(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Note: Dòng thời gian bắt đầu từ chương này sẽ đan xen giữa quá khứ và hiện tại.
- -----
Ngày 21 tháng 12 năm 2012 đã đến, nhưng không phải tận thế như người Maya tiên đoán. Trái Đất vẫn an toàn, không bị thiên thạch tấn công, các lục địa không dịch chuyển, và cũng chẳng có trận bão mặt trời nào hủy diệt thế giới. Mọi thứ vẫn tiếp diễn như bình thường, chỉ có cuộc sống của sinh viên năm nhất khoa diễn xuất Bùi Tiểu Thập là xáo trộn.
Hôm đó là thứ Sáu, Bùi Tiểu Thập trốn mấy tiết học, bắt một chuyến xe giá hơn trăm đồng đi từ phía Tây phồn hoa của Thượng Hải, nơi tập trung những tòa cao ốc chọc trời, sang bờ Đông hoang vu bên kia con sông khô cằn, với hy vọng nhận được "miếng bánh béo bở" từ trên trời rơi xuống.
Một người tự xưng là nhà tìm kiếm tài năng, từng nâng đỡ không ít ngôi sao nổi tiếng gia nhập giới giải trí đã để mắt đến cậu và ngỏ ý muốn ký hợp đồng. Hai người quen nhau qua mạng. Chỉ với vài lời đường mật, Bùi Tiểu Thập đã hào hứng tới mức hôm trước vừa kết bạn QQ thì hôm sau đã cầm căn cước theo, hấp tấp muốn bàn chuyện hợp đồng với đối phương.
Vì quy định trường cấm sinh viên năm nhất và năm hai ký hợp đồng với các công ty bên ngoài, Bùi Tiểu Thập không dám kể chuyện này với ai, kể cả mấy ông bạn cùng phòng. Trùng hợp thay, hôm nay là thứ Sáu nên cậu đã nói dối mình sẽ về nhà cuối tuần này.
Nhà cậu ở Thượng Hải nên chẳng ai nghi ngờ. Cũng từ đây, câu chuyện giữa Bùi Tiểu Thập và Vạn Hạ Trình bắt đầu.
Chuyện xưa tưởng chừng phức tạp, nhưng cũng có thể rất đơn giản. Để nói dễ hiểu thì, Bùi Tiểu Thập gặp phải lừa đảo, tiền mất tật mang, lại còn dính bẫy của bọn chúng.
Khoảngsáu giờ tối, nhà tuyển dụng tựxưng kia ăn mặc bảnh bao dẫn cậu đến một nhà hàng bình thường không có gì đặc biệt. Sau khi gọi một bàn tiệc thịnh soạn và vàichai rượu ngoại trông rất đắt tiền, hắn viện cớ đi vệ sinh rồi sủi mất.
Bùi Tiểu Thập chưa hết hoang mang tại sao một quán ăn nhỏ lại có thể bày ra một bữa ăn xa hoa đến vậy thì một hóa đơn gần năm con số bất ngờ đập vào mặt. Tấm chiếu mới vừa rời ghế nhà trường như Bùi Tiểu Thập đã bao giờ gặp phải tình huống thế này. Cậu hốt hoảng gọi lại cho "nhà tuyển dụng" thì phát hiện mình đã bị chặn số. Nước mắt thiếu niên bắt đầu tuôn rơi. Bùi Tiểu Thập khóc không phải do mất tiền oan, mà vì giấc mơ về một tương lai sáng lạn đã tan vỡ.
Bà chủ an ủi: "Cháu đừng khóc, chúng tôi sẽ không tính phí đóng hộp mang về."
Bùi Tiểu Thập thút thít đáp: "Cảm... cảm ơn."
Cậu rút tám tờ tiền in hình ông Mao còn lại trong ví, sau đó quẹt thẻ đến khi chỉ dư 6 đồng. Sau khi rời khỏi quán ăn, cậu nhóc vẫn chưa biết mình là con mồi cho cái bẫy hoàn hảo tạo nên từ màn kịch phối hợp giữa tên lừa đảo và chủ quán.
