Hạ Vi lên phòng rồi nhanh chóng đi xuống ngay. Nó mang theo một bao bì vàng đựng gì đó rất cộm.
- MỞ TO CON MẮT RA MÀ XEM ĐI.
Hạ Vi giận dữ cầm bao bì quăng ngay xuống bàn mà gằng giọng. Cả nhà nhìn Hạ Vi đang điên tiết mặt bừng bừng đỏ cũng không ai dám hó hé gì.Mọi người không ai hiểu bao bì kia chứa cái gì nữa. Ai nấy cầm lên xem thứ bên trong.
- Tại sao? sao có thể như vậy? anh ta...anh ta... là gay sao?
Vĩ Đình moi giấy tờ ra những gì bên trong cô không hề để tâm, chỉ duy nhất những tấm ảnh màu nằm ngổn ngang trên bàn thu hút được sự tập trung của mắt cô thôi. Cô cầm từng tấm từng tấm lên xem mà không thể tin được,tay cô run run xem từng bức hình. Bên trong hai người đàn ông đang thân mật với nhau nào là ôm nào là hôn điều quan trọng là 1 trong hai người kia chính là người đàn ông mới hôm qua còn nói yêu cô đó thôi.
- Lúc nào cũng kiêu ngạo, lúc nào cũng cố chấp, tự cho mình là đúng. Bây giờ bị gạt là do em tự chuốt lấy.đừng có mà trách ai hết.
Ba mẹ Hạ Vi đọc sấp giấy trắng mà tay run lên. thì ra đứa cháu mà họ từng nhìn nó lớn lên từ nhỏ bây giờ vì cái công ty sấp phá sản mà lừa gạt con gái mình. Ông bà biết không thể nói gì nữa rồi, chỉ mặt cho Hạ Vi mắng Vĩ Đình thôi.
- PHẢI...ĐÓ LÀ QUẢ BÁO CỦA EM..ĐƯỢC CHƯA???
Vĩ Đình nhận ra mình bị gạt một cách ngoạn mục mà không khỏi tức tối. chị hai thì mắng mọi người thì không ai binh cô một câu nào làm cô đau. Cô uất ức nước mắt tràn ra mà hét to rồi chạy ngay về phòng.Cô không phải đau lòng vì bị phản bội mà là đau lòng khi không 1 ai binh cô. Cô buồn, buồn vì cô không ngờ người cùng cô lớn từ nhỏ mà đang tâm lừa gạt cô như vậy.
- Đình Đình...
Tiểu Bạch nhìn người yêu đau đớn chạy đi liền lo lắng chạy theo sau cô lên lầu.Căn phòng khách bây giờ là sự im lặng ê chề của mọi người.
- ( Thì ra mình trách lầm chị ấy rồi. Chị ấy thật ra vẫn âm thầm giúp đỡ Tiểu Bạch. Mình làm người yêu kiểu gì đây? Không hiểu cho chị ấy còn giận chị ấy nữa chứ?)
Hi Chi nhìn Hạ Vi ngồi bên cạnh vẫn mặt cau có khó chịu mà lòng chợt buồn. Khi lần trước cô còn trách sự vô tâm của Hạ Vi. Nào ngờ người ta luôn để tâm chứ không phải vô tâm như vậy.
- TẠI SAO? TẠI SAO AI CŨNG GẠT TÔI...TẠI SAO AI CŨNG TRÁCH TÔI...
Vĩ Đình như điên lên cô đứng xô ngã hết mọi thứ trong tầm mắt.Người anh em lớn lên cùng cô cũng gạt cô, Tiểu Bạch cũng gạt cô. Tiểu Bạch vừa vào thấy Vĩ Đình bấn loạn mà hốt hoảng chạy lại ôm lấy cô.
- Đình Đình...Em đừng như vậy nữa. Nếu em giận thì cứ đánh tôi đi. Em đừng tổn thương mình được không?
- BUÔNG RA...
