Nhớ Chàng Khiến Ta Già Đi

Chương 23




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một lát sau, Tô Vãn Phù lên tiếng trước: “Lần này về Kinh thành hòa ly, từ nay về

sau, ngài và ta không còn quan hệ gì nữa. Đại nhân đừng tìm ta thêm lần nào nữa.”

Nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng của Sở Quý Uyên lóe lên một tia phức tạp, nhưng mãi

vẫn không trả lời.

Tô Vãn Phù thấy hắn im lặng, quay đầu nhìn hắn, định nói thêm gì đó thì đột nhiên

phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc: “Tiểu Đậu Nha, lại gặp nhau rồi.”

22

Tô Vãn Phù sững người, vừa quay đầu lại đã thấy Liễu Minh Giác đang cưỡi ngựa

từ từ tiến đến.

Tô Vãn Phù có chút bất ngờ: "Minh Quân, sao huynh cũng ở đây?"

Liễu Minh Giác xoay người xuống ngựa: "Mấy ngày trước, có một vị đại nhân ở

Kinh thành mời ta vẽ tranh cho ông ấy và phu nhân. Ta nghĩ đã đến lúc phải lên

đường, không ngờ lại gặp được muội ở đây. "

Tô Vãn Phù mỉm cười nhẹ nhàng, định nói điều gì đó, nhưng bất ngờ nhìn thấy Sở

Quý Uyên bước lên trước, chắn trước mặt nàng.

"Thật sao? Trên đời này đúng là nhiều sự trùng hợp kỳ lạ. "

Vừa nói, ánh mắt của Sở Quý Uyên chăm chú nhìn Liễu Minh Giác, trong ánh mắt

mang theo sự lạnh lẽo.

Liễu Minh Giác không hề sợ hãi, bình thản đón nhận ánh nhìn của hắn, khóe miệng

nhếch lên thành một nụ cười: "Đúng vậy, có lẽ ta và Vãn Phù có duyên, đến cả ông

trời cũng muốn chúng ta gặp nhau thêm vài lần."

Dứt lời, không chờ Sở Quý Uyên đáp lại, y đã quay sang nhìn Tô Vãn Phù, vẻ mặt

trở nên dịu dàng, ấm áp như thường ngày: "Chỉ là đường lên Kinh thành đầy hiểm

trở, ta chỉ là một họa sĩ yếu đuối, nếu gặp phải cướp đường e rằng khó giữ được

mạng. Hay là chúng ta cùng đi?"

Sở Quý Uyên lạnh lùng: "Yên tâm, với con bảo mã của ngươi, đám cướp chắc chắn

không theo kịp. Nếu có đuổi kịp, thấy thanh kiếm sắt sắc bén kia, bọn chúng cũng

không dám manh động."

"Sở đại nhân, chẳng phải ngài hơi quá lời rồi sao!"

Tô Vãn Phù cắt ngang lời hắn, nhìn vẻ mặt có chút uất ức của Liễu Minh Giác,

trong lòng không khỏi áy náy. Nàng mỉm cười: "Minh Quân, một mình huynh lên

Kinh thành đúng là không an toàn. Đi cùng chúng ta cũng tốt, có thể chăm sóc lẫn

nhau."

Sở Quý Uyên nghẹn lời, bản năng muốn từ chối, nhưng vừa nhìn thấy nét mặt giận

nhẹ của Tô Vãn Phù, hắn đành nuốt cơn giận vào lòng.

Liễu Minh Giác nhướng mày, khẽ cười: "Vậy hay quá, trên đường đi ta còn có thể

nhờ muội chỉ cho ta quy củ ở Kinh thành."

Y dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Đúng rồi, các vị chưa dùng bữa đúng không?

Cùng ăn đi."

Không chờ Sở Quý Uyên phản đối, y kéo tay Tô Vãn Phù đi vào trong.

Tô Vãn Phù đương nhiên không có ý kiến, bầu không khí giữa nàng và Sở Quý

Uyên lúc này vốn đã khó xử, ở cùng một chỗ thật khiến nàng không thoải mái.

Chỉ có Sở Quý Uyên là cơn giận dồn nén, thầm nghĩ ngày mai sẽ bảo phu xe bỏ rơi

tên họ Liễu này.

Nào ngờ tối hôm đó, ngựa của Liễu Minh Giác bị đánh cắp. Không còn cách nào

khác, y đành phải đi chung xe ngựa với hai người.

Sở Quý Uyên lạnh lùng nhìn Tô Vãn Phù nhẹ nhàng an ủi Liễu Minh Giác, hàm

răng nghiến chặt đến suýt vỡ.

Liễu Minh Giác lấy ra một bức tranh: "Đây là bức ta vẽ ngay hôm gặp lại muội,

muội thấy thế nào?"

Trong tranh, thiếu nữ dịu dàng, dáng người yêu kiều, ánh mắt sống động như thể

có thể bước ra từ bức họa.

Tô Vãn Phù thật lòng khen ngợi: "Quả không hổ danh là họa sĩ ngự dụng, thật sự

rất đẹp."

Liễu Minh Giác mỉm cười: "Là muội đẹp. Nếu muội thích, sau này ta sẽ vẽ thêm

cho muội."

Sở Quý Uyên xen ngang: "Vậy thì tốt quá. Hay là Liễu tiên sinh vẽ một bức tranh

đôi cho ta và phu nhân treo trong phòng ngủ làm trang trí."

Hắn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

Liễu Minh Giác hơi nheo mắt, tay cầm bức tranh siết chặt hơn.

Năm ngày sau, đoàn người đến Kinh thành.

Khi xe ngựa vừa dừng lại trước cửa phủ của Sở Quý Uyên, Tô Vãn Phù còn chưa

kịp nói lời từ biệt với Liễu Minh Giác thì đã bị Sở Quý Uyên kéo vào trong phủ.

Liễu Minh Giác nhìn theo bóng lưng của hai người, gương mặt vốn luôn ôn hòa

chợt trở nên lạnh lùng.

Bước vào hậu viện, Tô Vãn Phù hất tay ra khỏi tay Sở Quý Uyên, quay người định

bước ra ngoài.

Ánh mắt Sở Quý Uyên thâm trầm, như một vũng mực đen đặc không tan: "Nàng

định đi đâu? "

"Ta đi thuê khách điếm." Tô Vãn Phù đáp lại, giọng điệu bình thản.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.