Thật ra, đến giờ Bùi Tiểu Thập vẫn không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ ngây ngô nghĩ người kia sau khi gặp mình thì thất vọng quá nên mới bỏ đi, không muốn dìu dắt cậu vào showbiz nữa.
Một bàn đầy ắp thức ăn được đóng thành mười ba hộp, chia thành bốn túi lớn. Bùi Tiểu Thập không cầm hết nổi, đành xách theo hai túi.
Nơi này hẻo lánh tới mức chẳng có chiếc taxi nào đi ngang, cậu đành vác túi đi bộ gần hai dặm mới tìm được trạm xe buýt. Thiếu niên không rõ đường về thành phố, chỉ đành dùng hai đồng xu cuối cùng trong túi để lên đại một chuyến xe có trạm cuối ở trung tâm, nghĩ bụng cứ về đó trước rồi tính.
Trong lúc chờ, cậu tiện tay đặt túi lên ghế ở bến đợi, sau đó quên khuấy việc phải mang chúng theo. Đến khi xe đi được 500 mét, Bùi Tiểu Thập mới sực nhớ ra.
Đây là lần đầu tiên Bùi Tiểu Thập tới nơi hiu quạnh như vậy. Xe cứ lăn bánh, để lại sau lưng những cánh đồng hoang vu và mấy ngôi nhà cũ nát chưa từng thấy trong 18 năm cuộc đời. Càng đi, ánh đèn thành phố càng mờ, đường sá ngày một heo hút.
Lộ trình này không về trung tâm như cậu nghĩ, nhưng Bùi Tiểu Thập đã mệt tới nỗi thiếp đi, cho đến khi bị tiếng quát của tài xế đánh thức. "Bến cuối rồi, không xuống à?"
Trên xe chỉ còn mình cậu, Bùi Tiểu Thập lo lắng, túm chặt quai túi đeo chéo trước ngực, vừa nhìn quanh vừa xuống xe. Cậu thấy mình đứng giữa một bãi xe buýt ngoài trời được bao quanh bởi hàng rào kim loại màu xanh đồng đã sỉn màu, đơn sơ như được dựng tạm từ một công trường bỏ hoang.
Ra khỏi bãi đỗ xe, những tòa cao ốc hiện ra, xa tít phía bên kia bờ sông. Trước mắt Bùi Tiểu Thập là một khu dân cư tiêu điều, nơi ánh đèn thành phố không thể chiếu tới. Những căn nhà thấp bé, xiêu vẹo lạc lối giữa hang cùng ngõ hẻm, gạch ngói nứt vỡ, vách tường loang lổ sơn chi chít mấy dòng quảng cáo "Làm giấy tờ lấy ngay", "Khoan cắt bê tông". Dây điện giăng mắc chằng chịt, ngang dọc khắp nơi. Bầu không khí ẩm ướt và âm u bao trùm cả khu vực.
Sự tình rất dễ hiểu, Bùi Tiểu Thập đã chọn nhầm trạm và ngồi ngược chiều. Sau hai tiếng vòng vèo, cậu vẫn kẹt ở con sông phía Đông.
Đèn đường lờ mờ, mặt đường gồ ghề. Bùi Tiểu Thập đi thật chậm, không dám rẽ vào mấy con ngõ tối đen. Cậu như con thiếu thân bám víu những nơi có ánh sáng, cuối cùng dừng chân bên cạnh một con đường lớn đủ rộng cho xe tải đi vào. Thỉnh thoảng, một chiếc xe vụt qua, bụi tung mù mịt khiến cậu ho sặc sụa.
