Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 93




Trang đầu của album ảnh, là một bé trai mập mạp ngồi trong bồn tắm, há miệng cắn miếng keo dán.

"Đây là Nguyên Tiểu Nhị lúc nhỏ ạ?" Nhan Khê nhìn gần thêm, "Rất khỏe mạnh."

"Bánh trôi nhỏ lúc trước rất nhẹ nhàng ít nói, đây là bánh trôi lớn." Ông cụ Từ chỉ chỉ bồn tắm, "Cái bồn này là ta mua cho bọn nó."

Nhan Khê nhìn cậu bé mập mạp đang tạo dáng hình con hổ, thấy thế nào cũng không thể gắn hình ảnh này với Nguyên Bác được. Thời gian có thể làm con người ta thay đổi, thay da đổi thịt, làm cho người ta lột bỏ đi những đường nét trẻ thơ.

"Đây mới là bánh trôi nhỏ." Ông cụ Từ lật một tờ, chỉ vào ảnh đứa bé trắng trẻo mập mạp, mặc áo sơ mi trắng và quần đùi, "Thằng nhóc này lúc nhỏ rất ngoan, cô giáo ở nhà trẻ phát cho nó một trái táo, nó đều đưa về tặng lại cho ta."

Nghe ông cụ Từ nhớ lại chuyện lúc xưa, Nhan Khê nhịn không được đưa tay chạm lên gương mặt nhỏ nhắn trong bức ảnh, giống như làm như vậy có thể xuyên qua thời gian, đứng trước mặt cậu bé ngoan hiền năm đó: "Khi đó, anh ấy thật sự rất đáng yêu."

"Đúng vậy, nếu không phải..." Ông cụ Từ thở dài một tiếng, "Kỳ đề tài trước chương trình của con nói về mối quan hê trong gia đình và cách giáo dục, nên để cho đứa con gái và con rể vô dụng kia của ta xem."

Nhan Khê trầm mặc không nói, cô chỉ là đau lòng cho đứa bé trong ảnh, có một tuổi thơ không mấy vui vẻ, bị ba mẹ bỏ qua thời kỳ trưởng thành, sau cùng trở thành một người đàn ông lạnh lùng ít nói. Cho nên khi hai người họ mới quen biết, anh nói chuyện có chút đáng đánh đòn.

Rất muốn đi đến ôm anh một cái, để anh không cần ngoan đến vậy, không cần nghe lời như thế.

Trong trí nhớ của ông cụ Từ, Nguyên Tiểu Nhị luôn luôn nhu thuận lại nghe lời, mãi đến khi Nguyên Dịch lớn hơn một chút, bước vào thời kỳ trưởng thành.

"Việc giáo dục con cái khi chúng bước vào thời kỳ trưởng thành rất quan trọng, bánh trôi nhỏ là một đứa bé ngoan, có một đôi ba mẹ như thế, năm đó cũng thiếu chút nữa đi chệch đường." Cảm xúc của ông cụ Từ có chút trầm xuống, tựa hồ còn hối hận vì chuyện lúc trước, "Cũng do ta không chú ý đến sự thay đổi của nó, chờ đến khi ta phát hiện, thì đã muộn rồi."

Càng về sau ảnh của Nguyên Dịch lại càng ít, trong ảnh Nguyên Đại Ca cũng mặc tây trang, thắt cravat, vẻ mặt luôn nghiêm túc, không thấy được nụ cười.

Nguyên Dịch phản nghịch, Nguyên Đại Ca trưởng thành, hai người cũng không chụp ảnh chung nhiều nữa, nhưng trong những tấm ảnh này, ba mẹ hai người xuất hiện cũng không nhiều.

"Ông ngoại Từ, việc đã qua rồi thì cho nó qua đi, lại nói việc này cũng không phải lỗi của người." Nhan Khê vỗ nhẹ sau lưng ông cụ Từ, "Bây giờ bên cạnh Nguyên Tiểu Nhị đã có con, con sẽ không để anh ấy chịu uất ức nào nữa đâu."

"Tốt tốt tốt." Ông cụ Từ liên tục gật đầu, "Ta biết, bánh trôi nhỏ có thể quen được con, là phúc của nó."

"Có thể gặp được anh ấy, cũng là phúc của con, anh ấy rất tốt." Nhan Khê cười ra tiếng, "Thật sự rất tốt."

Ông cụ Từ nghe nói như thế, tươi cười trên mặt càng thêm xán lạn.

Ngoài cửa, Nguyên Dịch đang chuẩn bị đẩy cửa vào đã thu tay lại, quay đầu nhìn Nguyên Bác và Từ Kiều Sinh, biểu tình trên mặt bình tĩnh mang theo vài phần đắc ý, đây là thứ ánh sáng đáng ghét của kẻ thắng hướng tới cẩu độc thân khoe khoang.

