Nhỏ Cùng Bàn!!! Em Yêu Chị

Chương 63




Hôm sau Hạ Vi cùng Hi Chi vui vẻ ra sân bay trở về. Nhưng mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt, chỉ mới hai ngày trước cũng tại sân bay này cả hai người đi cách nhau cả mét mà chẳng buồn trò chuyện. Vậy mà bây giờ lại vui vẻ đi cạnh nhau dính như keo dính tay trong tay trở về. 

Sau một màn soát vé cả hai cũng lên máy bay rồi nhanh chóng tìm được chỗ mình. Mọi thứ vui vẻ như không gì cho tới khi máy bay cất cánh. Máy bay đột ngột chuyển động làm Hi Chi sợ hãi liền nắm chặc cổ tay Hạ Vi. Hạ Vi nhìn vẻ mặt sợ sệt nhắm chặc hai mắt của Hi Chi mà cũng hiểu. Thay vì cô đang nắm cổ tay Hạ Vi thì Hạ Vi liền dời tay đổi thành nắm chặc tay cô, hai tay đan vào nhau.

- Không sao....không sao.

Hạ Vi nắm tay Hi Chi tay còn lại thì đưa đầu Hi Chi ngã sang vai nó mà vuốt nhẹ tóc cô trấn an. Chiếc máy bay rung chuyển một lúc thì cũng ổn định. Hi Chi cũng bình tâm lại từ từ mở mắt ra ngước nhìn Hạ Vi. Đáp lại ánh mắt Hi Chi đó là gương mặt xinh sắn kia và một nụ cười ôn nhu của Hạ Vi.

- Sau này sợ thì nép vào người tôi...Tôi sẽ che chở cho em.

Hạ Vi ngọt ngào như mật ong nhìn Hi Chi mà buông lời. Hi Chi nghe nó nói ngọt cũng thích lắm nhưng vì biết nhau quá lâu lại thêm tính thích trêu ghẹo của cô bao nhiêu năm không bỏ được.

- Vai nhỏ lại mềm chỉ được cái ngực bự. Nép vô chết nhanh hơn á.😋

Hạ Vi thì dành những lời ngọt nào cho người yêu nhưng người kia lại cứ như miễn nhiễm không ủng hộ mà còn cười khinh thường mỉa mai trêu ghẹo. Hạ Vi nhìn vẻ mặt mỉa mai khinh thường của Hi Chi mà bực tức.

- Vậy tôi cho em chết trước.

Hạ Vi uất ức liền kéo đầu Hi Chi đập thẳng vào ngực mình. Hi Chi bị nó hành hạ bất ngờ mặt cạ vào áo trước ngực nó mà dãi dụa. Hạ Vi thì vui vẻ chọc ghẹo cười miệng muốn tét tới mang tai rồi. Một lúc sau nó mới chịu buông tha cho Hi Chi thoát ra. Hi Chi mặt mày bần thần hít thở nhanh lấy lại ôxi. Cô không ngờ 1 đứa công như nó lại có thể chơi trò mất nết này với cô như vậy. Hi Chi sợ rồi, mệt rồi cô đầu hàng ngồi dựa vào ghế gục đầu lên vai nó mà thở tiếp, cô không dám nói tiếng nào nữa vì nếu nói không biết nó sẽ hành động khùng điên gì trên máy bay hàng chục người xung quanh như thế này nữa.

Bay suốt vài tiếng cuối cùng họ cũng trở lại thành phố. Hạ Vi vui vẻ đưa Hi Chi trở về nhà trọ rồi mới chịu về lại nhà mình. Hạnh phúc ngập tràng nên với nó bây giờ đâu đâu cũng là màu hồng. Hạ Vi vui vẻ kéo vali vào nhà mình.

- Nhị tiểu thư của các bạn về rồi đây...

Hạ Vi vừa đi vào thấy bóng người ngồi ở sofa mà không cần nhìn kỉ mà  lớn tiếng thông báo sự hiện diện của mình. Nhưng cứ nghĩ sẽ có 1 tiếng nói nào đó đáp lại mình,  nào ngờ ngược lại đó là sự im lặng và rất nhiều cặp mắt đang ngó nhìn nó cứ như nó là người ngoài hành tinh vậy. Và ngay lúc này nó liền nheo mày nhìn kĩ lại thì nhà có thêm người. Nó nhìn lại người kia mà không khỏi trố mắt kinh ngạc.