Lúc này đã 10 giờ 20 phút tối, Bùi Tiểu Thập mở QQ, thấy các bạn cùng phòng đang bàn nhau cuối tuần đi ăn lẩu, xem phim. Cậu ngồi xổm trước một cửa tiệm kim khí đã đóng cửa, ngẩn người nhìn màn hình điện thoại chỉ còn 5% pin.
Vốn định về ký túc xá trước khi đóng cổng, giờ xem ra chỉ còn cách về nhà. Dẫu bản thân lúc này không khác gì một người vô gia cư, Bùi Tiểu Thập vẫn không muốn về.
Dù sao cũng chẳng ai quan tâm cậu có về hay không.
Cậu chợt nhớ hôm nay là Đông Chí*, vậy mà đến một miếng sủi cảo cũng chưa ăn.
(Chú thích: Đông chí là một trong 24 tiết khí của lịch cổ Trung Quốc, đánh dấu thời điểm Mặt Trời đạt vị trí chí tuyến Nam, mang đến ngày ngắn nhất và đêm dài nhất trong năm ở Bắc Bán Cầu. Theo quan niệm của người phương Đông, Đông Chí là ngày ở giữa mùa đông. Chữ Chí (至) trong Đông Chí (冬至) nghĩa là đã đạt đến điểm cùng cực.)
Mẹ cậu là người phương Bắc. Hồi nhỏ, cậu thường ăn sủi cảo vào dịp này. Nhưng từ khi chuyển đến Thượng Hải ở cùng bố, mọi người lại quen ăn bánh trôi hơn.
Đây là năm đầu tiên cậu xa nhà để học đại học. Dù trường ở ngay Thượng Hải, cũng chẳng ai gọi cậu về.
Chắc bố và anh bận quá.
Bùi Tiểu Thập tự nhủ, cả người bị từng cơn gió cắt da cắt thịt thổi qua. Ban chiều Bùi Tiểu Thập còn tràn đầy nhiệt huyết, giờ mới cảm nhận rõ cái lạnh thấm vào từng thớ thịt. Điện thoại bị mất sóng, cậu đút tay vào túi áo, rụt người lại, giấu nửa mặt dưới lớp áo lông.
Ngồi xổm ở đó khoảng 10 phút, cuối cùng Bùi Tiểu Thập đành khuất phục trước thực tại, quyết định gọi điện cho quản gia ở nhà nhờ cử người đến đón. Nhưng vừa rút điện thoại, màn hình lập tức hiện pin yếu, một giây sau tự động sập nguồn.
Bùi Tiểu Thập trợn tròn mắt, chưa kịp phản ứng gì thì tai đột nhiên vểnh lên. Một tiếng hét thảm vang vọng cùng lúc với tiếng thông báo tự động của điện thoại.
Âm thanh phát ra từ một hẻm nhỏ gần tiệm kim khí giữa màn đêm thanh vắng, càng trở nên ghê rợn hơn. Bùi Tiểu Thập lao thẳng đến áp lưng vào cột đèn cách đó 5 mét, cố đứng ở nơi sáng nhất, như thể ánh sáng có thể bảo vệ mình an toàn.
Tiếp đó, ngõ tối lại vang lên tiếng chai vỡ, theo sau là tiếng bùm bụp đục ngầu như nắm đấm nện vào da thịt.
Bùi Tiểu Thập cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Qua vài giây, một bóng đen bị đá ra ngoài. Cậu chỉ kịp thấy một chiếc chân dài giơ lên trước khi người kia bị hất thẳng khỏi ngõ.
Mấy vụ mất trật tự đô thị ở khu này là chuyện thường ngày, nhưng với cậu chủ nhỏ lớn lên nơi phố phường hoa lệ, cảnh tượng trên đúng là chưa thấy bao giờ. Cậu hoảng loạn, lòng điên cuồng gào thét: "A a a, chú cảnh sát ơi, ở đây có người sắp bị đánh chết!"
