Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 64




Sau khi Nguyên Dịch rời đi, Đào Như và Dương Mẫn tiến lại gần, "Đại Hà, mày giỏi lắm đó, đã vậy tiểu nhị boss còn rất nghe lời mày nữa."

"Cái gì nghe lời với không nghe lời, là anh ấy nhường nhịn tao." Nhan Khê bị bạn tốt đùa cợt cũng không tức giận, "Đi, chúng ta tiếp tục đi dạo."

"Chậc chậc." Đào Như cố ý chọc vào người Nhan Khê, "Trước mặt bọn tao giữ thể diện cho bạn trai, Nhan Đại Hà, mày có nhân tính như vậy từ lúc nào."

"Nói bậy, tao rõ ràng xử lý mọi việc công bằng, vừa rồi là ai mở miệng một tiếng anh Nguyên." Nhan Khê né tránh tay Đào Như, "Lại còn hất nước vào mặt tao."

"Có thể lấy lòng nhân vật lớn, gương mặt này thì có là gì." Ba người cười đùa một hồi, tâm tình Đào Như rất tốt, "Nhưng mà, thấy tiểu nhị boss đối với mày tốt như vậy, tao cũng an tâm."

"Đều nói nữ truy nam cách tầng sa mỏng, nhưng mà thứ dễ dàng có được, rất nhiều người thường không biết quý trọng, tao sợ mày chủ động quá, Nguyên Dịch sẽ không nghiêm túc." Đào Như thoải mái cười, "Lúc mày vừa tới thủ đô, tao còn lo lắng, bây giờ xem ra là tao nghĩ nhiều rồi."

"Tao biết bọn mày đều đã là vì muốn tốt cho tao." Nhan Khê ôm hai người, nở nụ cười, "Chị yêu bọn mày, moa moa."

"Ai cần moa moa với mày, thối tha không biết xấu hổ." Dương Mẫn ra vẻ ghét bỏ đẩy mặt Nhan Khê ra, "Tránh qua một bên đi."

Nhan Khê bụm mặt cười, thời gian giống như quay về ba bốn năm trước, khi đó các cô vẫn là sinh viên vô lo, trên đường mòn trong rừng cười đến vô tư vô lự.

"Nguyên tổng, đến rồi." Tài xế dừng xe lại, thấy Nguyên Dịch dựa vào ghế chợp mắt một chút, cho rằng anh ngủ, lên tiếng nhắc nhở một câu.

"Vất vả rồi." Nguyên Dịch mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo có thần, nửa điểm buồn ngủ đều không có.

Đi xuống xe, Nguyên Dịch nhìn tòa biệt thự xa hoa trước mặt, thở dài đi vào cửa.Dieenddanleequuyddon

"Nhị thiếu về rồi." Dì giúp việc trong nhà nhìn thấy anh, nói nhỏ, "Tâm tình ông chủ có chút không tốt, cậu đừng tranh luận với ông ấy." Bà làm việc ở nhà họ Nguyên vài năm, biết tình cảm cha con Nguyên gia có chút lạnh nhạt, lo lắng chút nữa sẽ gây gổ, cho nên bà khuyên Nguyên Dịch trước vài câu.

"Cảm ơn dì Vương, tôi biết rồi."

"Lề mề trước cửa cái gì, còn không đổi giày vào nhà." Nguyên Á Sâm xuống lầu, thấy Nguyên Dịch đứng ở cửa, cau mày nói, "Cuối cùng cũng biết trở về?"

Nguyên Dịch không có phản ứng với ông, khom lưng đổi giày đi đến bên sofa trong phòng khách ngồi xuống, gọi một tiếng ba.

"Tiểu Nhị về sao?" Từ Nhã nghe được tiếng Nguyên Dịch, vội từ lầu hai đi xuống, "Một mình ở bên ngoài có quen không, an ninh ở tiểu khu như thế nào?"

"Rất tốt ạ." Nguyên Dịch thấy Từ Nhã lấy cam cho mình, đưa tay ngăn lại, "Mẹ, con mới ăn cơm xong, ăn không nổi nữa."

"À...." Từ Nhã bỏ cam xuống, rút khăn tay cẩn thận lau tay, ngay cả móng tay đều lau qua một lần.