- m...MẸ...mẹ về khi nào vậy ạ?😓

Hạ Vi kinh ngạc khi không ngờ người lạ đó chính là mẹ nó. Nó vừa mới về nước chưa được bao lâu thì bà cũng về. Bà ở nước ngoài bao nhiêu năm không một lần chịu về nước, hôm nay trở về có lẽ chuyện cũng chẳng lành sắp diễn ra trong nhà này rồi. Hạ Vi nhìn bà rồi nhìn sắc mặt Vĩ Đình cùng Trương Thức đang căng như dây đàn mà không khỏi lo lắng trong lòng. 

- Chẳng phải vì con mà ta phải về đây sao? Ta nghe nói con bé đó đang làm ở bộ phận con phụ trách có đúng không?

Lý Bạch Vân ( mẹ Hạ Vi) bà ngồi nhìn con gái hỏi chuyện Hi Chi mà trên mặt không một chút vui vẻ. Hạ Vi nghe mẹ mình nói sự trở về của bà là do mình, hơn nữa bà con biết Hi Chi đang làm chung công ty với mình nữa, nên lòng thập phần lo lắng hơn. Một lần nữa tình yêu này lại có người muốn xen vào phá vỡ nó.

- ( Mẹ nói vậy....không lẽ mẹ về đây để ngăn cấm mình và Hi Chi sao? Không được..khó khăn lắm mình và em ấy mới được ở bên nhau. Mình không cho phép ai bắt mình xa em ấy.)

Hạ Vi mặt trầm ngâm nhìn xuống bàn suy nghĩ. Nó lo lắng khi nghĩ mẹ mình muốn ngăn cản tình cảm của nó. Hạ Vi ngồi suy nghĩ mà cả cơ mặt cứng hết lên, hai hàng lông mày dần dần tiến sát vào nhau. Mọi người trong nhà ngồi xung quanh ai cũng chăm chú nhìn nó trông chờ câu trả lời của nó.

- Dạ phải...Tiểu Khúc đang làm ở Trương thị, em ấy cũng làm ở bộ phận con phụ trách. Con không biết mẹ trở về vì chuyện gì, vì nhớ con, nhớ mọi người hay vì lí do gì đó. Nhưng mẹ...nếu mẹ trở về...để ngăn cản con và Tiểu Khúc ở cạnh nhau. Thì...thì con xin lỗi...làm mẹ phí công bay đường dài rồi.

Hạ Vi sau một hồi suy nghĩ cũng lấy hết dũng khí mà nghiêm túc đối diện với mẹ mình mà bày tỏ quan điểm. Nó không muốn xa Hi Chi một lần nào nữa, càng không muốn 1 lần nữa chuyện xưa tái diễn. Với Hạ Vi có thể nói bây giờ không gì quan trọng hơn chuyện bên cạnh Hi Chi và không ai quan trọng bằng Hi Chi nữa rồi.

- Con sẽ làm gì ta? Con nghĩ nói như vậy ta sẽ muỗi lòng à. Ta thật muốn xem tình cảm của con có mạnh mẽ như lời con không? Nếu miệng con nói như vậy, thì ta cho con biết từ ngày mai con bị đuổi khỏi Trương thị, cái nhà này cũng không chứa chấp con đâu. Chưa hết thẻ con ta sẽ cho đóng băng. Cứ yêu mà sống nha.

Mẹ Hạ Vi cương quyết nhưng không giận dữ nhìn nó mà nghiêm nghị buông lời. Vĩ Đình và Trương Thức ngồi nghe mà cũng  không im lặng nổi được.

- Mẹ..mẹ đừng làm vậy với chị hai mà. Mẹ làm vậy khác nào dồn chị hai vô đường cùng chứ?

Vĩ Đình nhăn nhó ngồi nhìn mẹ mình mà năn nỉ dùm chị gái. Hạ Vi nghe thấy vậy cũng bất ngờ không ngờ bà lại cương quyết tuyệt tình với mình như vậy. Dù gì nó cũng là con gái của bà mà, tại sao lại muốn nó không hạnh phúc chỉ vì 1 hiểu lầm khi xưa của Hi Chi chứ.

" Vợ bảo nắm chặc tay vợ rồi mà..."

Hạ Vi ngồi nhớ tới vẻ đáng yêu cuả Hi Chi ngày hôm qua và cảm giác bàn tay cô nắm chặc tay nó. Chỉ như thế thôi mà cứ như tiếp thêm sinh lực cho nó. Nó không lo lắng một chút nào nửa khi sắp mất tất cả.

