Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 55




Ánh mắt Nhan Khê yên tĩnh nhìn cô gái trước mắt, đột nhiên nở nụ cười: "Đúng vậy."

Sắc mặt Ngụy Hiểu Mạn đại biến, thật lâu sau cúi đầu, "Xin lỗi."

"Tôi nhận lời xin lỗi của cô, cô còn có cái gì muốn nói không?" Nhan Khê lễ độ cười nói, "Tôi còn muốn cùng đồng nghiệp đi liên hoan, cô còn chắn đường tôi như vậy, tôi sợ đồng nghiệp tôi sẽ chờ lâu."

Khóe môi Ngụy Hiểu Mạn run rẩy, yên lặng tránh qua một bên.

Không ngờ Ngụy Hiểu Mạn lại phối hợp như vậy, Nhan Khê kinh ngạc nhìn cô ta một cái. Năm đó cô không ngờ Ngụy Hiểu Mạn sẽ làm ra chuyện khiến người ta chê cười như vậy, hiện tại cô cũng thật không ngờ, Ngụy Hiểu Mạn lại đột nhiên đến tìm cô.

Chuyện năm đó trở nên khó coi như thế, biết rõ hai người gặp lại cũng sẽ không vui sướng gì, hà tất gì cô ta phải tìm mọi cách gặp mặt cô, được gì chứ? Giống như các cô, mỗi người đều sống khỏe, về sau không qua lại nữa mới là kết cục tốt.

Nhan Khê nhấc chân lên, đi được vài bước quay đầu lại, Ngụy Hiểu Mạn còn đứng đó, móng tay sơn đỏ, làn da trắng như giấy, người ốm như da bọc xương, cô thậm chí còn thấy được mạch máu hằn lên.

Trong trí nhớ của cô Ngụy Hiểu Mạn rất đẹp, làn da tuy trắng, nhưng cũng có chút hồng, và cũng không gầy như vậy.

Nhìn đôi môi đỏ của Ngụy Hiểu Mạn, trong lòng cô có cảm giác quái dị nói không nên lời.

Cùng đồng nghiệp ăn cơm xong, chính thức nhận Trương Hạo làm thầy, Nhan Khê lái xe về nhà. Tắm rửa xong mở máy tính lên, bình thường cô rất ít nói chuyện trong nhóm bạn đại học, thậm chí có rất nhiều nội dung nói chuyện phiếm được lưu lại, sau khi cô mở nội dung nói chuyện phiếm lúc trước lưu lại, thì ra là Ngụy Hiểu Mạn muốn kết hôn, chú rể là đàn em học dưới bọn họ một khóa, người này là người thủ đô, cho nên lễ kết hôn cũng tổ chức ở một khách sạn tại thủ đô.

Cô thấy những người này thương lượng muốn tham gia hôn lễ, không có Đào Như và Dương Mẫn. Cô thở dài, mở vòng bạn bè ra, "Hai tụi mày không đến hôn lễ của Ngụy Hiểu Mạn sao?"

Tiểu Như: Không đi.

Mẫn Mẫn: Không đi, không có tiền đi.

Đại Hà: Cả hai đều chưa ngủ hả?

Tiểu Như: Cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu, ngủ cái gì mà ngủ.

Nhan Khê thấy hai người này rất nhanh chuyển đề tài tới soái ca mỹ nữ, biết họ là vì không muốn để cô khổ sở, cho nên mới tỏ rõ thái độ như vậy. Cô cười cười, gõ một câu.

Đại Hà: Tụi mày thích cái gì mà soái ca mỹ nữ, ở đài truyền hình tao làm việc cũng có, nếu có gặp, tao sẽ cố làm mặt dày xin mấy tấm hình có chữ ký cho hai đứa mày.

Tiểu Như: Cũng không đặc biệt thích, gần đây xem bộ phim có nam chính phong nhã, hình như tên là Từ Tiểu Sinh, nếu mày gặp được anh ta, có thể giúp tao xin một tấm hình có chữ ký.

Đại Hà: Từ Tiểu Sinh? Không quen lắm, tao giúp mày hỏi một chút.

Đang lo không có đề tài để tìm Nguyên Dịch nói chuyện phiếm, Nhan Khê cảm thấy để cho anh giúp hỏi Từ Tiểu Sinh này một chút, lý do cũng rất hợp lý.