Trong cơn bấn loạn Vĩ Đình không còn là mình nữa rồi. Cô bị Tiểu Bạch kìm lại liền vung tay xô Tiểu Bạch ra. Nhưng ngay khi cái vung tay vừa dứt thì cũng là lúc cô hối hận.
- A...
Vĩ Đình vung tay làm cho Tiểu Bạch mất thăng bằng ngã về sau đập phải đầu vào cạnh tủ ngay đầu giường của Vĩ Đình.
- Tiểu Bạch....cô không sao chứ? Máu..cô chảy máu rồi.
Vĩ Đình nhìn lại thì mới thấy Tiểu Bạch đang ngồi dưới sàn với một dòng máu đỏ chảy xuống mặt. Vĩ Đình hốt hoảng bình tĩnh lại chạy ngay lại chỗ Tiểu Bạch xem sét cô.
- Cuối cùng em cũng chịu nhìn tôi rồi.
Tiểu Bạch nhìn người con gái trước mắt mà đau lòng. Ngay lúc nó muốn bỏ hết mọi thứ thì Vĩ Đình mới chịu nhìn nó với ánh mắt ôn nhu. Vĩ Đình nghe Tiểu Bạch nói mà tim đau thắt nước mắt lại đột nhiên rơi. Không hiểu sao đột nhiên khóc lớn như 1 đứa trẻ.
- ĐỒ NGỐC...tại sao yêu tôi nhiều như thế. Tại sao sau lưng tôi làm nhiều điều như vậy. Tại sao quan tâm lại không nói.....mấy người bị ngốc hả? Tôi ghét mấy người...ghét mấy người.
Vĩ Đình ôm chầm lấy Tiểu Bạch mà khóc, cô không biết sao lúc này mọi sự chán ghét của bản thân dành cho Tiểu Bạch đã không còn nữa mà chỉ còn duy nhất 1 cảm giác đó là muốn giữ người kia bên mình, không để họ đi đâu cả.
Tiểu Bạch nghe cô mắng thì liền cong khóe môi. Có lẽ rất lâu rồi, rất lâu rồi nó mới được nghe cô mắng nó là tên đần, rất lâu rồi nó mới được cô ôm ấm áp như thế này. Và cũng có lẽ là nụ cười của sự đắt ý khi kế hoạch đã đi đến bước cuối cùng.
Cả hai ôm nhau một lúc Vĩ Đình sực nhớ người kia bị thương nên nhanh đở người kia lên giường ngồi rồi chạy đi lấy băng bông cho nó.
- Cô vừa xinh, vừa giàu có lại tài giỏi như vậy. Bên ngoài có biết bao nhiêu cô gái xinh hơn tôi, giỏi hơn tôi. Tại sao cô không yêu. Lại cứ âm thầm yêu tôi, bảo vệ tôi. Tôi không đáng để cô hi sinh nhiều vậy đâu.
Vĩ Đình nhớ lại mọi thứ mình đã làm với Tiểu Bạch và nhớ lại những lần tổn thương Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng chưa 1 lần trách móc cô. Tay Vĩ Đình vừa băng vết thương cho Tiểu Bạch xong mà mặt buồn đi, nước mắt lại trào ra.
Tiểu Bạch ngồi dựa tường nhìn vẻ mặt buồn đi của Vĩ Đình cũng xót lòng mà vội đưa tay lao đi dòng nước mắt trên má Vĩ Đình.
- Trong tình yêu không có chuyện đáng hay không đáng, xứng hay không xứng. Bởi vì có những người 1 khi em đã yêu rồi.Thì không thể nào yêu người khác được nữa.
- Những chuyện trước đây xảy ra, khiến tôi rất đau..rất đau. Nhưng những nổi đau đó nó không là gì so với nổi đau mất em. Đình Đình!!!....tôi chưa từng buông tay em, vì tôi sợ nếu tôi buông tay. Em bước ra khỏi thế giới của tôi. Và không bao giờ quay lại nữa. Vì vậy em có thể hận tôi cả đời này, có thể không yêu tôi. Nhưng tôi nhất quyết không cho phép em rối xa tôi.