- Mẹ biết không? Tình yêu nó kì diệu lắm. Nó khiến người ta bất chấp tất cả yêu điên cuồng. nó cũng khiến con người ta làm những chuyện mà trước nay chưa bao giờ làm. Nó cũng khiến con người ta mạnh mẽ hơn bao giờ hết, dám đương đầu mọi thứ để bảo vệ tình yêu của bản thân.Nếu là những lời này trước đây mẹ nói, có lẽ con sẽ lo lắng sẽ suy nghĩ lại. Nhưng bây giờ thì con không cần phải đắn đo. Con yêu Tiểu Khúc...chỉ cần có Tiểu Khúc, con chấp nhận mất tất cả. Mất tất cả để có thể bên cạnh em ấy....xứng đáng.

Hạ Vi bình thản không lo lắng không luyến tiết không sợ sệt gương mặt chỉ hiện lên sự hạnh phúc mà nói chuyện với mẹ mình. Mọi người và bà ai cũng ngồi nghiêm chỉnh chăm chú nhìn sắc mặt hạnh phúc của nó nghe từng chữ nó nói. Từng từ nó nói ra không hoa mĩ nhưng lại khiến những người kia ai nấy cũng phải ngưỡng mộ Hi Chi. 

Vĩ Đình cùng Trương Thức ngồi nghe nó nói nhìn biểu cảm của nó nảy giờ luôn nén cười. Bây giờ tới đỉnh điểm không nhịn nổi nữa liền phá lên cười. Hạ Vi nhìn hai anh em họ cười vui vẻ mà không hiểu chi mô hết. Mẹ nó cũng không nói gì liền ôm chầm lấy nó.

- Con gái mẹ lớn rồi..lớn thật rồi..

Mẹ Hạ Vi ôm chầm lấy nó mà vuốt tóc nó cưng chìu. Bây giờ bà đối với nó hoàn toàn khác  không còn vẻ cương quyết, nghiêm nghị khi nảy nữa mà thay vào đó là sự ôn nhu yêu thương của tình mẫu tử. Hạ Vi nhận ra mình vô tình trở thành trò đùa mà đen mặt đi. 

- Mọi người âm mưu chơi con.

Bị đem ra làm trò đùa Hạ Vi uất ức lắm nên giận dỗi. Hạ Vi buông nhanh mẹ mình ra bĩu môi nhìn mọi người trách móc. Nhưng với bản mặt uất ức của nó thì không thể nào làm mọi người ăn năn mà còn cười lớn hơn. Khi mà bao nhiêu công sức bỏ ra để trêu chọc 1 kẻ lạnh lùng nhất nhà điêu đứng thật quá vui.

- haha.Không làm như vậy sao biết con yêu con bé Hi Chi nhiều như vậy chứ? Anh con gọi bảo con đi công tác với con bé. Nhưng không biết hai đứa có quay lại hay không. Bảo ta trở về có gì bắc con cưới luôn thể. Cái màn này cũng do nó bày ra thử con đó.

Mẹ nó ngồi kể lại chuyện hay ho của Trương Thức bày ra cho cả nhà. Hạ Vi nghe xong không thể tin được ông anh yêu quý của mình lại bày trò chơi khâm mình như vậy.

- Không thèm nói với mọi người nữa, con giận rồi, con lên phòng cất đồ đây.

Hạ Vi bị mang ra làm trò đua nên giận dỗi đứng dậy kéo vali đi lên phòng mình. Bỏ lại sau lưng là những ánh mắt dõi theo và những tiếng cười vui vẻ. Mặc dù giận dỗi mọi người trong nhà nhưng trong lòng nó lại có 1 niềm vui khác, khi bây giờ mọi người đều ủng hộ cho tình yêu của cả hai rồi.

Hạ Vi trở về phòng mình thay vì sắp xép đồ như đã nói thì nó nhanh chóng nhảy dựng vui vẻ nằm lăn lóc trên giường.

- KHÚC HI CHI!!! LẦN NÀY EM ĐỪNG HÒNG THOÁT

Hạ Vi vui vẻ một mình la to trong phòng mình như một kẻ điên vậy. Cũng chẳng biết nó muốn làm gì, cầu hôn hay là bắt cóc mang Hi Chi về nhà không cần cưới hỏi gì hết. Nó mắt sáng lên vạch ra kế hoạch điên khùng trong đầu mình mà cười nham hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.