Nguyên Á Sâm nhìn biểu tình không có gì của con trai, muốn phát giận, lại nhịn xuống: "Mẹ anh mấy ngày nay rất nhớ anh, luôn luôn lo lắng anh chuyển ra ngoài ở không quen, đêm nay anh ở lại đi."

"Không có gì không quen, trước kia con ăn cơm dì Lý làm, hiện tại cũng như vậy." Vẻ mặt Nguyên Dịch bình tĩnh dị thường, "Con ở bên cạnh, sẽ ảnh hưởng cuộc sống của hai người, cho nên vẫn là ở nhà của mình tốt hơn."

"Nhà của mình?" Nguyên Á Sâm bị lời nói của Nguyên Dịch chọc giận, "Tao với mẹ mày còn ở đây, nhà của mày không ở đây thì ở đâu?"

Nhìn dáng vẻ Nguyên Á Sâm phẫn nộ, Nguyên Dịch trầm mặc một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ba, ba cũng lạ thật, lúc con mới vài tuổi, ba nói với con, ba mẹ không thể quan tâm con, con nên tự mình sống. Bây giờ con chuyển ra ngoài, ba còn nói con phải ở chỗ này, cho nên rốt cuộc là ba muốn thế nào?"

"Tao muốn thế nào?" Nguyên Á Sâm nhìn dáng vẻ không chút để ý của Nguyên Dịch, "Mẹ anh nhớ anh đến muốn sinh bệnh, anh còn đang ghi hận mấy việc nhỏ của nhiều năm trước như vậy?"

"Ba nói mấy việc đó là chuyện nhỏ?" Nguyên Dịch khẽ cười một tiếng, "Là lúc con năm tuổi, hai người ra ngoài du lịch, con bị bảo mẫu ngược đãi, sau cùng đưa đến bệnh viện? Lại còn là con bị chấn kinh quá độ, muốn hai người theo ngủ với con, bị ba từ trên giường xách xuống là việc nhỏ? Hay là lúc con hơn mười tuổi làm giải phẫu mổ ruột thừa, mãi đến khi giải phẫu kết thúc cũng không thấy hai người?"

"Mấy việc nhỏ như vậy quá nhiều, con đếm cũng không hết." Nguyên Dịch không hề nghĩ muốn nói đạo lý với Nguyên Á Sâm, bởi vì lúc đó bọn họ không có đạo lý gì có thể nói, "Lại nói, khi nào thì con nói ghi hận hai người?"

"Tiểu Nhị." Hốc mắt Từ Nhã đỏ lên, "Xin lỗi con, là ba mẹ không quan tâm con."

"Không sao, ba mẹ từng muốn có thế giới riêng của hai người." Nguyên Dịch cười cười, "Là con quấy rầy cuộc sống của hai người."

"Câm miệng!" Nguyên Á Sâm thấy vẻ mặt vợ càng thêm khổ sở, cắt ngang lời Nguyên Dịch nói, "Từ nhỏ mày ăn mặc loại nào mà không tốt hơn người khác, mày còn bất mãn cái gì? Mẹ mày vì sinh mày mà gặp chuyện lớn như vậy, điều tốt mày không nhớ được, những thứ này trái lại nhớ rất rõ, nuôi mày còn không bằng nuôi vật nuôi."

"Cũng thiệt cho hai người nuôi con của mình, nếu nuôi vật nuôi, đã sớm chạy không thấy bóng dáng." Nguyên Dịch nhỏ giọng trào phúng một câu, "Ba, nếu hôm nay ba gọi con trở về, nói đúng là để con chuyển về, như thế thì xin lỗi ba, con cảm thấy ở một mình rất thoải mái. Tình cảm của hai người tốt như vậy, con tới làm bóng đèn cũng không thích hợp, ba nói đạo lý này đúng không?"

Nguyên Á Sâm nhìn dáng vẻ đứng đắn này của anh lập tức giận dữ, hít thở sâu mấy cái để ổn định tâm tình, nói: "Anh với người dẫn chương trình kia là có chuyện gì?"

"Hai người là muốn hỏi chuyện này." Nguyên Dịch cầm cam ở trong tay thưởng thức, "Cô ấy là bạn gái con, con dâu tương lai của hai người."

"Tao không đồng ý!"