Nguyên Dịch mới vừa xử lý xong văn kiện trong hộp thư, nhận được điện thoại của Nhan Khê.

"Nhan Tiểu Khê, trễ như vậy còn không ngủ?"

"Người nào? Từ Tiểu Sinh... Không biết."

"Cô đã lên tiếng hỏi như vậy, để tôi giúp cô hỏi Kiều Sinh một chút." Nguyên Dịch đóng cửa phòng sách, nghe cô nàng đầu bên kia điện thoại thao thao bất tuyệt nói vừa nhận một người thầy, hôm nay mặc áo giống với áo một người diễn viên, nhưng màu áo không đẹp bằng áo cô.

Trước kia cảm thấy phụ nữ nói chuyện rất nhàm chán, hiện tại lại phát hiện, phụ nữ lải nhải một chút cũng rất đáng yêu.

Một người nói, một người nghe, đôi lúc ngẫu nhiên mở miệng nói hai câu, bất tri bất giác qua hơn nửa tiếng. Sau khi cúp điện thoại, Nguyên Dịch ngây người thật lâu, mới nhớ tới chuyện Nhan Khê nhờ anh.

"Anh Dịch." Từ Kiều Sinh mới vừa quay cảnh đêm xong, đang chuẩn bị lên xe quản lý nằm một chút, thì nhận được điện thoại của Nguyên Dịch.

"Diễn viên trẻ Từ Tiểu Sinh đóng tuyến đường hai mươi tám gì đó, không biết, đóng phim gì?"

"Cái gì?"

"Anh họ, anh họ của em, nam chính phim <Cửu thiên truyền thuyết > không phải tên Từ Tiểu Sinh, mà là Từ Kiều Sinh, cũng là người em họ của anh là em đây." Từ Kiều Sinh cảm thấy như không thể thở nổi, "Nói đi, anh tìm em làm gì?" Dieenddanleequuydonn

"Hình có chữ ký? Ai muốn, có phải chị dâu nhỏ không?" Từ Kiều Sinh nhất thời đầy hứng thú, "Lần sau chị dâu nhỏ còn muốn xin hình của em, thì để chị ấy nói với em một tiếng được rồi, để em ký mười tấm cũng không có vấn đề gì."

"Tôi nhớ sinh nhật cậu gần tới rồi hả?" Nguyên Dịch cảm thấy ba chữ "Chị dâu nhỏ" rất dễ nghe, "Tôi giúp cậu đặt một chiếc xe, nửa tháng sau có thể đến, xem như quà sinh nhật tôi tặng cậu."

"Cảm ơn anh Dịch, quả nhiên anh là anh họ tốt nhất của em." Từ Kiều Sinh nhất thời quên chuyện Nguyên Dịch không biết bộ phim mà anh đóng, ngây ngất cảm ơn Nguyên Dịch, quay đầu hai mắt sáng quắc nhìn quản lý, "Vừa rồi không phải đạo diễn muốn tôi quay lại một cảnh sao? Đi, quay lại lần nữa."

Quản lý:???

Đã xin giúp tấm hình Nhan Khê cần, Nguyên Dịch bắt đầu mở danh bạ điện thoại ra lướt lướt một hồi, nhịn không được nhắn tin cho Nhan Khê.

Nếu cô ngủ, như vậy cũng sẽ không quấy rầy đến giấc ngủ của cô.

Tin nhắn gửi đi không lâu, Nhan Khê đã lập tức trả lời.

Nhan cẩu độc thân: O(∩_∩)O cám ơn

Nguyên Dịch cảm thấy, biểu tượng mặt cười này, đáng yêu đến không chịu được. Sau đó mới nghiêm túc trả lời.

【 không có gì. 】

"Ưm." Nhan Khê nắm lăn qua lăn lại trên giường, nhắn tin vào vòng bạn bè.

Đại Hà: Đã có hình có chữ ký, vài ngày sau đưa cho tụi mày.

Tiểu Như: Đại Hà, trong lòng tao mày là người đẹp nhất.

Đại Hà: Chỉ cảm ơn như vậy, nghĩ cách giúp tao đi, tao cần chất xám của tụi mày.

Mẫn Mẫn: Chuẩn tấu.

Đại Hà: Làm sao ăn được cỏ gần hang vào trong miệng?

