre trong ngực, không cho mấy đứa trẻ khác đụng vào, miệng la hét lung tung: “Tôi, của tôi, không được cướp, chị cho tôi.”

Đằng Bình cầm lấy chiếc bánh đang được bọc bằng khăn giấy, hỏi Hàng Cẩm: 

“Cái này xử lý sao ạ?”

Những tảng núi đá hùng vĩ im lìm, cùng phong cảnh yên bình bên ngoài cửa sổ đang lùi dần về phía sau, cơn gió lạnh của núi rừng tạt qua mặt Hàng Cẩm, cô kéo kính xe lên quay qua nhìn chiếc bánh trứng hánh lá trông rất bình thường, nhẹ gật đầu: “Bỏ đi.”  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.