Có lẽ bao ngày qua Tiểu Bạch cũng hiểu ra với cô Vĩ Đình thật sự rất rất quan trọng. Và khi cô biết mọi thứ xảy ra với Vĩ Đình thì cô không cho phép mình ngu ngốc lùi bước buông tay Vĩ Đình. Và giờ nó mặt kệ, mặt kệ Vĩ Đình còn nhớ hay không?, có yêu cô hay không, có hận mình nhiều đến cuối đời hay không? Cô vẫn sẽ bất chấp ở cạnh Vĩ Đình. Vì cô hoàn toàn không thể giao Vĩ Đình cho bất cứ ai khác được.
- ( Tại sao những lời này mình lại ấm lòng? tại sao nhìn ánh mắt bi thương đó mình lại đau lòng? Tại sao Tuấn Khải lừa mình mình lại không đau lòng bằng việc cô ấy rơi một giọt nước mắt như vậy? Con người này sao lại ngốc như thế chứ?.)
Vĩ Đình nghe những lời nói của Tiểu Bạch mà hàng loạt những câu hỏi vang lên trong đầu mình. Và cô nhận ra thật ra dù không nhớ gì nhưng cảm giác khi ở cạnh Tiểu Bạch và khi ở bên Tuấn Khải hoàn toàn khác.
- Đừng suy nghĩ nữa.em chẳng có lựa chọn nào cả. Ngoan ngoãn mà gả cho tôi đi.
Tiểu Bạch nhìn Vĩ Đình cứ ngây ra nhìn chăm chăm mình mà lòng cũng hiểu cô đang rối. Nó liền chẳng suy nghĩ thừa thế xông lên. Tiểu Bạch vừa dứt câu liền kéo đầu Vĩ Đình sát lại mà hôn lên môi cô.
- (Không cần biết quá khứ thế nào. Chỉ biết mình thật không muốn xa người này nữa. Tiểu Bạch...đồ đại ngốc)
Vĩ Đình bị nó hôn mà giựt cả mình mở to mắt nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt mình ở cự li gần. Nhưng có vẻ như sự bất ngờ đó bị đánh bại bởi sự quen thuộc rồi. Nụ hôn quen thuộc đôi môi quen thuộc khiến cho Vĩ Đình nhanh chóng chìm vào nụ hôn của Tiểu Bạch. Cô nhanh chóng đáp trả một cách nhẹ nhàng và ngọt ngào nhất.
Nhưng không hiểu có phải sự ngọt ngào của đôi môi kia mà những hình ảnh quen khi xưa lại xuất hiện một cách rõ hơn một chút. Những cảnh cô đan tay một cô gái. hôn một cô gái cứ chạy ra trong đầu cô. Hình ảnh càng rõ hơn một chút thì Vĩ Đình càng nôn nóng, cô choàng tay ghì chặc cổ Tiểu Bạch xuống hôn mãnh liệt hơn.
Hôn một lúc gần hết ô-xi cả hai mới luyến tiết buông nhau ra. Vĩ Đình buông Tiểu Bạch ra thì lại xinh ra mắc cở. Cô nằm xuống trùm kín mít mền lại che đi hai cái má đang đỏ ửng của mình đi.
- ( Giờ hôn rồi...hai đứa trong hoàn cảnh này, có khi nào xảy ra chuyện đó không?....)
Vĩ Đình nằm trong chăn mà suy nghĩ lung tung như con gái mới mất nụ hôn đầu vậy.
-(a....mình nghĩ gì thế chứ?....không được...không được nghĩ lung tung...Vĩ Đình. Mày phải tỉnh táo chứ)
Tiểu Bạch nhìn Vĩ Đình đột nhiên trùm chăn che mặt mắc cở mà cũng tức cười.Tiểu Bạch nằm ra cạnh Vĩ Đình mà ngước nhìn trần nhà nghĩ gì đó mà đắt ý cười.
***
2 ngày trước.