Tiểu Như: Tao thấy đầu tiên phải xác định anh ta không phản cảm với sự tiếp xúc của mày, nếu anh ta có ý với mày, lập tức ăn đừng do dự. Nhưng nếu anh ta không có, vậy thì mày tranh thủ rút lui, theo đuổi đàn ông không có ý với mình, nếu có đuổi được, cũng chỉ là đau khổ. Tốt nhất là, mày muốn ăn cỏ gần hang, thì để tự cỏ gần hang nhảy đến miệng mày, chỉ chờ mày há miệng ra thôi.

Cỏ gần hang tự nhảy vào miệng...

Nhan Khê sờ sờ mặt, nếu là như vậy, thì thật tốt.

Mười một giờ khuya, người xem TV đều đã tắt và tiến vào mộng đẹp, người chưa ngủ, thì cũng dùng điện thoại hoặc máy tính, cho nên chương trình giờ này, cơ hồ không người chú ý.

<Những câu chuyện quanh ta> từ lúc ít được chú ý, chuyển sang phát trên kênh vệ tinh, ngoại trừ weibo của chương trình và weibo người dẫn chương trình Nhan Khê công bố tin tức này, ngay cả weibo của đài truyền hình, đều không đưa một chút tin tức nào.

Tiểu Mễ là một tác giả trên mạng, sớm đã thành thói quen ngày ngủ đêm thức, đến cuối hạn nộp bài. Tối nay cô không có ý tưởng nào, không viết ra được tình tiết gì, nên ngồi sững trên ghế sofa ăn đồ ăn vặt, thuận tiện mở TV.

Nội dung TV vào ban đêm, không phải là mấy tiết mục đặc sắc gì, thì là mấy bộ phim truyền hình không hay, cô chuyển kênh một vòng, dừng ở đài thủ đô. Không phải cô yêu thích gì đài này, mà là cô phát hiện thanh âm của người dẫn chương trình này rất êm tai, đang cắn hạt dưa mà nghe thanh âm này tâm tình sẽ thư thái hơn.

Nào biết tùy tiện xem một chút, vậy mà cô lại thấy hứng thú, trong tiết mục nam nữ già trẻ có sáu người, cuộc sống sinh hoạt và làm việc của họ không giống nhau, mỗi ngày môi trường sống cũng không giống, có đôi khi cắt nối công việc của sáu người họ ghép vào một khung hình, sự khác biệt hết sức rõ ràng.

"Mỗi một ngày, sinh hoạt của mỗi người là khác nhau, bọn họ có cả nam lẫn nữ, có thu nhập cao lẫn thấp, có người tốt lẫn người xấu, nhưng có một điểm chung là, thời gian mỗi ngày của họ đều là hai mươi tư giờ, thời gian sẽ không vì bạn còn trẻ sẽ trôi qua nhanh hơn, cũng sẽ không bởi vì bạn tuổi già mà chậm lại."

"Ánh mặt trời vừa chiếu sáng, ông Diêu đã ăn mặc chỉnh tề, ăn điểm tâm xong, dắt người bạn già của ông, là xe ba bánh chạy bằng điện ra để làm việc."

"Công việc đầu tiên trong ngày đối với đứa nhỏ mười tuổi mà nói, là đấu tranh để rời giường, Tiểu Lâm mặc vào bộ đồng phục rộng rãi, cầm bữa sáng mà gia đình đã chuẩn bị chen lên xe buýt."

Đồng phục rộng rãi... tổ chương trình này thật sự là nói đến hay thật, một thân đồng phục vừa xấu vừa không hợp thời trang, ngoại trừ rộng rãi thì đúng là không có chút ưu điểm nào. Khả năng giành chỗ của người dẫn chương trình này cũng nhanh thật, thậm chí còn không biết xấu hổ lấy nửa ổ bánh bao của người ta.

Chưa từng thấy người dẫn nào lại như vậy, ngay cả bữa sáng của đứa nhỏ mười tuổi cũng ăn được. May mắn lương tâm cô này trỗi dậy, sau khi xuống xe buýt, lại mua bánh ngọt cho đứa nhỏ này, vừa phỏng vấn đứa nhỏ, vừa chờ nhóc ăn xong bánh ngọt.

