(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sở Quý Uyên nhắm mắt, cố gắng giảm bớt cơn đau đầu.
Khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt hắn là một chén trà nóng.
Ngước mắt lên, hắn thấy Tô Vãn Phù mặt không biểu cảm, đưa chén trà về phía
mình.
“Trà đắng, giúp tỉnh rượu.”
Nhiều năm qua, mỗi lần hắn uống say, sáng hôm sau nàng đều chuẩn bị một chén
trà đắng để ở đầu giường.
Do dự một lúc, Sở Quý Uyên cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm, cảm giác ấm áp
lan tỏa xuống cổ họng.
Cơn choáng váng dần dịu đi, nhưng vị đắng trong miệng lại khó tan.
Nhìn thấy hắn có vẻ đã ổn, Tô Vãn Phù cầm lấy túi đồ trên bàn, xoay người bước
ra ngoài.
Giọng nói nhạt nhòa, lạnh lùng vang lên, mang theo sự trống rỗng không thể che
giấu: “Ta đã viết xong hưu thư. Đại nhân ký vào là xong, từ nay chúng ta mỗi
người một ngả, không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Sở Quý Uyên liếc nhìn hưu thư đặt trên bàn, ánh mắt thoáng lóe sáng, rồi lập tức
quay đi: “Sau đó, nàng định đi đâu?”
“Đi đâu cũng không liên quan tới đại nhân.”
Tô Vãn Phù dừng bước, ngoái lại nhìn, gương mặt không còn chút cảm xúc: “Nếu
đại nhân không có gì muốn nói, ta xin cáo từ.”
Nàng định rời đi, nhưng giọng nói thanh lãnh từ phía sau lại vang lên: “Hôm qua ta
đã diện kiến Hoàng thượng. Người đặc ân, cho phép nàng được ở lại Kinh thành
tiếp tục vì dân kêu oan.”
Bước chân Tô Vãn Phù khựng lại, nàng ngoái lại nhìn, chạm phải ánh mắt dịu dàng
của hắn.
“Nàng có thể ở lại Kinh thành rồi.”
30
Tô Vãn Phù ngây người trong chốc lát.
Nàng đứng sững tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.
Hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi lên tiếng: “Là ngài…”
“Điều đó quan trọng sao?”
Sở Quý Uyên quay đầu, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, giọng nói bình thản: “Ta đã
nói, khi mọi chuyện lắng xuống, ta sẽ xử lý ổn thỏa.”
Hắn đưa tay, đưa tới một tập hồ sơ.
Tô Vãn Phù chậm rãi mở ra, bên trong là bản ghi chép vụ án của Lưu đại nương,
cùng đơn tường trình sau vụ việc.
Trái tim nàng khẽ run lên. Nàng hiểu rõ để làm được bản ghi chép chi tiết như vậy,
cần bỏ ra bao nhiêu công sức.
Thấy nàng cúi đầu im lặng, Sở Quý Uyên hờ hững nói: “Có tập hồ sơ này, danh dự
của nàng sẽ được làm sáng tỏ. Nếu nàng vẫn muốn mở thư quán, ta sẽ giúp nàng.”
Tô Vãn Phù siết chặt tập hồ sơ trong tay, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Hóa ra những ngày qua, Sở Quý Uyên thường rời phủ từ sáng sớm đến tối muộn,
đều là vì chuyện này.
Nhưng tại sao lại là bây giờ?
Tại sao chờ đến khi nàng hoàn toàn thất vọng, hoàn toàn cạn kiệt tình cảm, hắn
mới làm được điều này?
Nếu trước đây, chỉ cần Sở Quý Uyên chịu vì nàng làm một phần nhỏ trong đó, có
lẽ họ đã không đi đến bước đường hôm nay.
Một nụ cười khổ hiện lên nơi khóe môi Tô Vãn Phù. Nàng khẽ đáp: “Ta biết rồi.
Đa tạ đại nhân.”
Nói xong, nàng xoay người bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua người hắn, Sở Quý Uyên nhíu mày.
Ánh mắt hắn dõi theo bóng dáng nàng, rồi tiếp tục lên tiếng: “Những hồ sơ cũ vẫn
còn ở Đại Lý Tự. Ta sẽ đợi nàng ở Tàng Thư Các.”
Tô Vãn Phù khựng bước, trong mắt thoáng hiện nét cảm xúc phức tạp. Cuối cùng,
nàng không đáp lại mà rời khỏi Sở trạch.
…
Giữa trưa, tại Tàng Thư Các của Đại Lý Tự.
Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn bên bàn, im lặng không nói, nhưng ánh mắt thỉnh
thoảng lại hướng ra phía cửa.
Hiếm khi hắn lại bất an như lúc này.
Thậm chí, ngay cả khi bị giam trong thiên lao, hắn cũng chưa từng cảm thấy mong
chờ đến vậy.
Thành hôn đã nhiều năm, hắn và Tô Vãn Phù dường như luôn giữ được một sự ăn
ý không cần lời.
Nhưng từ khi nào, hai người đã trở nên xa cách đến mức phải nói đến chuyện hòa
ly?
“Đại nhân, đại nhân! Ngài đang nghĩ gì vậy?”
Thiếu khanh vỗ nhẹ vai Sở Quý Uyên, kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ.
Hắn quay lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn Thiếu khanh: “Có chuyện gì?”
“Ngài ngồi ngẩn người ở đây cả canh giờ rồi.”
Thiếu khanh thở dài: “Mấy ngày trước, Hoàng thượng đã sai người đưa quan ấn
đến. Người đã tha thứ cho ngài, ngài vui vẻ nhận lấy chẳng phải tốt hơn sao?”
Sở Quý Uyên cụp mắt, trầm giọng: “Chuyện đã qua rồi, tương lai còn có thể xảy ra
lần nữa. Đại Lý Tự và tụng sư không nên có bất kỳ mối liên hệ nào.”’
“Ta trước đây ôm lòng may mắn. Qua lần này, mới nhìn thấu được mọi chuyện.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");