Nguyên Đại Ca vẻ mặt vẫn trầm ổn như thường, cẩu độc thân Từ Kiều Sinh quay đầu vụng trộm trợn trừng mắt.

Có bạn gái thì tốt lắm sao...?

Giống như... Có một người bạn gái như vậy, quả thật cũng rất tốt.

"Thì ra Nguyên Tiểu Nhị lại còn mặc quần ống loe?" Nhan Khê chỉ vào cái quần ống loe cười ha ha, thời trang năm đó, bây giờ nhìn lại, quả thực là vô cùng cay mắt.

"Thẩm mỹ của giới trẻ, lão già ta đây không hiểu lắm." Ông cụ Từ lại lật một tờ, "Cái này được hơn, con xem cái này đi."

"Ông ngoại!" Nguyên Dịch đẩy cửa ra, vôi vàng bước vào, ý đồ ngăn cản Nhan Khê xem tấm hình này, nhưng mà động tác của anh vẫn không đủ nhanh, tấm ảnh kia đã mở ra trước mặt mọi người.

Mái tóc ba màu xanh đỏ tím, áo khoác in hình đầu lâu, còn quần bò đính đầy phụ kiện linh tinh, tóc mái dài che nửa gương mặt, quả thực là tạo hình của một tên côn đồ đầu đường kinh điển của mười năm trước, còn là kiểu côn đồ cắc ké bình thường lúc đó.

Người trong hình rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi làm Nhan Khê mới nhìn đã nhớ đến sự việc năm đó.

"Thì ra cậu nam sinh năm đó là anh?" Nhan Khê quay đầu nhìn Nguyên Dịch, ý đồ muốn từ trên người anh và trong tấm ảnh tìm ra nét tương đồng với cậu thiếu niên năm ấy, nhưng đáng tiếc, ngoại trừ cùng giới tính nam ra, cô làm thế nào cũng không thể tin được là cùng một người.

"Không phải anh." Nguyên Dịch quay đầu chỉ Từ Kiều Sinh, "Ông ngoại nhớ nhầm rồi, đây là ảnh chụp lúc trước của Kiều Sinh."

Từ Kiều Sinh: Em chỉ tới xem náo nhiệt thôi, đã làm gì đâu chứ?

"Không thể nhớ nhầm được." Ông cụ Từ đối với việc người khác nghi ngờ trí nhớ của mình thì thập phần tức giận, ông lấy tấm ảnh trong album ra, chỉ vào góc trái của tấm ảnh, "Khi đó ta sợ khi các con lớn lên, ta sẽ không nhớ rõ ai là ai, nên cố ý viết tên của các con lên mặt sau tấm ảnh rồi. Con qua đây xem, có phải tên con hay không?!"

Chữ của ông cụ Từ rất đẹp, viết cái biệt danh có chút ngây thơ bánh trôi nhỏ này, viết đến mức như rồng bay phượng múa.

Không khí một lần nữa lại trở nên xấu hổ.

Từ Kiều Sinh tò mò hỏi: "Cậu nam sinh năm đó? Đại Hà, chị và anh Dịch trước kia có quen nhau sao?"

Nhan Khê đã chẳng còn quan tâm nói chuyện với Từ Kiều Sinh, cô nhìn Nguyên Dịch: "Anh đã sớm nhận ra em, đúng không?"

Nguyên Tiểu Nhị cứng cổ nói: "Em nói gì vậy, anh không hiểu." Nếu trên thế giới có du hành thời gian, điều Nguyên Dịch muốn làm nhất là trở lại đánh bản thân vào mười năm trước một trận.

Học làm thiếu niên bất lương làm gì, chơi trò phản nghịch làm chi, chụp ảnh lại làm gì, lần này để cho cô gái của mình thấy được hình ảnh xấu hổ nhất của bản thân, vạn nhất về sau hai người cùng một chỗ, cô nghĩ đến tạo hình không bình thường khi đó của mình, thì làm sao đây?

Nhan Khê thấy ba người khác trong phòng đều mang vẻ mặt tò mò nhìn mình, đúng vậy, ba người, Nguyên Đại Ca lúc đang hóng bát quái, tuy đã che dấu rất hoàn mỹ, nhưng ánh mắt lại bán đứng anh.

Nghĩ nghĩ, nuốt lời nói đã đến bên miệng trở vào, Nhan Khê mở cửa thư phòng, xoay người nói với Nguyên Dịch: "Anh qua đây nói chuyện với em."

Nhìn thấy dáng vẻ này, Từ Kiều Sinh có chút mất mác, đây ý là không cho bọn họ xem náo nhiệt sao?

Ông cụ Từ nhìn ảnh chụp trong tay, có chút lo lắng: "Có phải ta đã phá hỏng chuyện tốt của bánh trôi nhỏ không?"