"Cũng không phải ba kết hôn, cần ba đồng ý làm gì?" Nguyên Dịch nhíu mày nhìn Nguyên Á Sâm, khóe miệng tươi cười vừa như trào phúng vừa như sung sướng, "Ba, ba muốn con tôn trọng cuộc sống của ba và mẹ, hi vọng ba cũng có thể tôn trọng cuộc sống của con."

"Người dẫn chương trình đó so được với mẹ mày sao?" Nguyên Á Sâm tức giận đến đầu óc nhảy thình thịch, "Mẹ mày xuất thân gia đình giàu có, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tốt nghiệp trường danh tiếng, cũng không cùng đàn ông khác mắt đi mày lại. Kiểu dẫn chương trình linh tinh gì đó, mày và tên tiểu tử Tống gia kia vì tranh một phụ nữ, đều đã nháo loạn đến trên mạng rồi, khắp nơi đều đã thấy truyện cười của tụi mày, mày cũng không sợ xấu mặt sao?!"

"Người phụ nữ của con có sức quyến rũ, lại còn quyết một lòng với con, có cái gì mà sợ xấu mặt." Nguyên Dịch ném quả cam lại vào mâm đựng trái cây, "Xấu mặt là người muốn làm tiểu tam mà còn không thành công."

"Mày, mày, mày..." Nguyên Á Sâm tức giận đến tay phát run, "Mày xem dáng vẻ mày như vậy, còn ra gì nữa?"

Nguyên Dịch chọn quả cam đưa cho Nguyên Á Sâm: "Đều là người qua tuổi sáu mươi rồi, lúc này mới có chút chuyện, đã tức giận thành như vậy rồi, ba ăn cam cho bớt giận."

Anh càng không chút để ý như vậy, Nguyên Á Sâm càng tức giận, ông bắt lấy tay Nguyên Dịch: "Mày đừng ở trước mặt tao cợt nhả, mặc kệ mày nói cái gì, tao sẽ không để cho một đứa dẫn chương trình gả vào cửa lớn nguyên gia, nếu mày kiên quyết ở cùng với cô ta, thì lăn ra khỏi Nguyên gia, không cần trở về nữa."

"Lão Nguyên!" Từ Nhã nghe Nguyên Á Sâm đã nói quá, vội vàng mở miệng ngăn lại, "Cùng con từ từ nói chuyện."

"Nó có cái đức hạnh thối nát này, là bởi vì chúng ta quá khoan dung với nó, mở được mấy công ty, đã cho rằng chính mình giỏi lắm, cũng không ngẫm lại ra bên ngoài, vì sao người khác gọi nó là Nguyên nhị thiếu, mà không phải gọi nó là Nguyên tổng, người ta là nể mặt mũi Nguyên gia, chứ không phải nó!" Nguyên Á Sâm vẫn không hài lòng lắm với đứa con trai này, đến hôm nay, mâu thuẫn của hai người tích góp nhiều năm rốt cục bạo phát, "Bây giờ tao cho mày hai lựa chọn, hoặc là chia tay với con bé dẫn chương trình kia, hoặc là tao lấy lại chức vị và cổ phần của mày ở công ty Trường Phong, sau này không còn can hệ gì với Trường Phong nữa."

"Xuy." Nguyên Dịch khẽ cười một tiếng, đứng lên đối mặt nhìn thẳng vào hai mắt Nguyên Á Sâm, "Ba, con chưa từng cảm thấy con có quan hệ gì với Trường Phong, cho nên với lựa chọn này mà nói, chỉ có một kết quả."

"Tiểu nhị." Từ Nhã đứng dậy giữ chặt Nguyên Dịch đang chuẩn bị đi khỏi, "Ba con chỉ là đang nói nhảm thôi, con đừng tin là thật."

"Mẹ." Nguyên Dịch nhẹ nhàng lấy tay Từ Nhã ra, "Con đã hai tám rồi, nói nhảm hay là thật tâm, con nhìn ra được."

"Không phải..." Từ Nhã lo lắng nhìn chồng và con trai, trong lòng khó chịu trở lai.

"Để cho nó đi, đi rồi cũng đừng trở về." Nguyên Á Sâm đi đến trước mặt Từ Nhã, nắm vai bà, "Tôi muốn xem, rời khỏi Nguyên gia, nó có thể có bản lĩnh bao lớn."

Nguyên Dịch cảm thấy kiểu tranh chấp tới ầm ĩ này không có ý nghĩa gì, anh nhún vai, "Nếu nói như vậy có thể làm cho ba vui hơn một chút, con không có ý kiến."