Sợ thì sợ thật, nhưng Bùi Tiểu Thập đã sống cùng mẹ từ nhỏ, sao có thể bàng quan bỏ đi. Thiếu niên lùi lại vài bước, trốn sau một thân cây đủ lớn để che khuất nửa người, run rẩy hét lớn: "Alo, cảnh sát phải không ạ? Ở đây sắp có án mạng!"
Vừa dứt lời, mười mấy giây trôi qua mà con hẻm vẫn im lìm. Tên nằm dưới đất chớp lấy cơ hội, lồm cồm bò dậy bỏ dép chạy lấy người. Y vội vã ẩn mình vào bóng tối như một con chuột, luồn lách qua những cửa tiệm đã đóng cửa rồi mất hút trong một ngõ hẻm tối tăm nào đó.
Bùi Tiểu Thập còn đang ngồi chồm hổm sau gốc cây, hai tay bịt chặt tai, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện xuống hết mức có thể. Đột nhiên, một lực mạnh nắm lấy tay cậu, kéo dậy khỏi mặt đất.
"Đừng, đừng đánh tôi! T-tôi đã báo cảnh sát rồi, năm phút nữa họ sẽ đến!" Bùi Tiểu Thập nhắm tịt mắt, siết chặt chiếc điện thoại đã hết pin. Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cậu đoán đối phương ắt hẳn đã bị mình dọa sợ, bèn rón rén mở ti hí mắt một chút.
Đó là lần đầu Bùi Tiểu Thập và Vạn Hạ Trình gặp nhau.
Thiếu niên đến từ thành phố đứng dưới tán cây bên đường, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm mấy câu hăm dọa. Vạn Hạ Trình khoanh tay dựa vào thân cây, lặng lẽ quan sát, chờ xem bao giờ cậu nhóc chịu mở mắt.
Đúng là chẳng lãng mạn chút nào.
Vừa hé mắt, điện thoại trong tay đã bị giật lấy.
"A a a a -- trả cho tôi!"
Vừa thấy face ID của "kẻ trấn lột", mọi sợ hãi trong lòng Bùi Tiểu Thập lập tức bay biến.
Người xấu không thể đẹp trai như vậy được. Anh này còn quá đẹp luôn, chắc chắn là người tốt 100%!
"Dù đẹp trai cũng không được quyền cướp điện thoại của người khác!" Bùi Tiểu Thập hoàn toàn không nhận ra mình vừa buột miệng nói oang oang mấy suy nghĩ trong đầu, còn dậm chân nhảy lên. "Trả cho tôi, trả lại đây!"
Vạn Hạ Trình cao hơn Bùi Tiểu Thập một đoạn, chỉ cần giơ tay lên thì dù có nhún nhảy đến mấy cũng chẳng với tới được.
"Vừa alo mấy ông can thật đấy à?" Một tay Vạn Hạ Trình giữ đầu Bùi Tiểu Thập, không cho cậu quậy lung tung nữa, tay kia định mở nhật ký cuộc gọi để kiểm tra, lại phát hiện máy đã tắt nguồn từ lâu.
Đây là lần đầu hắn bị người ta báo cảnh sát vì đánh nhau.
Nhức đầu thật đấy. Nếu cảnh sát đến lại mất công giải thích, mà Vạn Hạ Trình thì không muốn tốn thời gian cho mấy chuyện phiền phức này.
Mái tóc mềm của Bùi Tiểu Thập bị vò rối chẳng khác nào tổ chim, mặt đỏ bừng vì tức giận. Cậu còn tưởng tượng bản thân đang tỏ ra "quạu tím người", nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy một cậu nhóc với đôi má cà chua đáng yêu.
"Quạu tím người" là sao ấy hả? Đơn giản thôi, Bùi Tiểu Thập nhấc chân... giẫm mạnh lên giày của Vạn Hạ Trình.
Vạn Hạ Trình: "..."