"Ông ngoại, người đừng nghĩ nhiều, Tiểu Khê không phải người vì chút việc nhỏ thì cãi nhau với Tiểu Nhị." Nguyên Bác trấn an cảm xúc ông cụ Từ, liếc mắt nhìn ảnh chụp, "Đại khái... có lẽ là cô ấy cảm thấy cách ăn mặc trong tấm ảnh này rất thời thượng, cho nên muốn ôn lại chuyện cũ với Tiểu Nhị. Nếu người thật sự quá lo lắng, chờ hai đứa nói chuyện xong, hỏi thăm một chút là được rồi."

"Con nói đúng, Tiểu Khê sẽ không vì dáng vẻ xấu xí mười năm trước của bánh trôi nhỏ, thì ghét bỏ nó." Trong lòng ông cụ Từ trấn định lại, cầm lấy gậy trượng bên cạnh, "Đi, chúng ta xuống lầu, để không gian trên lầu cho hai người trẻ tuổi."

"Ông nội, con còn tưởng người muốn đi nghe trộm bọn họ nói chuyện."

"Nói hưu nói vượn, nào có trưởng bối nào đi nghe lén vãn bối nói chuyện, cái đó không phải là quan tâm, cũng không phải tò mò, mà là đầu óc có vấn đề." Ông cụ Từ phê bình Từ Kiều Sinh, "Ta thấy con lo quay phim đến u mê đầu óc, ngay cả quy củ cũng quên hết rồi."

Từ Kiều Sinh cúi đầu sờ sờ mũi, nói nhỏ: "Không phải con thấy người quan tâm anh Dịch, nên mới nghĩ như vậy."

"Kiểu quan tâm, mà làm chuyện không tôn trọng người khác, đó là chuyện mà ba mẹ thời phong kiến mới làm, ông nội con là người như vậy hả?" Ông cụ Từ thở dài, "Con đứa nhỏ này một chút cũng không giống ta."

Ba người xuống lầu, đột nhiên Từ Kiều Sinh nói nhỏ với Nguyên Bác: "Anh Bác, bác đến đây."

Nguyên Bác nhìn Từ Nhã đang ngồi trên sofa, ừ một tiếng. Từ Kiều Sinh thấy biểu tình của Nguyên Bác vẫn bình tĩnh, trong lòng có chút nghi hoặc, đây là cao hứng hay là mất hứng vậy? Không phải nói bác và dượng không thích Đại Hà sao, sao hôm nay lại cố ý chạy tới rồi?

"Ba." Từ Nhã đang nói chuyện phiếm với Từ Tương, nhìn thấy ông cụ Từ đi xuống, đứng dậy gọi một tiếng.

"Đến sao?" Ông cụ Từ đi đến sofa ngồi xuống, "Ngồi đi, đứng làm gì?"

"Tiểu Nhị nó..." Từ Nhã nhìn bốn phía và cầu thang, "Nó và cô Nhan còn chưa đến sao ạ?"

"Hai người bọn nó đang ở trên lầu." Ông cụ Từ có chút ngoài ý muốn khi Từ Nhã đến đây, "Không phải cùng Á Sâm đi du lịch sao?"

"Bạn ông ấy có chút chuyện, cho nên không đi được ạ." Từ Nhã cười cười, "Như vậy cũng được, có thể cùng ở đây với ba." Mấy năm nay thời gian bà ở bên cạnh ba mình không nhiều lắm, cho nên mỗi lần ở trước mặt ông, bà đều có cảm giá thua thiệt.

"Nếu đến rồi, thì ở lại cùng ăn cơm." Giọng ông cụ Từ đã biến đổi, "Nhưng Tiểu Khê là khách quý ta cố ý mời đến, trong mắt con nếu còn có người ba này, đừng làm chuyện gì làm con bé không vui."

"Sẽ không đâu ạ." Từ Nhã vội vàng nói, "Cô Nhan là cô gái Tiểu Nhị thích, con sẽ không lại làm chuyện làm con bé không vui."

Ông cụ Từ nghe thế, nhịn không được nhìn Từ Nhã thêm vài lần, đây rốt cục là hiểu chuyện rồi sao? Dieenddanleequuydonn.

Nhan Khê kéo Nguyên Dịch vào phòng của anh ở Từ gia, đóng cửa lại chỉ chỉ giường: "Ngồi."

Nguyên Dịch ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường, có chút lo lắng nhìn bốn phía, xác định không có gì để cầm, thắt lưng thẳng thêm một chút.

"Vì sao không nói gì cho em biết?"

"Ai lại muốn để cho người trong lòng mình biết mấy chuyện hoang đường lúc trước của mình chứ." nguyên dịch nói khẽ, "Cũng không phải chuyện vinh quang gì."