Nói xong lời này, anh xoay người đi ra ngoài, mới vừa đi tới cửa, gặp được Nguyên Bác đang vội vã trở về. Dieenddanleequuydonn

Nguyên Bác nhận được điện thoại của dì giúp việc trong nhà, nói ba anh thúc giục Tiểu Nhị về nhà nói chuyện, anh đã biết sự tình không tốt rồi, bỏ việc đang làm vội chạy trở về, nhưng mà xem ra vẫn là chậm một bước, việc của họ đã nói xong rồi.

Trên mặt Nguyên Dịch, Nguyên Bác không nhìn thấy cảm xúc bất mãn nào, chẳng lẽ là anh suy nghĩ nhiều?

"Anh." Nguyên Dịch gọi một tiếng.

Nguyên Bác muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy ba mẹ đều đang trong phòng khách, cũng không hỏi nhiều, đành phải đưa tay vỗ vỗ vai anh, "Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao, vành mắt đều đen hết rồi."

"Tâm tình tốt, nên ngủ trễ một chút." Nguyên Dịch đút tay vào túi quần, cười nói, "Em đi về trước."

"Đi đường cẩn thận." Nguyên Bác nhìn theo Nguyên Dịch ngồi lên xe, rời khỏi cổng khu biệt thự, mới xoay người đi vào trong nhà.

Cởi áo khoác, anh nhìn sắc mặt Nguyên Á Sâm rất khó coi, khẽ nhíu mày: "Ba, ba và Tiểu Nhị nói chuyện gì?"

"Đừng nhắc thằng hỗn trướng đó với tôi." Nguyên Á Sâm vỗ nhẹ sau lưng Từ Nhã, "Tôi đi liên hệ luật sư, về sau Nguyên gia không có quan hệ gì với nó..."

"Đủ rồi!" Nguyên Bác giận tái mặt, giọng điệu lạnh nhạc nói, "Ba ngoại trừ lấy điều này tới uy hiếp nó, còn có gì khác không?"

Nguyên Á Sâm sửng sốt, không nghĩ tới đứa con lớn bình thường trầm mặc ít lời cũng sung khắc với ông, trong lúc này còn có chút phản ứng không kịp. Dieenddanleequuydonn

"Tiểu Nhị bình thường làm cái gì, trải qua thế nào, ba chưa bao giờ quan tâm, bây giờ lấy sản nghiệp ra uy hiếp nó, ba cho là nó hiếm lạ mấy cái này sao?" Nguyên Bác lấy tây trang vừa cởi ra lên, lạnh nhạt nói, "Mấy ngày này con sẽ ở bên ngoài, trong nhà không cần làm cơm cho con."

Ra khỏi cửa lớn, Nguyên Bác hít sâu một hơi, kéo chặt áo khoác trên người, ngồi lên xe của mình, lái xe ra khỏi Nguyên gia.

"Đều không bớt lo!" Nguyên Á Sâm nhìn cửa lớn trống không, xanh mặt nói, "Tức chết tôi rồi."

Từ Nhã nhè nhẹ vỗ ngực ông: "Con còn nhỏ, tính tình có chút lớn cũng khó tránh khỏi, lần sau ông không cần theo chân bọn nó ầm ĩ như vậy, khi bọn nó làm ba mẹ, có thể biết được khổ tâm của chúng ta."

Nguyên Á Sâm liên tiếp thở dài, "Đều là nợ, sớm biết bọn nó như vậy, còn không bằng không sinh."

Từ Nhã đầy u sầu, không biết nên mở miệng thế nào, mấy năm nay hai đứa con trai không phát sinh mâu thuẫn với bà, bà chưa bao giờ biết, thì ra mâu thuẫn trong nhà, đã phát triển đến mức này.

Chơi suốt cả hai ngày cuối tuần, tâm tình tốt của Nhan Khê vẫn duy trì đến giữa trưa khi trực tiếp tin tức xong, buổi chiều muốn đi quay tư liệu sống, cô ăn xong cơm trưa thì cùng Triệu Bằng ra ngoài.

Chương trình kỳ này vẫn như cũ vẫn liên quan đến người già, nhưng không phải quay bọn họ có bao nhiêu khổ có bao nhiêu khó khăn, mà là quay mặt lạc quan của họ.