Tiếp tục nhìn về phía sau cô thì phát hiện, chương trình kỳ này làm về mấy đối tượng rất hay, người dẫn và đối tượng được quay phim hơn ba người, không biết có phải vì cô hơi thiên vị người dẫn chương trình này không, cô cảm thấy những cảnh quay của ba người này rất thú vị.

Tiết mục mới vừa quay đến giờ cơm trưa, đã hết, Tiểu Mễ lúc này mới chú ý, đây là kỳ thứ nhất, tiết mục còn chưa chiếu hết. Cô có chút tiếc nuối, nhịn không được lấy điện thoại đăng lên weibo.

Đại miêu không ăn gạo V: Tuyệt đối không ngờ, tôi vậy mà đã xem hết một chương trình về đời sống thường ngày trên TV, nhất định là thẩm mỹ của tôi có vấn đề. Nội dung chương trình thật sự rất đặc sắc, quả thực là một sự thanh bình trong một cuộc sống vội vã ồn ào.

Cô cũng được xem như là một tác giả có chút danh tiếng trên mạng, trạng thái này vừa đăng, đã có người hỏi cô là chương trình gì. Cô nhiệt tình trả lời một lần, chương trình hay như vậy, người dẫn hay như vậy, không có ai chú ý thật sự là quá đáng tiếc rồi.

Fan 1: Ăn gạo đại đại, tôi cảm thấy tên chương trình có chút quen tai, giống như ở đâu nghe qua.

Fan 2: Tôi nhớ kênh địa phương của đài thủ đô có chương trình cũng là tên này, trên mạng lại có rất nhiều video clip của chương trình này, dáng vẻ cô dẫn chương trình này nhìn như tiểu bạch liên, nhưng trong chương trình lại rất mạnh mẽ, bản lĩnh lớn. Hẳn là đài thủ đô thấy nội dung chương trình này của đài địa phương hay, nên lấy ý tưởng của người ta hả?

Fan 3: Chương trình tối nay tôi cũng xem, nhưng không phải bị đoạt ý tưởng, mà là chương trình này đã lên ngôi rồi. Lúc thấy chương trình này trên đài vệ tinh, tôi thật sự là vui mừng không chịu nỗi, chị dẫn chương trình này đã cố gắng như vậy, làm nội dung chương trình cũng rất có tâm, với cái kênh tám đài thủ đô này, ngoại trừ người địa phương có thể xem, những nơi khác sẽ không xem. Bây giờ đã lên ngôi rồi, mặc dù là chương trình đêm khuya, cũng là tiến bộ rất lớn rồi.

Tiểu Mễ không ngờ trong fan của mình vậy mà còn có fan của người dẫn chương trình này, cô vừa tìm trên mạng, vậy mà thật đúng là tìm được không ít tin tức của người này.

Thì ra... cô ấy là cái người dẫn chương trình bị đèn trần rơi trúng?

Lúc tin tức này vừa đăng, cô đang theo bản thảo, không đọc được, không ngờ vậy mà là cô ấy.

Thức đêm xem hai kỳ <Những câu chuyện quanh ta>, Tiểu Mễ càng thêm thích người dẫn này, nhịn không được lại đăng lên weibo, kêu gọi mọi người xem chương trình này.

Trong một loạt mấy chương trình quảng cáo, chương trình <Những câu chuyện quanh ta> này thật sự là quá đặc biệt rồi.

Chỉ mới phát sóng hai kỳ <Những câu chuyện quanh ta>, trên mạng đã có vài tài khoản weibo giới thiệu quảng cáo chương trình này rồi, mấy bài viết giới thiệu kèm theo mấy trích đoạn thú vị, dẫn tới không ít dân mạng chú ý.

Nhân viên đài thủ đô thấy mấy bài giới thiệu này, đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bọn họ không chi tiền quảng cáo, sao chương trình này lại nổi như vậy? Bọn họ đồng ý để cho chương trình phát sóng, một là nó gây được chút chú ý trên mạng, hai là cô dẫn chương trình này xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, ồn ào đến cả nước đều biết, tổng đài trưởng muốn cho cô này một công đạo, nhưng bọn họ không hề quan tâm kiểu chương trình không có người nổi tiếng tham gia này, sao có thể tiêu tiền quảng cáo cho chương trình này?

