Nhớ Chàng Khiến Ta Già Đi

Chương 29




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sở lão gia tử hừ lạnh, nâng gậy đập mạnh lên đầu hắn: “Không phân biệt phải trái,

hành sự hồ đồ, đúng là càng sống càng thụt lùi!”

Nói xong, ông cụ quay lại nhìn mọi người xung quanh: “Minh Giác là đệ tử quan

môn của ta, cũng như một nửa tôn tử của ta, ai dám không tôn trọng?”

Giang Doanh Doanh sợ hãi, nhưng vẫn không cam lòng: “Dù hắn không phải do

Tô Vãn Phù dẫn đến, nhưng hai người họ vừa rồi thân mật như vậy, quan hệ chắc

chắn không bình thường.”

Liễu Minh Giác lạnh lùng nhìn nàng ta: “Ta và Vãn Phù lớn lên bên nhau từ nhỏ,

thân thiết hơn người khác là chuyện đương nhiên.”

“Sư phụ cũng biết chúng ta thân thiết, còn đưa ta đến đây. Chẳng lẽ ngươi muốn

nói, sư phụ cố tình tác hợp chúng ta?”

Sở lão gia tử nghe vậy thì sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt sắc bén như dao

lướt qua Giang Doanh Doanh.

Giang Doanh Doanh sững người, không dám nói thêm lời nào, nàng ta chỉ nhìn Tô

Vãn Phù, ánh mắt tràn đầy oán hận.

Chẳng lẽ vận may của nàng tốt đến vậy, khiến tất cả mọi người đều vây quanh

nàng ta?

Nàng ta quay đầu nhìn Sở Quý Uyên, chỉ thấy ánh mắt hắn dán chặt vào Tô Vãn

Phù và Liễu Minh Giác.

Hắn mím chặt môi, trong mắt không biết là nhiều phẫn nộ hơn hay là nhiều thất

vọng hơn.

28

Liễu Minh Giác vừa dứt lời đã dẫn Tô Vãn Phù ra ngoài dưới ánh mắt tò mò của

mọi người, hoàn toàn không bận tâm đến những ánh nhìn khác thường xung quanh.

Sở Quý Uyên nhìn theo bóng lưng hai người họ, ánh mắt tối sầm lại.

Khi ra đến sân, Tô Vãn Phù dừng bước, nhẹ giọng nói: “Đa tạ huynh, nhưng huynh

không cần vì ta mà…”

Chưa kịp nói hết câu, Liễu Minh Giác đã ngắt lời: “Chuyện của muội, đối với ta,

không bao giờ có chuyện cần hay không cần.”

Tô Vãn Phù bất giác sững người, những lời định nói nghẹn lại trong cổ họng.

Liễu Minh Giác ngẩng đầu, chăm chú nhìn nàng, dịu dàng nói: “Vãn Phù, muội

không cần khách sáo với ta. Sau này, nếu có chuyện gì uất ức, cứ nói với ta.”

Mắt Tô Vãn Phù đỏ hoe, sau đó cười khổ: “Không còn sau này nữa.”

Hết lần này đến lần khác thất vọng đã khiến nàng hoàn toàn nhìn thấu tất cả.

Ánh mắt Liễu Minh Giác tràn đầy đau lòng, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đứng

bên cạnh nàng.

Người y yêu, tuyệt đối không ai được phép bắt nạt.

Tại một góc sân khác.

Giang Doanh Doanh đi theo sau Sở Quý Uyên, cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ

người hắn, nàng ta cố tỏ ra quan tâm mà nói: “Quý Uyên, ta không ngờ Tô tỷ tỷ lại

dám thân mật với một nam nhân khác trước mặt bao người. Như vậy chẳng phải cố

ý khiến huynh mất mặt sao?”

Lời nói tuy như là đang bênh vực Sở Quý Uyên, nhưng lại ẩn chứa ý khiêu khích.

Sở Quý Uyên dừng bước, quay đầu lại, chỉ một ánh nhìn đã khiến Giang Doanh

Doanh đứng chôn chân tại chỗ.

“Giang Doanh Doanh, nếu không nhờ có Hoàng thượng ra mặt, người căn bản

không đủ tư cách đứng trước mặt ta. Tốt nhất là tự biết thu liễm lại.”

Giang Doanh Doanh không ngờ Sở Quý Uyên lại nói thẳng như vậy, sắc mặt nàng

ta lập tức tái nhợt.

“Quý Uyên…”

Từ lần gặp nhau cuối cùng ở nơi thiên lao, Sở Quý Uyên vẫn luôn lảng tránh,

không muốn gặp nàng ta.

Nàng ta đã tốn rất nhiều công sức trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng mới lên

tiếng để Sở Quý Uyên đưa nàng ta đến gia yến Sở gia.

Vốn dĩ nàng ta muốn khiến Tô Vãn Phù mất mặt ở trước bao người, để nàng không

còn mặt mũi ở lại Sở gia nữa.

Không ngờ rằng, Sở lão gia tử lại làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Giang Doanh Doanh thay đổi liên tục, sự không cam lòng

hiện rõ trên mặt.

Sở Quý Uyên thấy nàng ta không nghe lọt lời mình thì mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng

nói: “Lần trước ta đã nói rõ ràng với ngươi rồi, giữa chúng ta không bao giờ có khả

năng.”

“Chuyện gia đình giữa ta và Tô Vãn Phù, ngươi không có tư cách xen vào. Nếu để

ta phát hiện ngươi lại giở trò sau lưng, thì đừng trách ta vô tình.”

Những lời của hắn như từng mũi dao đâm vào tim Giang Doanh Doanh, khiến

nàng ta cảm thấy như rơi xuống vực sâu.

Nàng ta siết chặt hai tay, cố kìm nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, nhưng cơ thể

vẫn run rẩy không ngừng.

Nhưng vừa mở miệng, nỗi oán hận trong lòng như tìm được lối thoát, bất giác tuôn

trào: “Vì sao trước đây huynh yêu ta đến vậy, làm sao có thể nói không yêu là

không yêu nữa?”

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.