Bởi vì có truyền thông quảng bá, dẫn đến rất nhiều người trẻ tuổi đều cảm thấy, không phải người già đều không phân rõ phải trái, là cuộc sống quá cô đơn tịch mịch, nếu không thì là vừa mới tách khỏi thời xưa, chưa quen và lạc long với thời đại bây giờ.

Cô nghĩ muốn làm ra một mặt đáng yêu của họ.

Tỷ như cụ ông am hiểu thư pháp, cụ bà biết múa bụng, bác gái sáu mươi có thể giết được Ngũ Liên trong trò chơi, nhóm các bác gái nhàn rỗi không có việc gì thì đi công viên nhặt rác, mang theo gậy duy trì trật tự giao thông.

Lúc chạng vạng tối, Triệu Bằng và Nhan Khê đi công viên, vì để cho các bác gái tiếp nhận phỏng vấn của mình, Nhan Khê lẫn vào nhóm người đang múa trên quảng trường, được bác gái bên cạnh dạy vài động tác múa chính xác.

Nhan Khê thuận thế theo mấy bác gái tản ra ngoài, lúc bọn họ đang trong trạng thái thoải mái thả lỏng mà làm phỏng vấn tới.

"Bác gái, khi nào thì mọi người nghỉ?"

"Khoảng tám giờ thì tản ra, thời gian còn lại chúng tôi có thể đi tản bộ, nói chuyện phiếm, sẽ không quấy rầy người khác nghỉ ngơi."

"Nhiều người tới quảng trường nhảy múa vậy sao?"

"Phải, còn có mấy người trẻ tuổi cũng tới xem náo nhiệt. Nhưng mà tuổi trẻ rất tốt, nhảy so với chúng tôi những người già này còn đẹp hơn."

"Bác khiêm tốn quá rồi, bác xem con nhảy có được đâu."

"Con đây xem như là ngoại lệ."

Khi chương trình phát trên TV, Nhan Khê bị bạn bè trên mạng thiện ý cười nhạo, nói cô nhảy múa trên quảng trường làm hạ thấp trình độ của người trẻ tuổi, nên về nhà khổ luyện một tháng để lấy lại mặt mũi cho người trẻ tuổi.

Lại vẫn có rất nhiều bạn trên mạng khen ngợi những bác trai bác gái này thật đáng yêu, thái độ sống tích cực hướng về phía trước khiến người khen ngợi, dáng vẻ người dẫn chương trình nhảy múa trên quảng trường cũng cực kỳ khôi hài, quả thực là rất ngốc như con bọ cạp lạc vào đàn hươu, vì tiết mục, cũng thật sự là bằng bất cứ giá nào rồi.

Bạn trên mạng 1: Chính mình là bạch phú mỹ, còn có bạn trai thân phận hiển hách, vì tiết mục lại có thể hy sinh như vậy, tôi muốn yêu cô gái này rồi.

Bạn trên mạng 2: Tuy nhiên trình độ nhảy múa của cô ấy trên quảng trường bị các bác gái hạ gục ngay lập tức, nhưng mà xem cô ấy thật sự đi theo nhảy như thế, tôi đã không đành lòng cười nhạo cô ấy, ha ha ha ha.

Bạn trên mạng 3: Mọi người có thấy lúc bác gái nói Tiểu Khê là trường hợp ngoại lệ trong số những người trẻ không, ánh mắt uất ức như ba ba của Tiểu Khê kia, đáng yêu làm lòng tôi cũng run rẩy.

"Cô Trầm, chị xem gì vậy?" Trợ lý đẩy cửa đi vào, thấy Trầm Tinh nhan đang xem điện thoại, nhẹ nhàng giọng khuyên nhủ, "Chị nghỉ ngơi trước một chút, buổi tối phải vào đài làm chương trình, em sợ cơ thể chị chịu không được."

"Không có việc gì." Trầm Tinh Nhan cười cất di động vào, cô đối với người dẫn chương trình tên Nhan Khê này càng ngày càng cảm thấy hứng thú rồi.

Nhưng mà, ánh mắt uất ức kia quả thật là rất đáng yêu.

Trong đài truyền hình, Tiểu Dương đến tìm Nhan Khê nói nhỏ, "Tiểu Nhan, xảy ra chuyện lớn rồi, chị mau xem tin tức đứng đầu weibo đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.