Nhan Khê cũng cảm thấy ngoài ý muốn như nhân viên đài vệ tinh, trên mạng bỗng nhiên xuất hiện nhiều lời khen cho chương trình của cô như vậy, tuyệt đối không có khả năng là vì chương trình của cô tốt đến mức xuất sắc như vậy, mà là có người dùng tiền quảng bá.

Người trong tổ chương trình chắc chắn là không phải rồi.

Khả năng là do đài vệ tinh cũng không lớn, bọn họ có chương trình giải trí của mình, hẳn sẽ không để tâm đến chương trình đêm khuya, phải biết là tám giờ rưỡi tối sẽ chiếu chương trình của cô trên kênh tám, đài vệ tinh phát trễ hai tiếng rưỡi, giống như là phát lại nột dung rồi.

Mặc dù ba cô có tiền để quảng cáo, nhưng ông không có đội ngũ lớn như vậy, thuê ở đâu được chứ? Dieenddanleequuydonn.

Chẳng lẽ bên cạnh cô có một anh trai ốc bưu vàng yên lặng giúp cô?

"Trò chơi di động quan trọng nhất là tính năng và tính bền vững, dự kiến của mọi người rất tốt, có lẽ lợi nhuận ban đầu sẽ khá tốt, nhưng rất dễ xuất hiện tình huống rớt giá." Nguyên Dịch xem xong ý tưởng của tổ kế hoạch, mười ngón ở trên bàn phím nhanh chóng tung bay, "Tôi muốn mọi người biến trò chơi di động này thành một truyền kỳ trong ngành, tôi tin năng lực của mọi người."

"Xin Nguyên tổng yên tâm, chúng tôi nhất định có thể đưa ra phương án tốt nhất." Tổ trưởng tổ kế hoạch kích động nhìn những thao tác thuần thục của Nguyên Dịch, "Nguyên tổng, anh cũng thường chơi trò chơi sao?"

"Không, trước kia tôi không thích chơi trò chơi." Nguyên Dịch gõ xong một chuỗi số hiệu đơn giản, "Thời gian tiếp theo, mọi người phải tiếp tục vất vả rồi."

Rời khỏi tổ kế hoạch, Nguyên Dịch lấy điện thoại ra, nhìn xem nội dung tìm kiếm nhiều nhất trên mạng, mở phần mềm chuyển tiền trên điện thoại, chuyển một khoản tiền ra ngoài. Có thể sử dụng tiền bạc giải quyết vấn đề, thì sẽ không là vấn đề.

Nhan Tiểu Khê dẫn chương trình hay như vậy, nên để cho nhiều người biết đến cô hơn.

Sau khi Nhan Khê hỏi thăm tin tức với mấy tài khoản weibo, mới biết được việc này có khả năng có liên quan đến Nguyên Dịch. Nguyên Tiểu Nhị giúp cô quảng bá cũng không nói cho cô, chẳng lẽ là anh trai ốc bưu vàng làm chuyện tốt không cần lưu danh.

Cô gái ốc bưu vàng yên lặng giúp đỡ thư sinh, là vì muốn báo ân với thư sinh, còn anh lại là vì cái gì?

Chẳng lẽ cỏ gần hang thật sự nhảy đến miệng cô rồi sao?

"Bíp bíp." Phần mềm trò chuyện trong điện thoại vang lên, đây là thông qua wechat gõ tìm tên cô, cô và đối phương không phải bạn bè.

Lưu Lưu: Học tỷ Nhan Khê, Hiểu Mạn đang bệnh nặng, buổi hôn lễ này là tôi cố ý tổ chức cho cô ấy, chị có thể... Tham gia hôn lễ của tôi và cô ấy không, chỉ cần chị đồng ý tham gia, giải quyết xong nỗi tiếc nuối của Hiểu Mạn, điều kiện gì tôi cũng đồng ý.

Đọc đến tin này, Nhan Khê có chút hoảng hốt, trong lúc này cũng không biết là đối phương cố ý đùa cô, hay là sự thật.

Sông lớn, ta là suối nhỏ: Cậu nói thật?

Lưu Lưu: Những người khác còn chưa biết, Hiểu Mạn vẫn giấu mọi người, xin chị giúp tôi.

Nhan Khê mờ mịt nhìn màn hình điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy chính mình giống như không còn thấy được mấy chữ nữa rồi.

Đây là nói đùa phải không?

Phải không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.