Nhìn bộ dạng cáu kỉnh của cậu, hắn còn tưởng thằng bé này định thượng cẳng chân hạ cẳng tay hay gì cơ, hóa ra chỉ có trò đấy.
Vạn Hạ Trình trả lại điện thoại cho Bùi Tiểu Thập, lòng nghĩ thầm: Cậu nhóc này bề ngoài trông ngây thơ, đêm hôm không về nhà còn lang thang ngoài đường, điện thoại hết pin còn thích "Giữa đường dẫu thấy bất bằng mà tha", lại tự vệ bằng cách giẫm lên giày của người khác. Chắc chẳng có mấy học sinh cấp ba nào như này đâu nhỉ?
"Bạn nhỏ à, tôi khuyên cậu sau này đừng xen vào chuyện của người khác. Hôm nay may mắn chưa gặp phải kẻ xấu, nhưng nhỡ gặp..."
"Thì tôi sẽ báo cảnh sát thật, tống hết một mẻ người xấu vào đồn!" Bùi Tiểu Thập cau mày, vẻ mặt đầy chính trực.
Nói xong, cậu lén liếc người nọ. Đối phương mặc áo khoác màu xám, không rõ là do giặt nhiều lần nên bạc màu hay vốn dĩ nó đã thế. Cả người từ trên xuống dưới sạch sẽ, không có dấu vết ẩu đả nào. Có chăng là vết giày khi nãy – bằng chứng rõ ràng, đừng hòng chối tội.
Chắc người vừa nãy nằm im chịu trận thật.
Nhìn kỹ hơn, Bùi Tiểu Thập phát hiện anh chàng đứng dưới ánh đèn có gương mặt rất đẹp, ngũ quan sắc nét.
Người này lên hình chắc sẽ ăn ảnh lắm đây. Bùi Tiểu Thập thầm nghĩ.
Vạn Hạ Trình thấy không cần nói thêm mấy câu kiểu như "Gặp người xấu thật chắc cậu gọi 115 trước 113" nên chỉ bảo: "Khuya rồi không về nhà còn ở đây lo chuyện bao đồng, không cần thi đại học à?"
Bùi Tiểu Thập đã quen bị nói như trẻ con nên không để bụng, chỉ nghiêm túc giải thích: "Tôi đủ 18 tuổi rồi, tháng 9 này tôi là sinh viên năm nhất đó."
Vạn Hạ Trình chẳng có hứng đứng đây tán dóc, chỉ ừ một tiếng rồi đút tay vào túi áo, quay người bước về con hẻm ban nãy.
Bùi Tiểu Thập vội chạy theo, bám sát bên cạnh hắn: "Anh đừng lo, vừa nãy tôi không gọi cảnh sát. Điện thoại hết pin rồi, chỉ dọa anh tí thôi."
Vạn Hạ Trình ngáp một cái: "Biết rồi."
"Sao nãy anh lại đánh người kia?" Bùi Tiểu Thập tò mò hỏi tiếp. "Tôi thấy anh đâu giống người xấu."
Vạn Hạ Trình dừng bước, quay lại nhìn cậu: "Cậu không về nhà đi, theo tôi làm gì?"
"Anh nói trước cơ, sao lại đánh nhau?" Bùi Tiểu Thập lì lợm, nhất định muốn hỏi cho bằng được.
"Gã uống say rồi đến quậy nhà tôi."
"À, thế thì đáng bị đánh!" Bùi Tiểu Thập thở phào, nghiêng đầu nhìn Vạn Hạ Trình với ánh mắt tin tưởng. "Giờ thì em chắc chắn anh là người tốt rồi! Anh người tốt ơi, điện thoại em hết pin, anh cho em qua nhà sạc nhờ một chút được không?"
===
Tác giả có lời muốn nói:
Em Mười lẩm bẩm trong đầu: Có sạc không nhỉ, có sạc không nhỉ, có sạc không nhỉ, điện thoại hết pin rồi, phải sạc thôi...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");