"Lúc đó, sao lại đi tới?"

"Anh chưa từng thấy cô gái nào ngu ngốc như vậy, trên người mặc váy đồng phục, còn vừa trèo tường vừa khóc, anh thật sự nhìn không được dáng vẻ ngu xuẩn như vậy của em, nên muốn tới giúp một tay." Nguyên Dịch đơn giản bình nứt không sợ bể, phủi sạch chuyện chấn động năm đó, "Không ngờ lòng đồng tình khó có được của mình khi đó, tay còn chưa kịp vươn tới, đã bị thầy giáo xem như ma trảo mà chặt đứt, lại còn liên lụy mình bị viết giấy kiểm điểm, mời phụ huynh, trên lưng còn mang cái danh bắt nạt đàn em khóa dưới. Nói thật, lúc trung học anh cũng coi là một nhân vật phong vân, lại gặp xui xẻo trên người em."

Nhưng chuyện này cũng không thể trách Nhan Khê, lúc ấy cô khóc rất đáng thương, giống như bắp cải bị gió lạnh thổi đến bầm dập, lúc đó lương tâm của anh lại bị dày vò mãnh liệt, cảm thấy nếu không giúp cô, thì mình sẽ bị thiên lôi đánh chết.

Năm đó nếu anh sớm biết tính tình thật của Nhan Khê, anh tuyệt đối sẽ không bước ra một bước.

Ngàn vàng khó mua sự tiếc nuối, hiện tại nói những thứ này, đã không có ý nghĩa nữa.

"Xin lỗi." Nhan Khê ngồi xuống trước mặt anh, "Năm đó em nên giải thích rõ ràng với thầy giáo."

Khi đó một lòng cô chỉ vì chuyện ba mẹ ly hôn mà khổ sở, cho rằng giải thích hai câu với thầy giáo, dù thầy không tin cũng sẽ không làm khó Nguyên Dịch. Nhưng khi đó tuổi nhỏ, xem nhẹ lòng trách nhiệm của giáo viên, cũng đánh giá cao danh tiếng của Nguyên Dịch ở trường trong lòng giáo viên.

"Làm hại anh bị hiểu lầm, chịu oan ức." Nhan Khê ngẩng đầu nhìn vào mắt Nguyên Dịch, "Rõ ràng anh là một người dịu dàng như thế."

Bởi vì Nguyên Dịch trốn học, cách ăn mặc không bình thường, cho nên không ai tin anh, ngay cả đương sự là cô có giải thích, cũng bởi vì gương mặt đầy nước mắt của cô, làm cho người ta càng thêm hoài nghi anh hơn.

Chuyện năm đó, có một phần lỗi rất lớn ở cô. Dieenddanleequuydonn.

Đúng là từ đó đến giờ, Nguyên Dịch chưa bao giờ đề cập qua chuyện này, giống như toàn bộ hiểu lầm và thương tổn, đều là chuyện nhỏ không đáng kể vậy, giống như anh vĩnh viễn đều mạnh mẽ như vậy, bất luận dư luận và ánh mắt của người khác là gì, đều khó có thể xúc phạm tới anh.

Nhưng chỉ cần là con người, chỉ cần có trái tim, không thể vĩnh viễn không bị thương.

"Không có việc gì, anh đã sớm quên rồi." Ánh mắt Nguyên Dịch nhẹ phiêu đi, cố ý hung tợn nói, "Là đàn ông, người nào lại để chút việc nhỏ đó trong lòng, em cũng nên quên vụ này đi."

"Quên không được nữa rồi." Nhan Khê ôm lấy Nguyên Dịch, "Đó có thể là lần gặp đầu tiên của chúng ta."

"Thì ra chúng ta đã biết nhau nhiều năm như vậy."

Sau cùng cỏ gần hang này, lại vẫn là nằm trong tay mình.

Nguyên Dịch cúi người, ôm Nhan Khê vào lòng: "Thôi, em vẫn chỉ nên xem mấy tấm ảnh soái ca lúc trước của anh thôi, còn mấy tấm hình đầu tóc loạn thất bát tao kia, đừng nhớ đến."

"Anh cũng biết đó là loạn thất bát tao." Nhan Khê rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, "Anh chết tâm đi, em sẽ giữ mấy tấm hình này lại, về sau cùng con của chúng ta..."

"Con của chúng ta?" Hai mắt Nguyên Dịch sáng quắc nhìn Nhan Khê, "Không sao, sau này em muốn cho con chúng ta xem ảnh gì, thì xem ảnh đó, nếu không đủ, anh có thể mang tóc giả đi chụp thêm." Chỉ cần em nguyện ý sinh con cho anh, nguyện ý sống cùng với anh.

Nhan Khê: "..."

Vừa rồi, cô nói sai gì sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.