Sau bao lâu mất tích đột nhiên Hạ Vi gọi Tiểu Bạch ra ngoài gặp mặt với cái lí do là lâu ngày không gặp muốn nói chuyện. Cả hai hẹn nhau ra một quán cà phê cách xa Trương thị. Lúc Tiểu Bạch đến thì Hạ Vi đã ngồi trầm tư uống nước ép của mình rồi.
-Tôi có thứ muốn cho em xem.
Hạ Vi đưa 1 bao bì vàng đẩy đến trước mặt Tiểu Bạch. Tiểu Bạch vẫn chưa hiểu gì cũng nhanh cầm lên xem. Cô mở ra kéo một vài tờ giấy ra lướt nhẹ mà xem rồi nhanh để bao bì lại.
-Chị... em biết chuyện này rồi ạ.Em cũng đang định tìm chị để cho chị hay mà can ngăn chuyện này. Không thể để Vĩ Đình chịu khổ được.
Tiểu Bạch xem sơ sấp giấy kia cũng biết những thứ còn lại là gì rồi. Cô cũng đã cho người điều tra và biết mọi thứ về cái gã ở cạnh Vĩ Đình rồi
-(Xem ra mình đoán không sai. Con bé này làm sao mà buông bỏ dễ như vậy được chứ?)Nếu không muốn Đình Đình chịu khổ vậy tại sao còn muốn buông tay. Em buông tay để nó bị người khác lừa như vậy...có đáng không?
-(Chị nghĩ em buông tay thật sao?)...
-Tôi nói cho em thêm 1 thông tin. Trịnh Tuấn Khải từng có hôn ước với Vĩ Đình đó.
-Hôn ước?
- Phải...khi hai nó còn bé. Nhưng chuyện đó đã nói rõ khi Đình Đình vừa về nước rồi. Lần này hắn có lẻ thừa cơ Đình Đình mất trí nên mới tiếp cận Đình Đình.
- Tên khốn.chị...chị nhất định phải ngăn chuyện này lại. Nếu Vĩ Đình yêu hắn chắc chắn sẽ khổ.
- Nếu sợ con bé chịu khổ thì em tự đi mà nói với nó.
- Chị...
- Nếu em không nói, tôi sẽ tội nguyện cho con bé dù cho nó đau khổ.
- Chị cũng biết Đình Đình rất ghét em. Nếu em nói cô ấy sẽ không tin đâu. Đến lúc đó bít cửa quay lại luôn á chị.
-🙂... Vậy chúng ta cùng nhau diễn 1 màn cho nó xem đi.....
Hạ Vi liền bàn bạc đối sách với Tiểu Bạch bài ra 1 màn kịch cho Vĩ Đình xem.
***
- ( Chị..cám ơn chị.Nhưng chị tát em đau thật đó.)
Tiểu Bạch nhìn trần nhà mà không khỏi tươi cười khi nhớ tới bà chị ngoài lạnh trong nóng kia. Không biết bao nhiêu lần Hạ Vi giúp nó rồi.
Tiểu Bạch nhìn người bên cạnh trùm kính chăn không dám nhìn mình mà tức cười. Kế hoạch của cô cuối cùng cũng thành công rồi, trong đó cũng có chút ít phần trợ giúp của Hạ Vi.
Tiểu Bạch chòm qua kéo mền thoáy khỏi Vĩ Đình mà ôm lấy eo Vĩ Đình kéo vào lòng mình. Cô đưa môi phả vào lỗ tai Vĩ Đình với làn hơi nóng mà thì thầm.
- Đình Đình!!! tôi yêu em.
Tiểu Bạch thì thầm rồi vội hôn lên mái tóc người kia. Vĩ Đình nằm cảm nhận hơi thở ấm nơi tai khiến cả người cô nhột bất giác lại run lên co ro gồng mình, răng cắn cắn môi chịu đựng.
Hạnh phúc là sự cố gắng mà đạt được. Có thể Vĩ Đình vẫn chưa hoàn toàn nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ nhưng ngay lúc này việc chấp nhận Tiểu Bạch đã quá là hạnh phúc với Tiểu Bạch rồi.