Nhìn Em

Chương 46: Nhất định sẽ có một người rất yêu thằng bé, sau đó cùng sống những ngày ngọt lành




Hôm nay mẹ của Dương Lạc ra ngoài mua thức ăn, trên đường về nhà gặp một nữ giáo sư ở khoa khác, họ Hoàng, cũng đi mua thức ăn. Hai người cùng nhau đi về khu nhà dành cho giảng viên.

“Sao lại mua nhiều thức ăn thế? Không phải dạo gần đây giáo sư Hoàng đang thực hiện ăn bao nhiêu nấu bấy nhiêu, tốt nhất là không dư thừa à?” Bao Vân nhìn người ta hết mua gà lại mua cá, nhìn lại túi của mình thì chỉ có mấy cây cải thìa, hai túi đồ chín. Đúng là không bì được mà.

Giáo sư Hoàng thở dài: “Cũng tại con trai sắp về ấy mà.”

Bao Vân bật cười: “Ừ nhỉ, vừa cưới đã dọn ra ngoài, làm mẹ chắc là không quen đúng không?”

“Không quen cũng không sao. Chủ yếu là khó chịu trong lòng thôi. Hôm chúng nó cưới, tôi cứ nhìn mãi thôi. Thằng con tôi ấy, cô biết mà, ngoại hình cũng khá, bây giờ lại có sự nghiệp. Tôi nhìn nó là lại nghĩ…

Bà dừng lại, cười với Bao Vân: “Tôi thấy cô cũng làm mẹ, Dương Lạc nhà cô lại khá như thế, nên mới nói thật với cô. Trước mặt người khác tôi chưa bao giờ nói đâu.”

“Tôi chỉ muốn nói là, vất vả lắm tôi mới nuôi được thằng con trai nên người, cuối cùng vẫn bị người ta giành mất. Sau này nó sống cuộc sống của gia đình nó, ngoài lễ tết ra, người làm mẹ được đặt ở đâu?”

Bà nhìn Bao Vân tỏ ra dửng dưng như không, cười khổ: “Bây giờ cô chưa hiểu được đâu. Chờ sau này Dương Lạc kết hôn rồi, có lẽ cô sẽ hiểu. Dù sao mình cũng tốn nhiều tâm huyết cho nó thế cơ mà!”

“Hầy hầy, cô xem, nói mãi cũng đến nhà rồi. Cô đi thong thả nhé, tôi vào trước đây.”

Bao Vân chào tạm biệt bà, nhìn bà xách hai chiếc túi lớn nặng trĩu, đi vào một căn hộ. Sau đó ung dung xách túi đồ của mình đi về phía trước.

Có lẽ tại mình không có bản năng người mẹ mãnh liệt như thế. Dù rằng hồi Dương Lạc còn bé, vẫn đáng yếu đến nỗi mình cứ muốn ôm trong lòng mãi thôi.

Bao Vân khẽ mỉm cười. Đúng là rất đáng yêu.

Có lẽ cũng liên quan đến việc nghiên cứu về nữ quyền của mình, nhận định rằng phụ nữ có thể một mình sinh tồn mà chẳng cần phụ thuộc vào người khác, bất kể là chồng hay con trai, bất kể là thể xác hay tinh thần. Dần dần tạo ra cách nhìn nhận như vậy. Cuộc sống là của bản thân mình, cứ đặt trọng tâm lên người khác, chẳng khác nào bị hồn người khác nhập vào vậy, rất đáng sợ.

Đối với con trai, cũng hệt như thế.

Lạc Lạc mạnh mẽ hơn người khác nhiều. Bao Vân thoáng ngẩng đầu lên, tự hào nghĩ.

Mình nuôi được một cậu con trai xuất sắc như thế, nhất định sẽ có một người rất yêu thằng bé, sau đó cùng sống những ngày ngọt lành.

Có điều, nếu thằng bé có thể đưa người ta về ra mắt thì hay rồi. Năm nay đã nói sẽ không về ăn tết, ắt hẳn là để ở bên người ta. Nếu đưa về được, thì đã có thể đoàn viên cùng nhau rồi.

Chỉ còn lại ba người già, đúng là trống vắng thật.

Đang nghĩ ngợi thì ngẩng đầu lên, đã thấy Dương Trung đang đứng trước cửa nhà mình, nghênh đón từ xa.

“Đã bảo anh là em xong ngay rồi mà. Chỉ cần một người đi thôi. Được rồi, cứ để em xách.” Đang nói thì đồ trong tay đã bị lấy đi.

Bao Vân bật cười, vậy cũng được lắm chứ. Lâu lắm rồi hai người không đón giao thừa riêng với nhau.

À, đúng rồi. Còn có Dương Hoa nữa.

Thôi, nghĩ cách để chú ấy đi công tác là được rồi.

Bao Vân ra quyết định, đi theo Dương Trung, một trước một sau lên lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.